Edit: Cat
Giữa phòng ngủ hôn ám, đèn tường tỏa ra ánh sáng êm dịu.
Trên giường lớn, người đàn ông thân hình to lớn áp chế gắt gao người dưới thân, hai thân thể thân mật vô cùng, không có chút khe hở.
Theo ánh sáng màu vàng nhạt, có thể nhìn thấy đồng tiễn trong suốt, sạch sẽ không nhiễm chút bụi của cô. Trong mắt cô là hình ảnh khuôn mặt ôn nhu, ánh mắt thâm thúy của anh mang theo tia xuyên thấu lòng người.
Ngực cuồn cuộn phập phồng mãnh liệt, Lăng Cận Dương chậm rãi cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô, động tác không tự giác mà mềm mỏng, thanh âm khàn khàn: “Niệm Niệm, em thật nhẫn tâm.”
Thân thể người đàn ông dán chặt, Đồng Niệm không có sức lực đẩy ra, cô ngửa đầu theo dõi ánh mắt anh, đáy lòng hung hăng thu lại. Cô nhẫn tâm? Thật buồn cười, chuyện cho tới giờ mà Lăng Cận Dương lại dám nói cô nhẫn tâm?!
Lúc trước cô đem cả người, cả trái tim hiến dâng cho anh, cô nghĩ thời khắc đó là đẹp nhất cả đời này của mình. Nhưng kết quả chỉ là si tâm vọng tưởng, cuối cùng lại rơi vào đau khổ.
Cuộc sống vô vọng sống không bằng chết này mãi là cái bóng đè cô cả đời, mỗi lần khuya đến cô mơ mình quay ngược về trước kia, toàn thân run rẩy. Nếu có thể cô thật sự muốn đem thời gian trở về, cô đã từng yêu say đắm vui vẻ hạnh phúc.
Sợ sệt, trong nháy mắt khăn tắm đã bị anh cởi bỏ, lộ ra da thịt trắng nõn. Lửa nóng trên thân anh thuận thế tăng lên. Anh vuốt nhẹ cô.
Khối thân thể này có thể cảm nhận được, chỉ có sự rét lạnh, lạnh như băng, vô luận anh cẩn thận thế nào thì cũng không có chút gì biểu hiện lo lắng.
“Mở ra một chút, ngoan….” Anh thở hổn hển, ngực to lớn tới gần, càng muốn nhiều hơn.
Cô chết lặng ngẩng đầu, trong mắt không mang theo chút tìиɧ ɖu͙© nào: “Đến tốt cùng còn muốn dây dưa bao lâu?”
Cặp mắt đen kia rõ ràng, nồng đậm sương mù, đáy mắt cô như ẩn hiện sự sợ hãi làm cho lòng anh nặng trịch khó chịu.
Đối mặt với sự ép hỏi của cô, miệng anh cười mị hoặc tựa như không có, nói: “Sinh là người của anh, chết là người của anh.”
Những lời này làm cho chút hi vọng trong đáy lòng cô dập tắt hoàn toàn, từ nay về sau cô không bao giờ hỏi lại nữa.
Thân thể chống đỡ đến cực hạn, ý thức trong đầu Đồng Niệm có chút tan rã, cô mờ mịt nhắm mắt lại, không nghe rõ anh ở bên tai cô nói gì.
Nhưng trong lòng cô hiểu được, còn có cái gì dễ nghe đâu? Hiện giờ dù anh có nói điều gì dễ nghe thì cô không tin, vĩnh viễn không tin.
Tia nắng ban mai ló ra, nắng gắt như lửa. Sáng sớm mùa hè, trong không khí còn vương tầng hơi nước, làm cho toàn thân người ta không thoải mái.
Đồng Niệm bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại, cô nhắm mắt lại tiếp nhận. Bên kia, thanh âm của Khả Tâm truyền tới, líu ríu không ngừng.
