Editor: Nguyen Hien.
Lúc chạng vạng, Lăng Cận Dương xách theo hành lý trở về nhà ba anh, Hàn Hứng Kiều nhìn thấy con trai xách hành lý quay về, sắc mặt càng thay đổi: “Cận Dương, chuyện này là…”
Bỏ hành lý vào trong phòng ngủ, anh khoát tay lên bả vai ông, cười nói: “Ba, đợi biệt thự con làm cho ba hoàn tất, chúng ta dời qua đó ở.”
Kéo anh lại ngồi vào trên sofa, Hàn Hứng Kiều nhăn mày lại, trầm giọng nói: “Có chuyện gì xảy ra?”
Ánh mắt anh yên tĩnh, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía ba anh, cũng không có giấu giếm: “Con muốn ly hôn.”
“Ly hôn?” Hàn Hứng Kiều kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được: “Không phải con không chịu ly hôn sao?”
Ngừng lại, ông nghĩ tới cái gì, giọng nói buồn bã: “Là bởi vì tin tức gần đây sao?”
Lăng Cận Dương mím môi, không nói thêm gì, khuôn mặt tuấn duật đầy căng thẳng. Anh cau mày, từ trong túi quần móc ra lọ thuốc màu trắng, lấy ra 2 viên nhét vào miệng.
“Cận Dương, con bị làm sao vậy?” Thấy con trai uống thuốc, trên mặt ông đầy lo lắng, “Con khó chịu chỗ nào sao?”
Tựa đầu vào sofa, chân mày nhíu chặt của anh dần dần buông lỏng ra, ánh mắt yên tĩnh, “Con không sao, chỉ cảm thấy đau bao tử một chút thôi.”
“Ai, nhất định là chuyện gần đây làm con khó chịu rồi.” Hàn Hứng Kiều nhắc đến chuyện này cảm thấy tức giận, thương con trai bị uất ức, trong lòng cảm thấy không cam lòng: “Cận Dương, nhà họ Lăng hại chúng ta ra như thế này, con không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ được.”
“Tại sao không thể bỏ qua?” Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn ba anh, ánh mắt lạnh lẽo, anh đứng lên: “Trên người con gái con cũng chảy dòng máu nhà họ Lăng.”
Nghe vậy, ánh mắt ông tối sầm lại, dđl/q"d chân mày nhíu chặt hơn, ông lắc đầu một cái, giọng nói đầy căm hận: “Ba ủng hộ con ly hôn, nhưng còn Yếm thì sao?”
“Ba!” Lăng Cận Dương không muốn nghe ông càu nhàu, nhìn thấy đồ trên bàn, liền hỏi: “Những thứ này là làm cho Yếm sao?”
“Đúng vậy.” Nhắc tới cái này, trên mặt ông nở nụ cười, dịu dàng nói: “Đây là dấu tay chân của Yếm lúc 100 ngày, còn có tóc máu ba nhờ người ta in lại, mới được đưa tới.”
Lăng Cận Dương cầm lấy hộp thủy tinh đặt trong lòng bàn tay, đứng dậy trở về phòng, “Ba, con mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một chút.” Anh không muốn nghe phụ thân càu nhàu, mượn cớ trở lại phòng ngủ.
Hàn Hứng Kiều nhìn vẻ mặt mệt mỏi của con trai, vội vàng đứng lên cười nói: “Con đi nằm một lát, ba đi nấu cơm cho con ăn.”
Gật đầu một cái, Lăng Cận Dương trở lại phòng ngủ, lật người ngã xuống giường. Anh cúi đầu nhìn đồ trong ngực, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Đây là vân tay của con gái anh, nằm bên trong khối thủy tinh vuông vứt, vân tay của mẹ và đứa bé hai người khảm vào nhau. Tay Yếm nhỏ bé, vân tay lộ ra chưa rõ ràng, vẫn còn nhỏ xíu, làm cho đáy lòng người mềm nhũn.
Vân tay!
Đáy mắt Lăng Cận Dương thoáng qua cái gì, bật người ngồi dậy, anh nhìn chằm chằm khối thủy tinh nắm trong tay, đôi mắt nhắm lại một cái.
