Edit: Cat
Ở giữa phòng ngủ to như vậy, mặt đất hỗn độn, quần áo của người đàn ông vất lung tung. Bức rèm rất nặng đang che khuất ánh sáng bên ngoài, trong phòng ánh sáng chỉ mờ mờ, nhưng mờ ảo như vậy lại có thể thấy hình ảnh hai thân thể đang triền miên, cảnh tượng đêm qua rất nóng bỏng.
Lăng Cận Dương hơi hơi đưa hàm dưới lên, thưởng thức những hình ảnh cô đưa, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên mỉm cười: “Ha ha, lúc nào thì em lại có cái sở thích này vậy, sao anh không biết?”
Khi nói chuyện, anh xốc chăn lên, thân thể lõα ɭồ ở trước mặt cô hiên ngang bước xuống giường, đưa tay cầm lấy áo ngủ ở giường mặc lên người.
Đi tới bên cửa sổ, Lăng Cận Dương mở toang cánh cửa ra, hait ay vén màn lên, động tác của anh phát ra tiếng ‘rẹt’.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng dào dạt chiếu thẳng vào làm chói mắt, Đồng Niệm đưa tay lên che trước mặt nhưng rất nhanh đã thích nghi với ánh sáng này. Cô đưa tay nắm chặt điện thoại di động, trầm mặc nói: “Đương nhiên đây không phải là sở thích, đây là lợi thế đàm phán với anh.”
“Lợi thế?”
Nghe xong hai từ tinh tế này, Lăng Cận Dương xoay người đi trở lại giường ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đùi cô: “Biết đàm phán với anh à? Ừm, vài năm nay em theo anh học không ít thứ nhỉ!”
Độ ấm lòng bàn tay anh rất nhiều, hai ngón tay đang cọ xát hai chân, không dùng sức nhưng có thể làm cho người ta cảm giác được hàn ý.
“Thật sự học được không ít.” Đồng Niệm cúi đầu, đôi mắt trong suốt, cô nhếch môi một cái cười tựa như không: “Anh dạy tôi rất cực khổ, ba năm này cũng coi như đổi lấy áo cơm, thuận buồm xuôi gió!”
Dừng lại, miệng cô cười càng sâu, nhìn mặt anh nói: “Anh dạy tôi cố nhẫn nhịn qua đông này có thể gϊếŧ chết địch nhân, tôi nhẫn qua hết mùa đông nhưng là để gϊếŧ chết anh! Đối với anh không muốn sống như vậy, cho nên nhẹ nhàng gϊếŧ anh từ từ! Anh trai à, em gái này không có nhẫn tâm như anh đúng không?!”
Ngón tay đã buông ra đột nhiên buộc chặt lại, khóe miệng đang mỉm cười của Lăng Cận Dương cứng ngắc, anh nhíu mày nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, đôi mắt thâm thúy đang khởi trận cuồng phong.
Bắp thịt giữa hai chân bị anh véo đau, Đồng Niệm cắn răng chịu đựng, côđang nhìn khuôn mặt tuấn tú đang nổi giận kia trong lòng chợt thấy vui vẻ. Cô đưa cổ trắng nõn tới gần người đối diện, cô cười lạnh: “Muốn bóp chết tôi sao? Đến đây đi, dùng lực mạnh vào cổ tôi sẽ thực dễ dàng gãy đi.”
Nháy mắt người đàn ông nheo mắt lại, cả người bao phù tầng băng lạnh lẽo, ngón tay thon dài nắm chặt, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rõ ràng.
Đồng Niệm nhìn ánh mắt lo lắng của anh, không chút sợ hãi, ngược lại cười chầm chọc: “Như thế nào, sao lại không ra tay, luyến tiếc sao?”
Một câu sắc nhọn này nói ra, tim Lăng Cận Dương như xiết chặt đau đớn, tốt lắm, một nhát dao này thoáng chốc làm cho lòng anh đau đớn vô cùng.
Hít một hơi thật sâu, vẻ mặt Lăng Cận Dương bình tĩnh lại, nhưng vẫn đanh chặt, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ít nói nhảm đi, em muốn làm gì?”
Thấy anh chủ động hỏi, Đồng Niệm không vòng vèo nữa, mặt cười cười trầm giọng nói: “Lăng Cận Dương, ba năm trước đây anh lựa chọn buông tay tình yêu của hai chúng ta. Hôm nay ba năm sau, chúng ta cứ như vậy đi, tôi phải rời khỏi nơi này.”
“Em không có quyền lựa chọn?”
