Đến giờ nghỉ trưa thì lớp của Vương Ngữ Ninh đã tan học, hôm nay họ chỉ có tiết buổi sáng nên rất nhanh cô đã đi xuống sân trường. Đúng lúc đó thì Đào Mị cũng đi đến, nhìn balo trên vai của Vương Ngữ Ninh và Đào Linh Nhi thì cô ta liền giả vờ cười hiền nói:
- Hôm nay hai đứa về sớm vậy? Có cần chị nhờ anh Hiếu Từ đưa hai đứa về không?
Nghe đến Phạm Hiếu Từ mà Vương Ngữ Ninh liền ngao ngán, trong đầu của Đào Mị rốt cuộc là chứa cái gì vậy chứ, một ngày chị ta không nhắn đến Phạm Hiếu Từ thì chị ta sẽ chết bất đắc kì tử hả? Sao mà cứ hay nhắc đến cái tên đó vậy chứ, mỗi lần nhắc đến là cô chỉ muốn phanh thây, xé xác hắn ra mà thôi.
Nhưng dù sao thì đây cũng là ở sân trường, cô cũng không thể trực tiếp hống hách rồi mắng chửi như một kẻ thô tục được. Ngay lập tức Vương Ngữ Ninh liền nhìn Đào Mị rồi mỉm cười, đáp:
- Không cần đâu chị, sẽ có người đón em thôi.
- Không cần ngại, để chị gọi.
Lúc này Vương Ngữ Ninh liền hít một hơi thật sâu, sau đó liền thở dài một tiếng, trên môi vẫn không quên nở một nụ cười công nghiệp, nói:
- Chị Mị, chẳng lẽ bây giờ em lại nói là chị rất phiền thì chị mới vừa lòng hả? Em đã nói là không cần chị gọi người đến đón, vì em đã có người đón rồi. Nếu chị rảnh rỗi như vậy thì nên đi luyện thanh thêm đi, đừng đứng ở đây bi bi bô bô nữa, thật là phiền muốn chết mà!
Nói xong thì Vương Ngữ Ninh liền trực tiếp nắm lấy tay của Đào Linh Nhi rời đi, bỏ lại Đào Mị với nét mặt trắng bệch, nhưng cô ta cũng chỉ dám phẫn nộ ở trong lòng mà thôi. Vốn dĩ cô ta biết hôm nay Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ sẽ đến Cục Dân Chính nên mới cố ý kéo dài thời gian cho Phạm Hiếu Từ hành động, không ngờ không thể kéo dài thời gian mà còn tự rước nhục vào thân, đúng là mất hết mặt mũi mà!
Còn Vương Ngữ Ninh và Đào Linh Nhi thì ngay khi ra đến cổng trường thì cũng tạm biệt nhau, cô thì lên xe của Hoắc Dạ, còn Đào Linh Nhi thì đã được gia đình đón về.
Ở trên xe nhưng Vương Ngữ Ninh vẫn không khỏi tức giận, cái bà chị Đào Mị này đúng là phiền phức muốn chết, một ngày nhắc Phạm Hiếu Từ không biết bao nhiêu lần, cho dù hắn ta không phiền nhưng người nghe như cô cảm thấy rất là phiền, nếu được thì Vương Ngữ Ninh thật sự muốn khâu cái miệng của bà chị đó lại ghê, thà như vậy thì cô cũng được yên tĩnh một chút.
- Em sao vậy? Ai chọc em không vui à?
- Còn không phải là Đào Mị sao, bà chị này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, một ngày ở trước mặt em nhắc đến Phạm Hiếu Từ không dưới mười lần, chẳng lẽ hắn ta còn dí KPI cho chị ta nữa sao? Đúng là điên rồi.
Hoắc Dạ cũng chỉ nghe qua nhưng không nói gì, sau đó anh liền dịu dàng nắm lấy tay của cô, nói:
- Được rồi, đừng tức giận nữa, chuyện đó không đáng để em giận dữ như vậy đâu.
[…]
Sau khi dùng bữa trưa xong thì Hoắc Dạ cũng đưa Vương Ngữ Ninh về Vương gia. Dù rằng hôm qua cô đã lấy được sổ hộ khẩu rồi, mọi thứ cũng xem như là đầy đủ, chỉ cần đến Cục Dân Chính nữa là có thể thành vợ thành chồng, tuy nhiên thì anh vẫn muốn đến trực tiếp Vương gia để nói chuyện cũng như là để xin phép.