Sắc trời bắt đầu tối, chiếc xe hơi màu đen lái vào biệt thự nhà họ Lăng.
Lăng Thừa Nghiệp cất bước đi lên lầu, nhìn thấy An Nhã đứng ở ngoài thư phòng, sắc mặt không vui hỏi: “Gấp như vậy, có chuyện gì à?”
An Hân kéo hắn vào bên trong thư phòng, đưa tin tức mới nhất ra: “Anh tự xem đi.”
Mấy ngày nay, tin tức về Lăng thị luôn đứng đầu trang, hôm nay còn cộng thêm một cái, tổng giám đốc Lăng thị sắp ly hôn, phân chia tài sản là điểm chính.
“Chuyện này sớm hay muộn thôi mà.” Nhìn tin tức, Lăng Thừa Nghiệp xem thường nhún nhún vai.
“Thừa Nghiệp!” An Hân ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt nặng nề nói: “Hiện tại, trên sàn chứng khoán giá cổ phiếu càng ngày càng tuột, nếu đợi đến ngày bọn họ ly hôn, sợ rằng cổ phiếu Lăng thị đã trở thành giấy vụn rồi. Hơn nữa nếu Lăng Cận Dương muốn được chia tài sản, không biết anh ta sẽ được phân chia bao nhiêu nữa?”
"Vậy ý của em là. . . . . ."
An Hân kéo tay của anh, trầm giọng nói: “Chúng ta hãy cấp cho mình con đường lui đi.”
“Là sao?” Lăng Thừa Nghiệp ánh mắt dao động, vẻ mặt cũng trầm xuống.
Nhìn thấy anh động lòng, An Hân mỉm cười không để lại dấu vết, sau đó nghiêm mặt nói: “Thừa dịp Trầm Phái Ngao cảm thấy có hứng thú với cổ phần Lăng thị, chúng ta hãy bán một giá tốt. Hơn nữa cùng Thẩm thị có quan hệ thân thiết, dđl/q"d khi nhà họ Lăng sụp đổ, chúng ta cũng còn có núi dựa.”
Lăng Thừa Nghiệp mím môi, suy tư hồi lâu rồi nói: “Trong tay anh chỉ có 10%, Trầm Phái Ngao để ý sao?”
“Không phải ba còn có cổ phần sao?” An Hân nắm lấy cơ hội, thử mở miệng.
Lăng Thừa Nghiệp lắc đầu một cái, sắc mặt có chút biến hóa: "Ba khẳng định không chịu bán!"
“Vậy chúng ta lén bán đi.” Ánh mắt An Hân thoáng qua vẻ tàn khốc, giọng nói cực lạnh.
“Lén sao?” Ánh mắt Lăng Thừa Nghiệp chợt lóe, vẻ mặt khẩn trương: “Nếu để cho ba biết, không phải là tức chết sao.”
“Ai!” An Hân tức giận mở miệng, giả bộ giận nói: “Ba già rồi làm việc hơi cứng nhắc. Nếu như chúng ta cố sống cố chết để giữ lấy Lăng thị, đợi đến lúc phá sản, chẳng phải cả nhà chúng ta cùng nhau nhảy lầu sao?”
Lăng Thừa Nghiệp không nói gì, cau mày suy nghĩ đến điều gì, chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói cũng có đạo lý. Nhìn tình hình hiện tại, coi như Lăng thị không sụp, nhưng cũng là nửa sống nửa chết. Thay gì bị khinh bỉ, không bằng bán một giá tốt.”
An Hân gật đầu liên tục không ngừng, nghĩ thầm cuối cùng cũng khiến tên ngu ngốc này đồng ý.
“Nhưng cổ phần của ba cần ba phải ký tên, hoặc là có con dấu…” An Hân nhìn người đàn ông bên cạnh, cố ý thăm dò thử.
Lăng Thừa Nghiệp nhìn ra bên ngoài, hỏi cô: “Ba mẹ tối nay đều đi ra ngoài đúng không?”
“Uhm.” An Hân khẳng định gật đầu một cái, “Tối nay là sinh nhật Trương Đổng.”
