*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.@Thiên Yết: hello ss, máo điên nổi lên nên làm cái mới, chứ em cũng bận bù đầu
Đập vào mặt cô là ánh lửa nơi đáy mắt, Đồng Niệm căn bản không có phản ứng lại, hai má nóng như bị bỏng tàn thuốc, theo bản năng cô lùi về sau, bên mặt trái vẫn còn đau.
Người đàn ông đối diện tao nhã đứng lên, sự lạnh lẽo dâng trào, ánh mắt xuyên thấu lòng người: “Không nghe lời thì sẽ thế nào?”
Đồng Niệm đưa tay lên sờ mặt bị phỏng, đôi mắt tĩnh mịch nhìn về phía anh, không có trả lời.
Thấy cô không nói lời nào, khóe miệng Lăng Cận Dương tươi cười càng thêm thâm trầm, anh nghiêng người đi qua cô, đưa tay nắm cằm của cô, thanh âm chợt thấp đi: “Có đôi khi anh hoài nghi, đến tột cùng em và anh cố chấp hay chính em mới là người cố chấp?”
Những lời này tựa hồ đâm xuyên vào lòng cô, Đồng Niệm giận dữ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, trừng mắt nhìn anh: “Buông tay!”
Người đàn ông dĩ nhiên không nghe theo, cánh tay dài của anh lôi kéo cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực, ương ngạnh giam cần: “Buông tay?!”
Ngón tay hơi lạnh của Lăng Cận Dương xoa xoa hai má của cô, sau đó dừng lại một chút, đầu ngón tay linh hoạt theo cổ cô đi xuống, sự đυ.ng chạm theo sự mềm mại thưởng thức trong bàn tay anh, trằn trọc vuốt ve.
Đồng Niệm bị anh ôm vào trong ngực không thể động đậy, thân thể giãy dụa cọ xát, cô có thể cảm giác được người đàn ông phía sau, thân thể rõ ràng có biến hóa, xúc cảm ơn bên hông làm da đầu cô tê rần, sắc mặt chợt tái nhợt.
Thân hình mềm mại, thơm ngát trong lòng khiến cho đáy mắt Lăng Cận Dương đυ.c lại, phác thảo đôi môi nhỏ lạnh lẽo của cô, động tác không ngừng đồng thời cố ý nắm chặt eo của cô, ngậm lấy vành tai cô, âm thanh tà ác vang lên: “Vậy em nói xem, trước tiên bắt đầu từ nơi nào thì tốt?”
Anh mặt dày vô sỉ như vậy, Đồng Niệm không chịu nổi, cô giãy dụa mạnh hơn, sắc mặt xanh mét: “Lăng Cận Dương, anh buông tay ra, buông ra!”
Mắt thấy cô giãy dụa trong ngực mình đầy hung hãn, Lăng Cận Dương chẳng thèm đá động, cho đến khi cô thở hổn hển, anh mới lười nhác dùng lực xoay cả người cô lại, mặt đối mặt ôm cô vào ngực.
Hai tròng mắt tối đen của người đàn ông sáng rực như sao, khẽ nhếch môi, cúi đầu ôn nhu hôn môi mềm mại của cô, giọng rất nhẹ: “Anh không thích em quát anh như vậy!”
Không thích?!
Sắc mặt Đồng Niệm đột nhiên biến đổi, cô nheo mắt lại nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, cười lạnh rồi áng chừng nhấc chân lên, ghé vào lỗ tai anh chậm rãi nói: “Anh trai…”
Nhưng một giây sau, sắc mặt Lăng Cận Dương đột nhiên thay đổi, đem cô đặt lên chỗ tay vịn cầu thang, làm cho cô đưa lưng về phía mình, bày ra một loại tư thế khuất nhục.
"Đồng Niệm!" Anh cúi đầu mở miệng, giọng điệu lãnh tới cực điểm: "Em định làm cho anh tức giận phải không?”
Nửa người trên bị anh đặt ở trên cầu thang, Đồng Niệm đau đớn nhíu mi, cô muốn mở miệng thì cảm giác người đàn ông phía sau đang dùng thân áp chế. Ngay sau đó một cơn đau tràn tới môi, hơi thở của anh tràn tới.
Trong miệng tràn đầy mùi thuốc lá, lại pha với bạc hà tươi mát, đó là hương vị độc của người đàn ông này. Ngón tay anh dùng sức, bắt hàm của cô mở ra, tùy ý đưa cái lưỡi linh hoạt vào càn quét khắp miệng cô, tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô.
