Chương 158-2: Yếm mất tích. (Phần 2)

Editor: Nguyen Hien.

Đón lấy thân thể cô ngã xuống, Lăng Cận Dương trầm mặt ôm cô lên lầu, đồng thời dặn dò: “Bảo bác sĩ tới đây.”

“Dạ!” Tiêu quản gia cho người giúp việc nghỉ ngơi, vội vàng đi gọi thầy thuốc.

Thời điểm Đồng Niệm mở mắt lần nữa, sắc trời đã tối xuống. dđl/q"d Trong phòng ngủ chỉ sáng một chiếc đèn bàn, cô lắc mình một cái, nhìn thấy bàn tay phải của mình, đã bị băng gạc trắng xóa bó kỹ.

“Cậu tỉnh rùi à?” Nhìn thấy cô tỉnh lại, Sở Kiều mững rỡ chạy tới.

Đồng Niệm chậm rãi ngồi dậy, nhìn cảnh vật tối om bên ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn mở miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Gần chín giờ rồi.”

Vén chăn lên bước xuống giường, Đồng Niệm đi tới cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở Kiều hơi nhíu chân mày, vội vàng cầm áo khoác lên, khoác lên vai Đồng Niệm: “Coi chừng bị cảm lạnh.”

“Yếm đói bụng rồi.”

Sở Kiều nghe Đồng Niệm nỉ non, sắc mặt càng thay đổi, vội vàng ôm bả vai của cô, an ủi: “Niệm Niệm, hãy thoải mái, Yếm sẽ không có chuyện gì.”

Đồng niệm mím môi không nói gì, cô không hỏi Sở Kiều tại sao ở đây. Thật ra không cần hỏi cũng biết, nhà họ Quyền có bãn lĩnh tìm người giỏi nhất, dđl/q"d Quyền Yến Thác nhất định cũng đã tới.

Nhìn sắc mặt cô trắng bệch, Sở Kiều không biết an ủi thế nào: “Xuống lầu ăn một chút gì không?”

Trên mặt Đồng Niệm không có cảm xúc gì, Sở Kiều do dự rồi nắm tay Đồng Niệm dẫn cô đi ra khỏi phòng.

Trong thư phòng, đèn sáng rực. Đồng Niệm nhìn thấy ánh đèn, hất tay Sở Kiều ra, đi về phía có ánh sáng.

Sở Kiều không dám cản trở Đồng Niệm, không thể làm gì khác hơn là bước nhanh theo.

Trước bàn làm việc trong thư phòng, Lăng Cận Dương đang xem lại tất cả camera giám sát, cùng Quyền Yến Thác loại bỏ những chỉ tiết không khả nghi. Thông qua băng ghi hình, bọn họ nhìn thấy An Nhã đang dẫn Tiểu Bảo từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, bỗng nhiên có người chạy lại đẩy ngã An Nhã ôm lấy Tiểu Bảo chạy xuống lầu.

Từ góc độ băng ghi hình chụp được, trên mặt An Nhã là vẻ mặt khẩn trương hốt hoảng, cũng không phải giả vờ, Lăng Cận Dương xem mấy lần mới dừng lại, nhất định là cô ta phản ứng theo bản năng khi sự việc xảy ra.

Quyền Yến Thác cũng không tra ra được đầu mối, tâm tình cũng rất bực bội, “Con mẹ nó, đừng để cho tôi tra ra được là ai, dám động thổ trên đầu thái tuế (*), kẻ này thật chán sống rồi.”

(*) Nguồn gốc của câu “Động thổ trên đầu Thái tuế”

Trong một năm , Thái tuế nằm ở Phương vị nào thì không động thổ xây dựng ở phương vị ấy, nếu không phạm đến Thái tuế sẽ chuốc lấy tai họa . Hồi thứ 2 trong tác phẩm Thủy Hử của Thi Nại Am có viết rằng : Trần Đạt muốn mượn đường đi qua thôn Sử gia của Sử tiến để đánh Huyện Hòa Âm . Khi đi qua thôn Sử gia , Sử tiến tập hợp các trang khách trong thôn chặn đường , quát mắng Trần Đạt rằng “ Ngươi là kẻ điếc hay sao, thật to gan lớn mật , dám động thổ trên đầu Thái tuế”

Ít khi nào Quyền Yến Thác không tìm ra được đầu mối, chuyện này có thể nói là trong tình huống nguy cấp.

Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, trầm mặt nhìn nhiều lần hình ảnh con gái bị người khác ôm đi, năm ngón tay hung hăng nắm chặt lại, nổi cả gân xanh trên mu bàn tay.

Kẻ bắt cóc trên mặt trùm một cái khăn màu đen, chỉ lộ ra con mắt và cái miệng, những ngũ quan khác hoàn toàn ko thấy rõ, nhìn hình có thể biết đây là đàn ông. Người nọ dùng súng lục đánh mạnh vào ót của cô giáo, ôm lấy Yếm ra cửa, còn cố ý ngẩng đầu lên, hướng về phía Camera lộ ra nụ cười khıêυ khí©h.

Hiển nhiên, những người này đến đã có sự chuẩn bị trước.

“Cận Dương.” Quyền Yến Thác bóp điếu thuốc lá trong tay, quay đầu nhìn chằm chằm Lăng Cận Dương hỏi: “Cậu có đắc tội người nào hay không?”

Nghe vậy, ánh mắt Lăng Cận Dương dao động, vẻ mặt hết sức yên tĩnh. Những năm qua cạnh tranh nhau trên thương trường, âm mưu thủ đoạn gì anh đều dùng qua, thu mua thâu tóm cũng đều đã làm, nếu nói đắc tội với mọi người, quả thật anh đếm không hết.

Có bao nhiêu công ty bị anh thu mua, có bao nhiêu tập đoàn bị anh bức đến phá sản, khoảng thời gian này cùng người khác kết oán sợ không phải là ít.

Thấy anh mím môi không nói lời nào, Quyền Yến Thác đại khái cũng đoán được tâm tư của bạn mình, thức thời im lặng. Lẽ ra ở thành phố Duật Phong nhà có địa vụ như nhà họ Lăng, mặc dù có nhiều người oán hận, cũng không dám báo thù trắng trợn như vậy.

Hiện nay con nhà có tiền bị bắt cóc, cũng không phải là chuyện mới lạ gì, những người đó đều là muốn tiền. Nhưng nếu như có mang hận thù riêng tư gì, vậy cũng khó mà nói. Bắt cóc gϊếŧ con tin, cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Quyền Yến Thác càng thay đổi, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Tấn Thần, cậu điều tra và ghi chép lại những người đang xuất nhập cảnh, xem mấy ngày nay có người nào xuất nhập cảnh đáng khả nghi không?”

Lăng Cận Dương thấy Quyền Yến Thác cúp điện thoại, nhíu chặt mày hơn: “Cậu hoài nghi…”

Cũng đúng, có thể ở thành phố Duật Phong tránh qua tai mắt của mọi người quả thật không nhiều lắm. Hiện tại nhà họ Quyền cũng ra mặt, vẫn không thể tra ra được gì, có thể thấy được những người đó có chút lai lịch.

Đồng Niệm đứng ở bên ngoài thư phòng không có đi vào, nghe bọn họ nói chuyện, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng xoay người xuống lầu, trên mặt không có biểu hiện gì.

Nhìn thấy Đồng Niệm đi xuống lầu, Sở Kiều không dám trì hoãn, lần nữa đuổi theo, cùng với cô đi xuống lầu.

Đồng Niệm đi thẳng tới cửa lớn, Sở Kiều tưởng Đồng Niệm muốn đi ra khỏi cửa, vội vàng kéo cánh tay cô lại: “Niệm Niệm, cậu có thể đi đâu được.”

