Phòng cơm Tây tao nhã, chỗ ngồi vẫn cần phải đặt trước.
Ở trước của sổ sát đất lớn, Đồng Niệm tựa đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ,
Thật lớncửa sổ sát đất tiền, Đồng Niệm tựa đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, nhứng ánh đèn nê ông nhiều màu sắc san sát nối tiếp nhau.
Trên bàn ăn bày biện những đồ thủy tinh mà u lam, cô bưng cốc lên uống một ngụm, vẫn uống nước tinh khiết như trước. Bất quá nhớ tới lần thân cận trước, cô cắn môi cười khẽ.
Vi Kỳ Hạo buông menu trong tay xuống, thấy cô ngây ngô cười không khỏi hí hí con ngươi: “Em đang cười gì vậy?”
Thu ý cười nơi khóe miệng, Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn tên đầu sỏ gây ra chuyện này, tâm tình không tồi: “Không có gì.”
"Muốn ăn cái gì?" Thấy cô miễn cưỡng trả lời, Vi Kỳ Hạo cũng không muốn nói thêm.
Đối với việc ăn cái gì, Đồng Niệm vẫn khủng hoảng, cơm bên ngoài không hợp khẩu vị của cô: “Anh xem rồi chọn đi.”
Nhà hàng này nổi tiếng về thịt bò bít tết Felix nổi danh, Vi Kỳ Hạo gọi hai phần ăn, anh ngẫu nhiên nhìn người đối diện mình, thấy cô chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng chau lại, vẻ mặt mơ hồ.
Từ lần đầu gặp cô, chân mày cô tựa như trói chặt, giống như cất giấu tâm sự nồng đậm.
Người phục vụ rất nhanh mang thức ăn lên, vẫn là bò bít tết hương vị không tồi, tâm tình Đồng Niệm tốt ăn uống cũng vì thế mà tốt theo, ăn hơn phân nửa. Sau đó là món điểm tâm ngọt cô yêu thích nhất, cái miệng nhỏ nhăn đem bánh ô mai ngọt lên ăn luôn, không chút dư thừa.
Xong buổi cơm chiều, Vi Kỳ Hạo không ăn nhiều lắm, anh hứng thú thưởng thức tâm tình người đối diện biến hóa hơn, cảm thấy cô thật đáng yêu. Anh thấy cô khác với những cô gái khác, cô yêu ghét rõ ràng, biểu tình đơn giản.
“Ăn no không?” Vi Kỳ Hạo buông khăn ăn, khẽ mỉm cười hỏi cô.
Đồng Niệm thỏa mãn gật đầu, giọng điệu ôn hòa: “Cảm ơn bữa tối của anh.”
Sau đó Vi Kỳ Hạo mang cô rời khỏi nhà hàng, lái xe lên núi.
Lúc xe lêи đỉиɦ núi, sắc trời đã tối đen. Tắt xe xong, Vi Kỳ Hạo nhấn nút, đỉnh mui xe chậm rãi hạ xuống, Đồng Niệm ngẩng đầu lên chỉ thấy màn đêm đen đặc, có những vì sao lấp lánh ánh sáng.
Trong lòng hung hăng phát run, Đồng Niệm kinh ngạc quên hỏi, cô vẫn nhìn chằm chằm bầu trời dêm, khóe miệng nở nụ cười.
"Thế nào?" Vi Kỳ Hạo kiêu ngạo nhếch môi, giọng điệu đầy đắc ý. Loại chiêu thức theo đuổi phụ nữ, anh dễ dàng biết được!
Bầu trời đêm màu lam, những vì sao lóe sáng, cảnh sắc rung động như vậy bất luận trong mắt ai cũng thổn thức không thôi.
"Đẹp quá!"
Đồng Niệm ngẩng cao đầu lên, môi đôi mắt đen mở to gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời, đôi môi hồng hơi cong lên, khóe miệng cười lãng mạn. Đuôi lông mày nơi khóe mắt cười yếu ớt, giống như chút ánh sáng kia, thắp sáng trong lòng anh.
Vi Kỳ Hạo chằm chằm nhìn cô, không rời mắt. Một lúc sau môi mỏng của anh ngoéo một cái, thấp giọng: ah, đẹp quá.
Bầu trời nhiều sao làm cho người ta mê say, khóe mắt Đồng Niệm đột nhiên lướt qua một tia thê lương, cô cũng từng ngồi trong lòng cha mẹ, vui vẻ ngắm sao nhưng chỉ chớp mắt, bầu trời vẫn đầy sao như trước nhưng cô không tìm được cái loại ấm áp đó nữa.
Trước mắt dâng lên một mảnh hơi nước, Đồng Niệm cắn môi, ngực từng cơn thắt chặt: “Anh có một, cảm giác của một người là sao không?”
Bỗng nhiên cô thay đổi giọng điệu, Vi Kỳ Hạo ngẩn người, thấy đáy mắt cô có lệ, bả vai gầy yếu run rẩy.
Đồng Niệm chậm rãi cúi đầu, hai tay dùng sức buộc chặt, nỗi đau lan tràn nơi đáy lòng: “Từng đáp ứng làm bạn ở bên cạnh anh, sau đó đột nhiên biến mất, cái cảm giác đó anh có từng trải qua chưa?”
