Chương 168: Tất cả đều kết thúc. (Phần 1)

Editor: Nguyen Hien.

Trên quốc lộ ven biển, dọc theo bờ biển đã được xây đắp, nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy nước biển xanh thăm thẳm.

[size=85][/size]

An Hân lái xe đậu dừng lại bên đường, phía bên cạnh có 1 chiếc xe màu đen đã chờ sẵn, trong xe đi xuống hai người đàn ông bắt lấy Đồng Niệm, dẫn cô vào chiếc xe màu đen kia.

“Sao lại chọn ở chỗ này?” Chử Tuấn nhìn mặt nước biển ở nơi xa, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh dị.

An Hân nhìn hắn không để lại dấu vết, nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Chẳng phải lúc trước tôi bị anh đẩy xuống ở nơi đây sao?”

Trong lúc nói chuyện, cô giơ tay lên sờ sờ má, giọng nói dần dần dâng lên lạnh lẽo: “Thật là quá ác độc mà.”

Ngón tay Chử Tuấn kẹp điếu thuốc lá chợt căng thẳng, hắn cười qua loa cho lấy lệ: “Hôm nay không phải là cơ hội cho cô báo thù sao?”

“Đúng!” An Hân nhếch môi cười khẽ, ánh mắt vẻ mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Hôm nay chính là cơ hội để báo thù.”

Lấy tay dập tắt tàn thuốc, vẻ mặt Chử Tuấn có chút lo lắng, anh cúi đầu, trong lúc lơ đãng chạm vào cổ tay An Hân, thấy cô đeo đồng hồ hình như kiểu dáng có chút kỳ quái.

“Đi thôi.” Chử Tuấn nhìn hai người đàn ông sau lưng, thấy bọn họ đã chuẩn bị xong. Hai người đó chính là bọn bắt cóc Yếm lần trước, đến nay vẫn chưa bị cảnh sát bắt được, thì ra là được hắn giấu.

An Hân không nói gì thêm, đi theo Chử Tuấn ngồi vào bên trong xe.

Xe chạy chưa được bao xa, di động An Hân vang lên, cô nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, trao đổi ánh mắt với Chử Tuấn, sau đó nhận điện thoại: “Lăng Cận Dương?”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói cực lạnh, chỉ qua điện thoại nhưng có thể cảm nhận được khí lạnh: “An Hân, không cho phép cô động tới cô ấy, đây là ân oán giữa hai ta?”

“Cô ấy?”

An Hân hung dữ cười lớn, tiếng cười này đủ để đánh cô trở lại nguyên hình, dđl/q"d cô không cần tiếp tục giả bộ nữa.

Lăng Cận Dương, anh nói cô nào?An Hân nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói đùa cợt.

Hai tay Lăng Cận Dương nắm chặt tay lái, môi mím chặt, thở dồn dập.

Cảm nhận được anh kìm chế cơn tức giận, ánh mắt tươi cười xinh đẹp, cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, trầm giọng nói: “A đúng rồi? tôi quên cô ấy chính là bảo bối của anh đúng không? Vì cô ta mà anh có thể làm bất cứ chuyện gì? Thậm chí dồn tôi vào chỗ chết.”

Năm ngón tay An Hân nắm chặt di động, nhỏ giọng quát: “Lăng Cận Dương, anh đã đối xử với ba tôi thế nào? Cho đến chết ông cũng không có phản bội nhà họ Lăng, nhưng anh đã làm cái quái gì hả?”

Bên đầu kia điện thoại, đôi mắt thâm thúy của anh u ám, anh không có trả lời, chỉ nắm chặt tay cầm lái.

Hồi lâu anh cụp mắt, lạnh lùng nói: “An Hân, cô muốn như thế nào?”

“Hừ!” An Hân cười lạnh, giọng nói đầy căm hận: “Anh lái xe đến quốc lộ ven biển, có một chiếc xe màu đen, hãy lái chiếc xe đó chờ tôi gọi. Không được báo cảnh sát, nếu không anh sẽ nhặt xác Đồng Niệm.”

Nghe cô cúp điện thoại, ánh mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, vội vàng gia tăng mã lực, lái cực nhanh đi hướng tới quốc lộ ven biển.

