Cửa thủy tinh trong suốt, phản chiếu ánh mặt trời chói mắt, người đàn ông đi vào trên người mặt áo sơ mi Versace màu hồng nhạc, sắc thái nói toạc ra, không đột ngột, tinh thần phấn chấn tiêu sái.
Hai tròng mắt sắc nhọn của Vi Kỳ Hạo nhìn người phía trước, môi mỏng nhếch lên, cất bước đi thẳng vào.
Mắt thấy anh đi tới, sắc mặt Đồng Niệm hơi đổi, theo bản năng muốn né tránh nhưng nhìn thấy mắt anh nheo lại, cô đứng tại chỗ không dám lộn xộn.
Cặp mắt tràn đầy ý cảnh cáo, cô kìm lòng không đậu chột dạ.
“Bộ này không tồi!” Vi Kỳ Hạo khoanh tay cười: “Em mặc rất đẹp.”
Đồng Niệm âm thầm hít vào một hơi, đáy lòng bất ổn khó chịu hơn nữa nhìn biểu tình giật mình của Duẫn Mạch, cô càng cảm thấy đau đầu.
An Hân đứng một bên ngược lại rất có hứng thú với người mới tới: “Lại là anh à, anh quen Đồng Niệm sao?”
Vi Kỳ Hạo nhíu mày, cặp mắt hoa đào hẹp dài khinh mị: “Tôi có quen cô ấy không thì liên quan gì tới cô?”
An Hân sửng sốt, vẻ mặt vừa cười bỗng khựng lại.
Không khí xấu hổ xông lên, Đồng Niệm không muốn làm trò cười, cô cúi đầu mở miệng: “Tôi đi thay ra.”
"Đứng lại ——"
Vi Kỳ Hạo đi tới trước hai tay chắn cô lại, thần thái rất thân mật: “Vì cái gì phải đổi? Váy này tôi rất thích!” Khi nói chuyện, tay anh lấy thẻ bạch kim ra trực tiếp đưa cho nhân viên cửa hàng.
Đôi mi thanh tú của Đồng Niệm cau chặt, cô không thích hành vi này của anh, mặc dù cô thích váy này nhưng sau khi nhìn thấy An Hân cô không muốn nữa.
“Váy này…” Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn anh, do dự không biết giải thích thế nào.
“Váy này tôi tặng cho Đồng Niệm, để tôi trả tiền.” An Hân tươi cười nhu hòa, giọng điệu chân thành tha thiết không nhìn ra khác thường.
Đồng Niệm quay đầu lại thấy vẻ mặt cô ta dịu dàng, toàn thân lạnh lẽo.
“Cô trả?” Vi Kỳ Hạo nhìn cô cười nhạo ra tiếng: “Người phụ nữ của tôi mua quần áo, chẳng phải tôi nên trả hay sao? HƠn nữa, cô có tôi cũng có, đừng đắc ý xum xoe?!”
Phốc ——
Duẫn Mạch đứng một bên cười lên, cô xem người đàn ông độc mồm này nói đến nỗi mỹ nhân kia phải xanh cả mặt.
Lúc này dây, ngay cả Đồng Niệm đang cúi đầu cũng phải cười rộ. tuy rằng không vừa lòng với tính cách của anh nhưng trong lời nói của anh quả thực làm cô hết giận!
Hai tay bên người chậm rãi nắm lại, An Hân bị nhạo báng một câu không nói được, sắc mặt cực kì khó coi.
Nhân viên cửa hàng thấy tình huống thế cũng không dám ra tiếng, khó xử đứng tại chỗ.
Lúc này, cửa lần thứ hai bị đẩy ra, người đàn ông mặc tây trang màu đen đi vào, ánh mắt chim ưng lướt qua mọi người, lập tức dừng ở người đang đứng ở trước gương.
Cặp mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương xa xa nhìn tới không tự giác nhìn người mặt chiếc váy đỏ, tầm mắt lãnh liệt của anh dừng vài giây chợt dời đi, bình tĩnh không gợn sóng.
“Thực náo nhiệt, các người có hẹn cùng nhau à?” Lăng Cận Dương mỉm cười đi tới, tự nhiên đi tới cạnh người An Hân, đưa tay ôm thắt lưng của cô.
An Hân mím môi cười cố loại bỏ vẻ mặt lo lắng: Không có, vừa vặn gặp nhau ở đây. Em đi lấy váy nhưng Niệm Niệm cũng thích.” Cô nói chuyện đúng mực, nắm chắc làm cho người ta không nhìn ra được chỗ nào xấu.
Lăng Cận Dương cúi đầu cười, ngước mắt nhìn qua chỉ thấy gương mặt quen thuộc của người đàn ông kia, cặp mắt ẩn giấu không thể khinh thường.
Ở cái thành phố này, một vòng luẩn quẩn ít nhiều cũng gặp mặt cho nên Lăng Cận Dương biết cậu ta, cũng biết xuất thân của cậu ta.