Anh mỉm cười đứng lên, bĩu môi, mở cửa đi ra ngoài, rất nhanh chóng quay trở lại, trên tay còn có thêm một con dấu.
“Anh…” An Hân khẽ kinh ngạc, trên mặt đều là nụ cười, lấy tới giấy cổ phần được chuyển nhượng, nói: “Ông xã, mau ký tên.”
Lăng Thừa Nghiệp nhìn giấy cổ phần, ký tên của anh lên, sau đó đóng con dấu của Lăng Thuấn xuống, động tác lưu loát.
“Thật tốt quá.” An Hân cầm tờ giấy cổ phần trong tay, ánh mắt tràn ngập nụ cười. Vẻ mặt hưng phấn, dịu dàng nói: “Anh nhanh đi ăn cơm đi, em lập tức đưa thứ này cho họ.”
Lăng Thừa Nghiệp ngẩn người, cười nói: "Gấp gáp như vậy?"
“Đêm dài lắm mộng.” An Hân trả con dấu lại cho anh, để cho anh đi cất, không để cho người khác phát hiện. Cô thu dọn đồ đạc xong, vội vàng ngồi lên xe tài xế, rời khỏi biệt thự.
Buổi sáng ngày hôm sau, An Hân sau khi rời giường, cũng không có phát hiện trong nhà có gì khác thường, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô thay quần áo, ngồi xe chạy đến bệnh viện.
An Hân đẩy cửa phòng bệnh ra, đập vào mắt là một bóng lưng, để cho cô cả kinh, kêu lên: “Sao cậu lại ở đây?”
Người đàn ông ngồi trước giường bệnh, chậm rãi xoay người, đôi mắt sắc bén nhìn về phía mặt cô: “Tôi đến thăm bác gái một chút.”
Hai tay xuôi bên người nắm thật chặt, An Hâm mím môi, cười như không cười nói: “Cận Dương, cậu thật là có tâm.” Lúc cô nói chuyện, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ, giọng nói tràn đầy phẫn hận.
“Chị dâu cũng rất có lòng.” Lăng Cận Dương nở nụ cười, nhìn về phía cô bằng ánh mắt nhu hòa.
Sắc mặt An Hân cứng đờ, theo bản năng cúi đầu, lẩn tránh ánh mắt của anh, “Bà là thím tôi, tôi chăm sóc là lẽ tự nhiên.”
Đi tới trước giường bệnh, An Hân để túi xách trong tay xuống, cúi đầu xem người trên giường một chút, thấy bà không có gì khác thường, trong lòng mới thả lỏng xuống.
“Bệnh tình của bác gái thế nào?” Lăng Cận Dương liếc nhìn người nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt yên tĩnh.
An Hân mím chặt môi, cố gắng khống chế tâm tình của mình, trầm giọng nói: “Bác sĩ nói không được tốt.”
“Có muốn tôi tìm chuyên gia hội chuẩn không?” Sắc mặt Lăng Cận Dương bất động, vẻ mặt hết sức trấn định.
An Hân cười lạnh, nghĩ thầm người này rõ ràng là mèo khóc chuột giả vờ từ bi. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt cũng không dám lộ, vẫn duy trì nụ cười như cũ: “Không cần.”
“Có điều là cũng hơi lạ, lửa này sớm không cháy muộn không cháy, cố tình thiêu cháy lúc này?” Lăng Cận Dương đưa tay sửa lại quần áo, ánh mắt sáng rực bắn ra bốn phía.
Nghe được lời của anh,… Ánh mắt yên tĩnh của cô đột nhiên dâng lên cái gì, dđl/q"d cô cúi thấp mặt như có điều suy nghĩ.
Giây lát, Lăng Cận Dương từ trong túi quần móc ra cái gì, lấy di động ra không cẩn thận rơi dưới chân của An Hân.
An Hân vội vàng lấy lại tinh thần, cũng không có nghĩ sâu, theo bản năng khom lưng nhặt di động lên, đưa cho anh.