Đầu lưỡi anh bị cắn đau, Đồng Niệm không mở miệng kêu lên được, trán toát ra một tầng mồ hôi mịn, trong lòng dâng lên ngọn lửa tức giận, hai tay sờ loạn, níu tóc anh.
"Ah ——"
Lăng Cận Dương bị đau nên buông cô ra, dùng lực cưỡng chế hai cổ tay của cô lại, bắt lấy đặt chéo sau lưng cô, anh lại đem người cô xoay lại, lại đặt cô ở chỗ tay vịn cầu thang như cũ, nhìn chằm chằm cô, trong mắt cơn giận sôi trào.
Đồng Niệm không hề sợ hãi ánh mắt đó, cô còn muốn tiếp tục giãy dụalại nghe thấy tiếng nói âm trầm của anh: “Em dám động đậy một chút thử xem?”
Anh cúi đấu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra đầy ngoan độc, chậm rãi tới gần cô: “Em còn dám động nữa, anh liền ném người nhà em xuống biển, cho em sống không thấy người, chết không thấy xác!”
Tâm Đồng Niệm chợt căng thẳng, cô cắn môi, vẻ mặt như muốn phanh thây anh. Ở thời điểm cô thất thần, làn váy dưới người cô bị anh thô bạo vén lên, nương theo mà tiến tới còn có âm thanh vải bị xé nghe rất chói tai.
Thân thể đột nhiên bị va chạm, làm cho cô đau đớn kêu lên một tiếng, cô nhíu mày, thừa nhận anh xâm chiếm, chua xót và đau đớn tràn ra ở nơi sâu nhất thân thể.
Thời điểm anh muốn cô, cho tới giờ cô đều không thể phản kháng lại, có giãy dụa nhiều cũng vô ích.
Thân thể đơn bạc của Đồng Niệm chống đỡ lực đạo cường hãn của anh, bị ép buộc không biết phải làm sao, cô chỉ có thể vịn vào bờ vai anh, thân thể hai người điên cuồng dây dưa, khóe mắt cô nhìn ở gian phòng phía xa, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười châm chọc.
Cô và anh ở gian phòng nhỏ phía sau biệt thự, tuy rằng phòng nhỏ nhưng cũng thông với lầu chính ở phía trước, nhưng mặt sau hoàn toàn bị ngăn cách, anh để cô ở đây cũng không có ai dám nhiều lời. Mà mỗi năm, chính cô chủ động yêu cầu anh ở lại đây, đây không phải là làm ra vẻ như bị ép buộc sao?
Tầm mắt mơ hồ, khóe mắt Đồng Niệm ê ẩm khó chịu, tựa hồ như có cái gì đó sẽ rơi xuống. Cô khép mắt, ngăn mình không nhìn hình ảnh thối nát này, trước mắt dần dần hiện ra một đôi mắt ôn nhu, cô nhịn không được muốn tiến tới chạm vào, nhưng cuối cùng lại thành hư không, một đi không trở lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Đồng Niệm mở to mắt, trong đầu vang lên on gong, cô xoa xoa huyệt thái dương rồi ngồi dậy, nhìn thấy căn phòng như cũ, vẫn treo cái rèm rất nặng.
Ngoài cửa người hầu nghe thấy động tĩnh,nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào: “Tiểu thư, cô rời giường sao? Thiếu gia nói thân thể cô không thoải mái, không để cho chúng tôi đánh thức cô.”
Đồng Niệm cau mày, thanh âm khan khan hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ.”
Ngón tay xoa trán một chút, cô quay đầu nhìn đồng hồ báo thức, quả nhiên đã mười giờ, may mắn hôm nay không có tiết học.
Đồng Niệm xốc chăn lên bước xuống giường, thắt lưng và giữa hai chân đau đớn, cô xoay người đi đến phòng tắm, đối diện với gương, cô sờ sờ mặt mình, nơi đó còn chút đỏ, nhưng không đáng ngại lắm.
Sửa sang bản thân, Đồng Niệm đi đến phía trước cửa sổ, cô đưa tay đẩy cửa sổ ra, không khí trong lành thổi vào mặt, làm cho tâm tình đang lo lắng của cô trở nên nhẹ nhõm.
Trong hoa viên dưới lầu, cây cỏ xanh tươi, cây tương vi nở rộ đầy màu sắc, rất sặc sỡ, hương thơm của hoa như thấm vào ruột gan.
Đồng Niệm dựa vào cửa sổ, hít một hơi thật sâu, chân mày dãn ra, không nghĩ một tiếng cười dễ nghe lọt vào tai, âm thanh kia không xa lạ, làm cho cô nhất thời nhăn mày, bước nhanh xuống lầu dưới.