Ngắt điện thoại, Đồng Niệm đơn giản nghĩ một chút, bỗng nhiên cúi đầu cười rộ lên. Tất cả nguy cơ đều được giải quyết, nhà họ Đồng nói cô đừng lo lắng, bọn họ tốt lắm. Đúng vậy, tốt lắm.
Đây là cô, Đồng Niệm, cái gọi là giá trị nhân sinh?!
Xốc chăn lên bước xuống giường, sắc mặt Đồng Niệm trắng bệch, cô nhốt mình trong phòng tắm, mở vòi nước, dòng nước lạnh tùy tý chảy lên người cô. Cho dù là mùa hè nhưng nước vẫn lạnh, vẫn làm cho người ta nổi da gà.
Đứng dưới vòi hoa sen, nước lạnh thấm qua đỉnh đầu cô, theo hai má uốn lượn chảy xuống. Ở đầu kia có treo áo ngủ màu trắng, trong mơ hồi có thể thấy hai vai cô hơi run run.
Khóe mắt rơi xuống giọt lệ, rốt cuộc cô vẫn khóc. Cô ngồi xổm xuống đất, hai tay bưng mặt khóc lớn, nước mắt nóng bao phủ khuôn mặt cô. Tất cả kiên cường trong giờ phút này đều sụp đổ.
......
Ở giữa phòng khách lầu một, ánh nắng tươi sáng. Đồng Niệm thay quần áo rồi xuống dưới, cảm xúc đã bình tĩnh lại. Trong nhà trống rỗng, không thấy bóng người, cô thuận miệng hỏi người hầu, lúc này nhớ tới Lăng Trọng đã đi châu Âu.
Từ ba năm trước đây, ông đã bệnh nặng, hàng năm đều phải đi châu Âu tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần. Nghĩ vậy, trong nhà chỉ còn mình cô và Lăng Cận Dương. Đồng Niệm lập tức nhíu mày, lòng đầy phiền muộn.
Phút chốc, trong nhà bếp truyền đến một tiếng cười vui vẻ, hai bóng dáng đang đi tới. An Hầm cầm chày cán bột, cùng người đàn ông bên cạnh đi tới bàn ngồi xuống.
Quay đầu lại nhìn thấy cô, An Hân cười chào hỏi: “Niệm Niệm ở lại, trưa này cùng nhau ăn bánh sủi cảo nhé.”
Đồng Niệm ngồi ở sofa phòng khách, lúc này cô thấy khuôn mặt kia tươi cười nhưng đáy lòng thì của cô thì lại lạnh lẽo. Bất quá người ta ngụy trang như thế, cô cũng nên phối hợp tốt, có đúng không?
“Được.” Đồng Niệm ngồi xếp bằng ở sofa, tùy ý mở ti vi lên. Bụng cô đã sớm đói, không ăn thì uổng!
Lăng Cận Dương nhíu mi nhìn cô một cái, nhếch môi, anh không nói gì, cúi đầu làm vằn thắn. Bởi vì lúc mẹ còn sống thích ăn nhất sủi cảo nên anh lúc nhỏ cũng học được tay nghề từ mẹ.
Hai người đối diện thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, có tiếng cười nũng nịu của cô gái, ánh mắt Đồng Niệm nhìn chằm chằm màn hình ti vi, trên mặt không có biểu tình gì.
Không bao lâu sau, sủi cảo được làm xong, thím Dung đem vào nhà bếp nấu. Nước sôi cuồn cuộn bỏ đám sủi cảo vào, không lâu sau đã chín.
“Oa, thơm quá ——”
An Hân cười rạng rỡ, vội vàng gọi người trong phòng khách: “Niệm Niệm, mau tới đây, có thể ăn rồi!”
Hương thơm tỏa khắp phòng khách, bụng Đồng Niệm đã sớm kêu réo, cô tắt TV, cúi đầu đi tới bàn ăn, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Gắp một cái sủi cảo lên, da bánh mỏng có thể nhìn thấy tôm thịt màu hồng bên trong, bánh nhân ba món là thứ cô thích nhất. Đồng Niệm không thể không thừa nhận kỹ thuật làm vằn thắn của Lăng Cận Dương quả rất ngon.