Đứng bên ngoài cửa, Đồng Niệm không cử động nữa, chỉ ngơ ngác nhìn về hướng cửa biệt thự, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

Đêm xuống, nhiệt độ rất thấp, dđl/q"d trên người Đồng Niệm chỉ có bộ quần áo mỏng manh. Sở Kiều khoát thêm áo khoác cho cô, thử khuyên nhủ: “Bên ngoài rất lạnh, chúng ta đi vào nhà đi, có được không?”

Đồng Niệm nhíu mắt nhìn chằm chằm phía ngoài cửa chính, kiên định lắc đầu một cái.

Nhìn đôi mắt trống rỗng của Đồng Niệm, trong lòng Sở Kiều rất khó chịu, cô cũng không biết nói gì, chỉ có thể đứng bên cạnh cô.

Sau đó có một người đi tới, Sở Kiều thoạt nhìn qua, thấy không quen biết. Đợi đến khi người kia đến gần, cô mới phản ứng được nhưng đã quá chậm.

Bốp ——

Nửa bên gò má của Đồng Niệm nghiêng về một bên, đau rát.

Sở Kiều lúc này đã phản ứng nhanh, kéo Đồng Niệm về phía sau, nhưng vẫn không tránh được cái tát của Hàn Hứng Kiều.

Một âm thanh chát chúa từ lòng bàn tay vang lên, rất chói tai trong đêm tối tĩnh mịch ở nơi này.

Lăng Cận Dương và Quyền Yến Thác hai người vừa xuống lầu, liền nghe được âm thanh chói tai này, anh vừa ngẩng đầu nhìn thấy người tới, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Cô là con đà bà ác độc!” Hàn Hứng Kiều run rẩy vươn tay, chỉ vào mặt Đồng Niệm mắng: “Nhà họ Hàn chúng tôi rốt cuộc thiếu nợ cô cái gì? Con tôi còn chưa đủ sao, còn muốn làm hại đến cháu gái tôi nữa?”

Hàn Hứng Kiều tức giận, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Yếm mới bây lớn như vậy, nếu cháu gái tôi có chuyện gì, dù có liều cái mạng già này tôi cũng không bỏ qua cho mấy người…”

Sở Kiều trầm mặt ôm Đồng Niệm vào trong ngực, thấy nửa bên mặt của cô sưng đỏ, hốc mắt càng đỏ hơn như muốn nhỏ ra máu. Những trường hợp như thế này cô lại không thể nói nhiều, chỉ là cẩn thận đề phòng người đối diện.

“Ba!” Lăng Cận Dương bước nhanh đến, kéo phụ thân đi qua, giọng nói trầm xuống: “Sao ba lại đến đây?”

“Tôi không thể đến sao?” Đôi mắt ông nhuốm lệ, đau lòng nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mày còn dám gạt tao sao? Nếu như không phải vừa rồi tao gọi điện thoại đến hỏi thăm thì cũng không biết cháu gái tao gặp chuyện không may.”

Thấy mặt của Đồng Niệm sưng đỏ, chân mày Lăng Cận Dương nhíu chặt hơn, anh mím môi, đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ lo lắng.

Quyền Yến Thác nhìn về phía Sở Kiều nháy mắt, để cho cô dẫn Đồng Niệm đi vào trước, tránh khỏi xung đột trước mắt. Anh đánh một vòng rồi dụ dỗ Hàn Hứng Kiều lừa gạt ông lên xe, để tài xế chở về nhà.

Nhìn xe đi xa, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương đầy lạnh lùng, anh mím chặt môi, lộ ra đường vòng cung thẳng tắp.

Nhà ai xảy ra chuyện như thế này, cũng sẽ rối như canh hẹ, hiển nhiên nhà họ Lăng cũng không ngoại lệ. Huống chi giữa hai nhà Lăng Hàn còn có nhiều ân oán khác, lần này thì tốt hơn rồi, tất cả mâu thuẩn lần nữa trở nên gay gắt.

Người giúp việc chuẩn bị cơm tối xong, mọi người ngồi ở trong phòng ăn, chỉ là một chút muốn ăn cũng không có. Nói là cơm tối nhưng thật ra là cơm khuya thì đúng hơn, cũng đã hơn mười một giờ, cũng có chút đói bụng.