“Váy đẹp lắm.” Lăng Cận Dương nhìn váy dài trên người Đồng Niệm, đưa ra kết luận.
An Hân ôm cánh tay anh, ánh mắt nhìn qua hai người đối diện, giọng điệu làm nũng: “Rất đẹp, em muốn tặng cho Niệm Niệm không nghĩ tới lại làm điều thừa.”
Anh nắm bả vai của cô, Lăng Cận Dương ôn nhu cười cười: “Về sau chúng ta là người một nhà, em đã là chị dâu còn sợ không có cơ hội lấy lòng sao?”
Duẫn Mạch nghe vậy cười rộ lên, cô túm Đồng Niệm muốn giảm bớt không khí căng thằng, cười phụ họa: “Đúng là như vậy!”
Vi Kỳ Hạo cúi đầu, ánh mắt xẹt qua mặt Đồng Niệm, thấy cô vẫn cúi dầu, hai tròng mắt sâu thẳm hiện lên ý tứ. Anh cắn môi không nói gì nữa, chỉ nhìn về phía Lăng Cận Dương, ánh mắt lạnh lùng.
Không bao lâu sau, nhân viên cửa hàng đem váy khác đã đóng gói đưa tới, An Hân cũng không xem trực tiếp bảo người ta đem tới nhà.
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương khẽ nâng lên, tròng mắt lại hướng về phía Đồng Niệm, đáy mắt phát ra ý cười lạnh bạc, làm lòng người phát run.
Đồng Niệm hờ hững lảng tránh, vẻ mặt không nhìn ra, nhưng lòng bàn tay mồ hôi đã đổ ra.
Lăng Cận Dương nhìn mọi người xung quanh, vuốt cằm, giọng điệu ôn hòa: “Chúng tôi đi trước.” Dứt lời, anh dắt tay An Hân thân mật rời đi.
Đồng Niệm bình tĩnh đi vào phòng thay đồ, cởi váy dài ra. Vi Kỳ Hạo muốn mua nhưng cuối cùng trong ánh mắt cô nhưng gϊếŧ người, miễn cưỡng từ bỏ.
Quần áo không mua nhưng cơm trưa thì muốn ăn.
Ba người ăn cơm trưa, bầu không khí rất quỷ dị, hơn nữa Duẫn Mạch trời sinh tính tình hoạt bát. Cô chăm chú nhìn Vi Kỳ Hạo, nhịn không được đánh giá. Cô khó hiểu không biết từ khi nào Đồng Niệm lại đi cùng anh ta?
"Niệm Niệm!" Miệng cắn thịt bò, Duẫn Mạch nhỏ giọng ép hỏi: "Hai người các ngươi, khi nào lại đi cùng nhau?"
Đồng Niệm uống nước hung hăng quay đầu trừng cô, cắt thịt bò nhét vào miệng cô, cắn răng nói: “Tập trung ăn đi.”
Miệng Duẫn Mạch bị tắc nghẽn, nức nở kháng nghị
Nhìn bộ dạng buồn cười của cô, Đồng Niệm mím môi cười, lo lắng dần vơi đi.
“Này!” Sắc mặt Vi Kỳ Hạo âm trầm, anh gõ bàn, thanh âm rất lạnh: “Chúng ta hẹn hò vì sao em lại mang theo bóng đèn?”
Đồng Niệm mất hứng nhìn anh một cái: “Cô ấy là bạn tốt của tôi, không phải bóng đèn.”
Bữa cơm trưa này rất lộn xộn. Từ nhà hàng Tây đi ra, Vi Kỳ Hạo mở cửa xe, nhưng chỉ có hai chỗ ngồi, rất khó khăn.
Cuối cùng Duẫn Mạch thức thời rời đi, ném lại ánh mắt nóng bỏng cho Đồng Niệm.
LÊn xen xong, một trường trầm mặt không nói gì, thẳng tới cổng trường học, tính tình thiếu gia của Vi Kỳ Hạo rốt cuộc bộc phát: “Lần hẹn này không tính!”
“Vì cái gì?”
Vi Kỳ Hạo quay đầu trừng cô, sắc mặt âm trầm: “Em hỏi tôi vì cái gì? Đồng Niệm, bổn thiếu gia tốt tính quá phải không?”
Trong lòng biết anh không phân rõ trái phải, Đồng Niệm chỉ có thể tự chịu, cô mở cửa xe muốn xuống, lại nghe anh hỏi: “Anh trai em, còn có nhà họ Lăng, đối với em có tốt không?”
Ngón tay nắm cửa đang căng thẳng, mặt Đồng Niệm cúi thấp, vẻ mặt đen lại, cô hít một hơi trầm giọng nói: “Đây là việc riêng của tôi, không liên quan tới anh.”
Nói xong những lời nà cô cúi đầu đi về trường, không có cảm giác gì.
Mí mắt Vi Kỳ Hạo khẽ nhắm, nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, lòng anh đầy khác thường. Sau đó anh đạp ga, chiếc xe màu trắng bỗng chốc đi xa.