Nhưng mà khi đứng trước cổng Vương gia thì anh có chút khựng lại, liệu bây giờ anh thay đổi kế hoạch còn kịp không nhỉ? Hay là anh nên tiền trảm hậu tấu, đem Vương Ngữ Ninh đi đăng ký kết hôn xong rồi mới quay về Vương gia báo danh nhỉ? Tuy đó là một suy nghĩ khá lớn mật, nhưng Hoắc Dạ cũng không thể làm như vậy, cho dù Vương gia chấp nhận, Vương Ngữ Ninh đồng ý, nhưng lương tâm anh không cho phép chuyện đó xảy ra.
Cuối cùng thì Hoắc Dạ cũng nắm tay Vương Ngữ Ninh đi vào trong nhà.
Chỉ mới vào trong phòng khách thôi mà anh đã nhìn thấy ánh mắt ai oán của Vương Ngạn, ông ấy đang nhìn anh với cặp mắt của một con chim đang săn mồi, tựa như là chỉ cần anh sơ sẩy thì ông ấy sẽ ngay lập tức vồ đến và bắt lấy anh.
- Tiểu Hoắc tới rồi đó à, mau vào ngồi đi, đứng đó làm gì chứ.
Hoắc Dạ nhìn sang Lâm Thiếu Xuân, sau đó cũng chỉ mỉm cười rồi ngồi xuống, nhưng chỉ ngay lúc này anh mới hiểu cái gì gọi là “miệng cười nhưng lòng không vui”, hãy nhìn cái nụ cười công nghiệp kia đi thì sẽ biết, đột nhiên anh cảm thấy sức nặng ở hai vai có vẻ rất lớn. Đương nhiên là Vương Ngữ Ninh cũng nhìn ra được, mà trong lòng cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười thôi.
Nhớ lại kiếp trước, lúc đó cô sống chết không chịu gả cho Hoắc Dạ, thì trong lúc đó cả cha và mẹ đều lần lượt năn nỉ cô, không chỉ năn nỉ mà còn làm một cuộc cách mạng tư tưởng tại gia cho cô nữa chứ. Lần này thì đổi lại, chắc cô cần phải làm cách mạng tư tưởng cho họ thôi.
- Cô chú… À không, thưa hai bác… Hôm nay cháu đến đây là để xin hai bác cho phép cháu cùng Ninh Ninh đăng ký kết hôn ạ.
Nghe đến đây thì Lâm Thiếu Xuân cũng chỉ mỉm cười rồi sau đó là thở dài, còn Vương Ngạn thì hình như đang nhẫn nhịn, giống như là chỉ cần châm thêm ngòi nữa là ông ấy có thể phát nổ bất cứ khi nào vậy.
- Ninh Ninh đã nói cho chúng ta biết rồi… Chỉ là…
- Hai bác yên tâm, mặc dù đăng ký kết hôn nhưng bọn cháu đều sẽ ở riêng, mỗi tuần chỉ có ngày thứ bảy và chủ nhật là ở cùng nhau… Cháu cũng hứa là sẽ để Ninh Ninh học xong thì mới tính tiếp, nhưng chuyện hôn lễ… Thì cháu vẫn muốn tổ chức ạ.
- Không phải mẹ có ý ngăn cản hai đứa, con cũng không cần khẩn trương. Thật ra mẹ chỉ muốn nói là…
Dừng một chút, Lâm Thiếu Xuân liền đứng dậy, bà ấy đi đến trước mặt của Hoắc Dạ, lúc này thì cho dù là Hoắc tổng đại danh nhưng anh cũng bắt đầu nín thở và chờ đợi câu nói tiếp theo, ngay lúc đó thì Lâm Thiếu Xuân liền vỗ vai anh một cái, nói:
- Sau này chiếu cố Ninh Ninh của mẹ một chút, con bé vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nếu lỡ như nó làm chuyện gì quá đáng thì cứ nói với mẹ… Mẹ sẽ trực tiếp đưa nó về dạy dỗ lại.
Nghe xong thì Hoắc Dạ giống như là trút được gánh nặng trên vai vậy, sau đó anh cũng nhẹ nhàng gật đầu, còn đáp:
- Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ yêu thương Ninh Ninh mãi mãi.
- Còn gọi bác sao?
- Dạ… Mẹ ạ.
- Ngoan.
#Yu~