“Cám ơn.” Nhìn thấy di động đưa tới, Lăng Cận Dương cẩn thận nắm mép điện thoại, không chạm vào di động quá nhiều. Thời điểm bỏ vào trong túi, anh cẩn thận để điện thoại vào túi đã chuẩn bị trước đó.
Đứng lên, Lăng Cận Dương lễ phép cáo từ, trước lúc xoay người, đột nhiên hỏi: “Chị dâu, chị biết Chử Tuấn không?”
“Hả?” An Hân ngẩn ngơ, hốt hoảng cúi đầu, trả lời qua loa lấy lệ: “Không biết.”
Ngừng lại, cô kiềm lại đáy lòng đang hốt hoảng, cười nói: “Tại sao cậu hỏi thế?”
Nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng lé lên rồi biến mất của cô, Lăng Cận Dương nhếch môi, giọng nói tự nhiên: “Không có gì, mấy ngày trước nhìn thấy anh ta giống như là đi cùng với chị, chắc là tôi nhìn lầm rồi.”
“Ha ha…” An Hân mím môi cười một tiếng, sau lưng rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh: “Nhất định là cậu nhìn lầm rồi.”
Lăng Cận Dương chỉ cười không nói, cũng không nói thêm cái gì, kéo cửa phòng ra đi ra ngoài.
Cho đến khi bóng dáng của anh biến mất không còn nhìn thấy gì nữa, chân mày nhíu chặt của cô mới giãn ra, cô thở phào một cái thật dài, trong lòng lại đa nghi, cảm thấy vô cùng bất an và hốt hoảng.
Chẳng lẽ Lăng Cận Dương đã nắm được chứng cớ gì rồi sao?
An Hân lắc đầu một cái, nghĩ thầm sẽ không có chuyện đó. Gần đây anh bị tin tức gây phiền phức, hiện tại lại cùng Đồng Niệm náo chuyện ly dị, làm sao có thời gian chú ý tới cô chứ? Hơn nữa cô rất cẩn thận, khẳng định không có nhược điểm rơi vào trong tay anh.
Đi tới trước giường bệnh của mẹ mình, An Hân nắm lấy tay bà, ánh mắt vẻ mặt từ từ yên tĩnh lại. Tuy nói như vậy nhưng Lăng Cận Dương là người hay bất đồng, cô phải gặp Chử Tuấn mới an tâm được.
Rời bệnh viện, An Hân bảo tài xế lái xe đến khu biệt thự Tây lộ, chỉ là cô muốn đi 1 mình nên cũng không để cho tài xế lái xe vào, cô xuống xe ở bên ngoài cửa, một mình đi bộ vào.
Đi tới bên ngoài biệt thự, cửa chính cũng không có khóa lại, bên trong đèn sáng choang. An Hân đẩy cửa đi vào, lúc đi tới trước cửa, nhìn thấy cửa chỉ khép, cô nghi ngờ liếc nhìn vào bên trong. Cô chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh ghế sofa, cúi đầu, cả người mặc quần áo màu đen.
“Chuyện cũng đã xử lý sạch sẽ rồi sao?” Chử Tuấn ngồi ở trên sofa, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Người áo đen cúi đầu, thái độ rất là cung kính, “Chử thiếu gia yên tâm, dấu vết vụ hỏa hoạn chúng tôi che giấu rất tốt, cảnh sát sẽ không phát hiện được đầu mối.”
Giọng của người này…?
Hai mắt An Hân co rút lại, chợt nhắm mắt lại, ý nghĩ lập tức quay trở về, năm đó cô ở trong xe cảnh sát, một khắc trước khi khi bị đẩy xuống biển, dđl/q"d cô từng nghe đến giọng nói của người đàn ông này.
Giọng nói này, cả đời này cô cũng sẽ không quên.
Thất hồn lạc phách đi ra khu biệt thự, cho đến khi giọng tài xế vang lên: "Thiếu phu nhân, chúng ta đi đâu?"
An Hân cúi đầu, đôi tay giữ chặt đặt ở trên đùi, cắn thật chặt môi, nói: "Về nhà."
"Vâng" tài xế cho khởi động xe, trực tiếp lái về biệt thự.
Người con gái ngồi sau xe, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa, hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt, dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.