Chiếc McLaren màu bạc chạy lên quốc lộ ven biển, Lăng Cận Dương rất nhanh tìm thấy chiếc xe màu đen kia, sau khi anh chạy chậm lại, lấy di động gọi cho Quyền Yến Thác, rồi sau đó mới tăng tốc lái xe qua.

Sau khi tắt máy xe, Lăng Cận Dương đi tới trước chiếc xe màu đen, nhìn vào bên trong xe một người cũng không có.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lăng Cận Dương vội vàng bắt máy, lại nghe người bên trong phân phó nói: “Lên xe, mau lái xe một vòng quanh quốc lộ.”

Nhìn quanh không thấy có 1 chút đầu mối nào, Lăng Cận Dương không thể không nghe theo.

Anh mở cửa ra, ngồi vào vị trí tài xế, sau khi nổ máy lái xe vòng quanh quốc lộ ven biển.

Bên bờ biển, một chiếc xe màu đen dừng lại, từ trong xe đi xuống bốn người. Chử Tuấn nhíu mày hỏi hai người bên cạnh, “Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Đã chuẩn bị tốt.” Người áo đen cầm đầu gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía mặt biển: “Khoảng 10 phút nữa cano sẽ đến.”

Chuyện đã đến nước này, trong lòng Chử Tuấn hiểu rõ ràng, anh đã bị phát hiện, nếu không đi ở lại chỉ có đường chết. Anh đã làm ra những chuyện này, đủ để cho anh ở tù chung thân.

An Hân ngẩng đầu lên, nhìn mặt biển mênh mông trước mắt, khóe mắt lướt qua một hơi khí lạnh. Cô không để ý tới người bên cạnh, hai tay xuôi bên người nắm chặt, dùng sức đến đầu ngón tay trắng bệch.

Cuộc đời của cô cũng bị hủy bởi người đàn ông bên cạnh này. Thù này sao cô có thể không báo chứ? Coi như hy sinh hết mình cuối cùng có được cái gì? dđl/q"d Dù sao cô đã sớm là người cô đơn không có gì để vướng bận.

Lăng Cận Dương theo sự phân phó của An Hân lái xe xung quanh quốc lộ ven biển, anh dừng xe ở nơi được yêu cầu, vội vàng gọi điện thoại lần nữa: “Tôi đã làm theo lời cô nói, Đồng Niệm ở đâu?”

Bên kia điện thoại, một nụ cười lạnh lùng bỗng vang lên: “Lăng Cận Dương, sợ sao? Cũng có lúc sợ sao?”

Cổ tay Lăng Cận Dương khẽ run, môi mím chặt lại thành một đường thẳng: “An Hân, hỏi cô lại một lần nữa, Đồng Niệm ở nơi nào?”

Anh ngừng thở, chỉ nghe đầu bên kia điện thoại có âm thanh của sóng biển.

Lăng Cận Dương nhíu mày lại, quay đầu lại nhìn về phía đường lớn ven biển, đôi mắt trầm xuống một cái.

“Ngồi ở trong xe chờ, năm phút sau Đồng Niệm sẽ xuất hiện.” Đây là câu cuối cùng của An Hân, sau đó tít một tiếng, tín hiệu đã mất.

Lăng Cận Dương chau mày cất điện thoại, vẻ mặt càng khó coi hơn, anh nhìn đồng hồ tính toán thời gian, nhìn kim đồng hồ chỉ trôi qua có một chút. Chỉ ba bốn phút trôi qua, bốn phía vẫn như cũ động tĩnh gì cũng không có.

Đột nhiên thấy xe khẽ dao động, Lăng Cận Dương nhạy cảm phát hiện ra sự dao động. Đôi mắt anh phát rét, giống như hiểu được cái gì đẩy cửa xe ra, chạy đến phía sau mở cóp sau ra.

Mở cóp xe ra, đập vào mắt là một dáng người co ro. Đồng Niệm khom người nằm trong cóp xe, tay chân cũng bị trói, miệng cũng bị dán keo dán, chỉ có thể phát ra âm thanh “ Ưhm ưhm”

"Niệm Niệm!"