Không khí cực kỳ đè nén, Đồng Niệm ngồi thẳng ở trong ghế, khuôn mặt sưng đỏ, bộ dạng ngẩn ngơ.

Trong hoàn cảnh như vầy có thể nuốt trôi mọi thứ mới là lạ.

Lăng Cận Dương nhìn đồng hồ treo tường, nhíu mày nhìn về phía người đàn ông đối diện: “A Thác, thời gian không còn sớm, các người trở về nhà đi thôi.”

Quyền Yến Thác hiểu ý gật đầu, cũng không có khách sáo kéo Sở Kiều rời đi, trước khi đi dặn dò: “Có chuyện gì thì có thể gọi cho mình bất cứ lúc nào, sáng mai mình sẽ quay lại.”

Lúc gần tối cảnh sát có gọi điện thoại đến, hai người bọn họ đã chuẩn bị tốt thiết bị di động dùng để nghe lén. Quyền Yến Thác đoán bọn bắt cóc nhất định sẽ gọi đến uy hiếm, bọn họ đã khống chế tất cả tuyến đường, chỉ chờ tin tức của bọn bắt cóc.

Lái xe rời khỏi Lan Uyển, Sở Kiều nghĩ mãi không ra, dđl/q"d tâm tình vô cùng nặng nề: “Quyền Yến Thác, đàn ông các anh thật ích kỷ.”

“Sao?” Cô nói một câu không đầu không đuôi, làm Quyền Yến Thác có một chút mụ mị.

Sở Kiều bĩu môi, nhớ tới cái tát lúc nãy của Hàn Hứng Kiều. cô không nhịn được nhăn mày lại: “Yếm bị bắt cóc cũng không phải là lỗi của Niệm Niệm, tại sao trách nhiệm lại đẩy lên người của cô ấy?”

Quyền Yến Thác quay đầu nhìn cô một cái hỏi: “Có người trách cô ấy sao?”

“Không phải vậy sao?” Sở Kiều nhíu mày, trầm giọng nói: “Trên mặt mỗi người đều có biểu cảm vậy mà.”

Lần này Quyền Yến Thác không có trả lời, trong lòng tự có suy nghĩ của anh.

Sở Kiều thở dài nói: “Nếu như hiện tại em cũng làm mất con, anh sẽ như thế nào?”

Bàn tay cầm lái của Quyền Yến Thác căng thẳng, quay đầu nhìn chằm chằm mặt của cô, gằn từng chữ: “Bóp chết em.”

Mẹ nó! Người đàn ông này thật ác độc!

Sở Kiều len lén lau mồ hôi, chợt nghĩ đến điều gì, vội nói: "Này Niệm Niệm. . . . . ."

Đưa tay lên xoa đỉnh đầu, chân mày nhíu chặt của anh thả lỏng chút, giống như sự tàn bạo lúc nãy chỉ là ảo giác: “Yên tâm đi, không có việc gì!”

Sở Kiều nhẹ nhàng thở ra, trong lòng rối rắm. Cũng đúng, loại chuyện bóp chết người này, người đàn ông như Quyền Yến Thác có thể làm được.

Trong phòng khách vắng vẻ, Lăng Cận Dương cầm túi chườm đá ngồi trên sofa, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt sưng đỏ của Đồng Niệm, “Còn đau không?”

Đồng Niệm ngồi trên ghế, mặt ngơ ngác không có biểu cảm gì, giống như không có tri giác.

Chườm đá cho cô một lát, gò má đã đỡ sưng hơn rất nhiều, anh cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, cau mày nói: “Đi lên ngủ đi.”

Thấy cô bất động, anh đưa tay ôm lấy cô, lại bị cô đẩy ra: “Đừng!”

Túi chườm đá rơi trên mặt đất, Lăng Cận Dương nhíu mày một cái, lửa giận ẩn nhẫn hồi lâu cuối cùng cũng không kiềm chế được: “Đồng Niệm, cuối cùng em muốn thế nào?”