“Tôi có ——”
Đồng Niệm đưa điện thoại di động lên, đáy mắt cười sâu sắc: “Nếu Lăng Trọng nhìn thấy thứ này, anh đoán ông ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
Hai tròng mắt người đàn ông chìm xuống, anh cười nhạo thứ trước mắt mình: “Chỉ cần em có dũng khí đưa nó ra ngoài, thì anh không sao cả.” Anh đứng lên, hai mắt lợi hại nhìn thẳng vào đôi mắt cô, tức giận nói: “Cái này không uy hϊếp được anh.”
Tựa hồ sớm biết trước anh sẽ nói như vậy, Đồng Niệm không bối rối, cô lắc đầu, ngửa mặt nhìn anh, ngôn ngữ sắc bén vang lên: “Tôi biết anh không sợ uy hϊếp, hiện giờ lại là tổng giám đốc Lăng thị, dưới một người, trên vạn người, anh còn có thể sợ ai chứ?”
Ngón trỏ miết tay một cái, ánh mắt Đồng Niệm như mang theo sự chiến thắng, cô chắc chắn: “Chẳng qua, lấy hiểu biết của tôi về Lăng Trọng, nếu ông ta biết quan hệ của chúng ta, nhất định sẽ đưa tôi đến một nơi rất xa! Cả đời này cũng sẽ không để tôi đến gần quấy rầy cuộc sống của anh.”
Rời khỏi nhà họ Lăng, thế không thể đỡ. Nhưng cô còn có mẹ ở đây, nhưng nếu muốn đánh đổi một lần, cô nguyện muốn làm một lần.
Hai tay bên người anh buộc chặt, ánh mắt Lăng Cận Dương thâm thúy nhìn cô, bỗng nhiên phát giác người trước mắt có chút quen thuộc. Tại sao cái khí thế gây sự của cô lại giống với ông ấy như đúc!
Nhìn gương mặt thất thần của anh, Đồng Niệm lại bình tĩnh, từng bước cô đi đều nguy hiểm, chỉ cho phép thắng không được thất bại. Trong lòng cô rõ ràng, ván cờ này Lăng Cận Dương đang ở thế thua, vô luận anh lựa chọn thế nào thì cô vẫn thắng!
“Đồng Niệm, em…con mẹ nó em thật là——”
Nội liễm hai tròng mắt Lăng Cận Dương đảo một cái, mày kiếm cau có, khóe miệng lại cười: “Em thắng, anh nhận thua.”
Bất lợi phải nhận thua, đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Trong lòng mặc dù đã đoán được kết quả nhưng thấy anh thống khoái đáp ứng mình vẫn làm cho cô phải đề phòng. Đồng Niệm gắt gao theo dõi ánh mắt anh, nhìn không ra cảm xúc gì, ánh mắt sâu như hồ nửa điểm phập phồng cũng không có.
Mục đích đã đạt được, Đồng Niệm lập tức cầm di động rời đi, tuyệt nhiên không dừng lại nửa khắc.
Nhìn bóng dáng cô bước đi, khuôn mặt Lăng Cận Dương lo lắng đã dần tản đi, nhưng anh chậm rãi cười nhẹ đứng lên.
Áp lực tiếng cười theo ngực tràn ra, anh ngã lên trên giường lớn, trên giường vẫn còn hỗn độn, nhưng triền miền đêm qua đã sớm mất đi độ ấm, cảm giác trên đầu ngón tay anh chỉ có lạnh như băng.
Bước nhanh trở về phòng ngủ, Đồng Niệm dựa lưng vào cửa thở dồn dập, tim đập nhanh hơn. Một hồi dịu đi, cô đè xao động trong lòng xuống. Cô mở màn hình di động lên, hai tròng mắt cô tối sầm, đem đoạn video xóa đi, sau đó đi tới phòng tắm.
Tuy rằng ăn mặc chỉnh tề nhưng cô còn chưa kịp tắm rửa, nằm ở giữa bồn tắm màu trắng, dỡ bỏ hết áo giáp trên người lúc này cô mới cảm giác mình mệt, mệt chết đi.
Tối hôm qua thể lực tiêu hao rất nhiều, toàn thân đều đau đớn, đem thân thể tẩy rửa sạch sẽ, cô lên giường nằm, ánh mắt không mở ra được nữa, cô nặng nề ngủ.
Ba ngày sau, Lăng Trọng đúng hạn trở về.
Lúc chạng vạng, người hầu lên gọi cô đi xuống, hai má Đồng Niệm phúng phính cười, đáy lòng nhịn không được hưng phấn đứng lên.