Trên mặt Lăng Cận Dương mừng rỡ, vội vàng lấy tay gỡ băng keo trên miệng cô, “Em không sao chứ?”

Đồng Niệm lắc đầu, đôi mắt đỏ bừng: “Bom, trên người em có bom.”

“Cái gì?” Lăng Cận Dương cúi đầu về phía trước ngực cô, quả nhiên có một quả bom, cùng quả bom lần trước Yếm bị bắt cóc không sai biệt lắm, hơn nữa máy tính giờ đã mở ra, thời gian còn lại còn được phân nửa.

“Lăng Cận Dương, anh mau chạy đi.” Đồng Niệm thở dốc 1 hơi, nhìn chằm chằm nói.

Lăng Cận Dương hung dữ nhìn cô, trong lòng tràn đầy tức giận, quát: “Câm miệng!”

Anh cúi đầu, mở dây trói trên tay chân Đồng Niệm ra, nhưng dây thừng rất thô, hơn nữa đan xen rất phức tạp, cởi ra những dây thừng này mất không ít thời gian.

“Thời gian không còn kịp nữa rồi.” Đồng Niệm cúi đầu nhìn đồng hồ trên quả bom, nức nở nói: “Lăng Cận Dương anh đi nhanh đi, Yếm giao cho anh…”

"Đồng Niệm ——"

Lăng Cận Dương chợt ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, trong nháy mắt có một tia sáng nhỏ thoáng qua: “Em muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy.”

Còn có ba mươi giây.

Trải qua chuyện của Yếm lần trước, lần này anh trực tiếp tháo bom, anh giơ tay lên cẩn thận nâng quả bom trước ngực cô ra bên ngoài.

Đồng hồ tính giờ nhanh chóng nhảy tích tách, thời điểm Lăng Cận Dương lấy quả bom ra khỏi cổ cô thì bị vướng tóc cô. Anh không dám dùng sức kéo, dđl/q"d chỉ có thể nhẹ nhàng dùng ngón tay gỡ ra.

Trong khoảng thời gian lấy quả bom ra, trong nháy mắt đồng hồ tính giờ đã đếm ngược đến số 6, 5,…

Lăng Cận Dương kéo mạnh Đồng Niệm ở phía sau cóp sau xe ra, ôm eo của cô chạy về phía trước.

Đùng——

Cơ hồ bọn họ vừ chạy ra được một khoảng cách không quá xa, quả bom đã đúng lúc nổ tung.

“Két…..” một tiếng, Quyền Yến Thác đã lái xe đuổi đến bên này, nghe thấy tiếng nổ lớn, một cước thắng xe lại. Anh nhìn chằm chằm quả cầu lửa ở phía trước, sắc mặt phút chốc thay đổi.

May mắn là sức công phá lần này không tính là lớn, có thể người cài bom chỉ muốn nổ chết 2 người nên không cần sức công phá mạnh.

Quyền Yến Thác nhìn thấy hai người nằm dưới đất, vội vàng lái xe qua.

“Cận Dương?” Quyến Yến Thác nhảy xuống xe chạy tới, đỡ hai người nằm dưới đất dậy: “Hai người không sao chứ?”

Đồng Niệm được anh bảo vệ nằm phía dưới, lúc đứng dậy cũng không có bị thương, cô quay đầu nhìn về phía Lăng Cận Dương, sau khi xác định anh không có bị thương mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì.”

Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm mặt của Lăng Cận Dương, thấy anh nhíu chặt mày, lập tức ý thức được cái gì: “Cận Dương, cậu…”

“Tôi không sao.” Anh lên tiếng cắt đứt lời Quyền Yến Thác, bỗng nhiên nhớ đến điều gì: “Không được cho bọn họ chạy thoát.”

“Yên tâm.” Quyền Yến Thác khẳng định trả lời Lăng Cận Dương, lại thấy Lăng Cận Dương đi tới trước xe của mình nói: “Dẫn tôi đi cùng.”

Nghe vậy Quyền Yến Thác gật đầu một cái, để cho anh lên xe, Đồng Niệm đi phía sau cũng lên theo cùng.