Từ nhỏ đến lớn, đối với bánh của anh làm, cô chưa chống cự bao giờ.
Hương vị sủi cảo thơm ngon trong miệng, Đồng Niệm thích ý, gắp thêm nữa, đã thấy An Hân cười đẩy một cái chén tới: “Cô ăn phần này đi, tôi và anh Dương ăn phần này.”
Đồng Niệm dừng động tác lại, không ngẩng đầu lên, không ảnh hưởng tới tâm tình ăn uống của mình. Cô cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm sủi cảo hoàn toàn không chú ý tới hai người kia..
Một tay Lăng Cận Dương sờ cằm, chiếc đồng hồ Omega quý báu ở cổ tay, lướt qua một tia mờ ám. Nhìn cô ăn như lang hổ, đáy mắt đầy ý cười sâu.
An Hân thu hết những biểu tình nhỏ nhất của anh vào đáy mắt, vẻ mặt cô tàn khốc, trong lòng tức giận phập phồng. Cô liền gắp một miếng sủi cảo vào trong chén mình, sau đó chia làm hai nửa, rồi thổi cho hết nóng đưa tới bên người đàn ông.
“Cận Dương, nào.”
Đối với động tác đột nhiên của cô, Lăng Cận Dương có chút kinh ngạc, nhưng nháy mắt anh đã há miệng, ăn miếng bánh cô đưa.
An Hân cười ngọt ngào, thanh âm mềm mại: “Ăn có ngon không?”
Sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, ngón tay nắm chiếc đũa chặt hơn. Có thể để cho người ta ăn cho ngon không, thật là ghê tởm?!
Trong mắt cô nổi lên ý khác thường làm cho Lăng Cận Dương phát hiện ra, anh hứng thú quan sát. Bỗng nhiên có cái gì đó đang chơi đùa ở đùi anh, vỗ về ở đó, làm cho anh có cảm giác tê dại.
Đôi mắt mị mị của anh nhíu lại nhìn chằm chằm người đối diện, cũng không có ý ngăn trở.
Nhìn An Hân đang cười, Đồng Niệm lấy tay huých chạm vào chân, làm chiếc đũa đặt ở mặt bàn rơi xuống.
An Hân bất giác khác thường, xoay người kiểm tra, nhưng cô vừa nhìn thấy cảnh đó, cả người cứng ngắc lại.
Dưới bàn ăn, một đôi chân thon dài đang khıêυ khí©h, ngón chân mượt mà đã hướng lên trên hai chân thon dài của người đàn ông, một tấc một tấc tới gần, không kiêng nể gì.
Phanh ——
Đầu đυ.ng vào bàn ăn phát ra tiếng động. An Hân thẳng thắt lưng nhìn về phía Đồng Niệm, ánh mắt hừng hực lửa giận. Hai tay siết chặt, cô giận mà không dám nói gì, cắn môi, khuôn mặt trắng bệch.
“Không sao chứ?” Lăng Cận Dương quay đầu ánh mắt bình tĩnh thanh âm rất ôn nhu. Vẻ mặt anh không nhìn ra được gì cả, An Hân thấy anh bình tĩnh, càng tức tối thêm.
Đồng Niệm, con tiểu yêu tinh này!
Thấy sắc mặt trắng bệch của An Hân, tức giận trong lòng của Đồng Niệm đã nguôi, cô thu hồi hành động mờ ám lại, thả đôi đũa xuống, thanh âm lạnh lùng nói: “Tôi ăn no rồi, hai người chầm chậm dùng.”
Nói xong những lời này, cô xoay người lên lầu, không liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Nhìn bóng dáng cô lên lầu, khóe miệng Lăng Cận Dương cười, anh cúi đầu, đem kéo phần sủi cảo của cô lại, chậm rãi nuốt, quả nhiên hương vị không tồi!