Tâm chợt trầm xuống, sắc mặt Vi Kỳ Hạo thay đổi, mày kiếm nhíu lại, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.
Cố nén nước mắt tràn ra, Đồng Niệm ức chế không được, bên tai quanh quẩn từng tiếng cười hân hoan, đó là ấm áp cả đời cô không có lại được. Cô muốn cũng không được nữa rồi.
Nhìn khóe mắt đầy lệ của cô, Vi Kỳ Hạo kìm lòng không đậu muốn xoa mắt cô nhưng đã thấy cô đây ra, ánh mắt phiếm hồng nhìn anh phòng bị.
Hai người sợ sệt nhìn nhau, có một giọt trong suốt rơi xuống ở đầu ngón tay anh. Giọt lệ kia thoáng chốc làm trái tim anh run rẩy.
Thời điểm lái xe xuống dưới núi, cảm xúc của Đồng Niệm đã hồi phục, cô tựa đầu vào cửa kính, trầm mặc không nói gì.
Vi Kỳ Hạo im lặng lái xe, từ đầu đến cuối không mở miệng gây hấn. Lái xe chạy đến bên ngoài Lan Uyển, quay đầu nhìn chằm chằm cô..
Đêm nay tâm tình không khống chế được, Đồng Niệm xấu hổ cúi đầu, thanh âm mất tự nhiên: “Có việc gì sao?”
Vi Kỳ Hạo nhẹ nhàng động, thấy ánh mắt trốn tránh của cô, anh cũng không để ý, đưa tay hất những sợi tóc của cô ra, dịu dàng nói: “Bộ dạng em không cũng rất đẹp mắt.”
"Phốc ——" Đồng Niệm cười phun, chân mày nhíu chặt cả đêm cũng dãn ra.
Ngừa đầu thấy ý cười nơi đáy mắt của anh, tâm Đồng Niệm thoải mái không ít, cô hiểu được ý anh muốn an ủi cho nên trong lòng cảm kích: “Vi Kỳ Hạo, đêm nay cảm ơn anh!”
KHông bao lâu sau, Vi Kỳ Hạo mỉm cười thu hồi ánh mắ, lái xe rời đi. Lúc lái xe về tới nhà, phòng khách vẫn còn bật đèn.
Nhà họ Vi đèn đuốc sáng trưng, phòng khách xa hoa có một vị phu nhân đang ngồi giữa, cầm cái gì đó trong tay, tâm tình hứng thú.
“Mẹ!” Vi Kỳ Hạo cười đi tới, khoát lên vai bà hỏi: “Xem gì vậy?”
Từ Lỵ đem cuốn photo album điện tử lại cười nói: “Dì Hạ lúc chạng vạng có đem tới, con chọn đi?”
Liếc mắt nhìn ảnh chụp, Vi Kỳ Hạo lập tức nhíu mày, vẻ mặt mất hứng: “Các cô ấy xứng với con à?”
Từ Lỵ mím môi cười, nhìn đứa con giọng điệu cao ngạo: “Không ai có thể xứng với con của mẹ!”
“Vậy được rồi.” Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Vi Kỳ Hạo đem đồ bỏ qua một bên, ôm bả vai mẹ, cầm đồng hồ qua: “Sắp mười một giờ rồi, nhanh đi ngủ đi. Vợ thì con sẽ tự mình tuyển!”
“Con, cái đứa nhỏ này…” Từ Lỵ tức giận cười nói, trong mắt đều là sủng nịch, anh nhỏ nhất nhà nên được sủng ái từ bé.
Vì Kỳ Hạo sợ bà còn dây dưa, vội nói sang chuyện khác, vừa nói vừa đứng dậy rời đi: “Ba đâu?”
Từ Lỵ sắc mặt trầm trầm, mất hứng liếc mắt người đi lên lầu hai một cái: “Còn không phải ở thư phòng sao, nghịch viết thư pháp.” Bà muốn nói chuyện tiếp, nhưng nhanh như chớp đứa con đã lên lâu nên cũng đành từ bỏ.
Trong phòng ngủ mờ tối, Vi Kỳ Hạo tắm rửa xong đi ra, cất bước tới bên cửa sổ. Hai tròng mắt thâm thúy nhìn phía xa, tâm tình khó đoán. Trước mắt dần hiện ra dung nhan đầy nước mắt kia, con ngươi đầy nước mắt khiến tâm anh đau đớn.
Vuốt đầu ngón tay, nơi đó còn sót lại độ ấm của nước mắt của cô, từng giọt từng giọt hung hăng tiến vào nơi sâu nhất trong lòng anh.
Một đêm mơ không ngừng, Đồng Niệm mở to mắt cảm giác không đúng, nhìn đồng hồ báo thức đã sắp chín giờ. May mắn là cuối tuần có thể làm chuyện mình yêu thích.
Đi xuống lầu, Đồng Niệm thấy Lăng Cận Dương đang ngồi ở sofa, anh đưa đôi mắt chim ưng nhìn về phía cô, có ý cười nơi đáy mắt.
Toàn thân Đồng Niệm không thoải mái, cô cất bước đi phía trước nhìn thấy hai người ở phía bên kia ghế sofa, nhất thời kinh hãi.
"Anh——"
Nhìn người bên cạnh Lăng Trọng đang đắc ý kiêu ngạo ương ngạnh, đáy lòng Đồng Niệm chấn động, da đầu tê dại.