Hắn thật không dám tin, Gia Như đang mở mắt nhìn hắn sao. Ngụy Khắc cuống quýt gọi Phong Hải đến. Sau khi kiểm tra một lượt cho cô, ông chậm rãi đưa ra kết luận.
-" Thiếu phu nhân đã hồi phục, các vết thương cũng đã khỏi. Chỉ là, trong thời gian tới không được suy nghĩ quá nhiều".
Sau khi kiểm tra xong, Phong Hải cũng mau chóng ra ngoài để trả không gian riêng cho hai người họ.
Ngụy Khắc nắm chặt bàn tay của cô, xoa nhẹ. Rồi hắn khẽ hôn lên từng đầu ngón tay, giọng hơi nghẹn.
-" Em.... cuối cùng em cũng đã tỉnh. Em biết không, em dọa tôi một phen kђเếק vía đấy".
Gia Như cảm thấy dựng tóc gáy, cái tên này, người bị thương là cô chứ đâu phải hắn. Hay là hắn bị đập đầu vào đâu rồi. Gia Như lo lắng nhìn hắn.
-" Này.... người bị thương là tôi mới đúng, chứ đâu phải anh. Anh đổi cách xưng hô làm tôi thấy sợ đấy".
Hắn phì cười, cuối xuống phủ lên đôi môi thiếu sắc của cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Ngón tay của hắn chạm nhẹ lên môi cô, từng lời nói thể hiện sự ấm ức.
-" Đều tại em, vì tôi nhớ em đến phát điên, vì điên nên đầu óc chập mạch luôn rồi".
Cô dùng hai tay đỡ lấy khuôn mặt của hắn đang sát lại gần mình, Gia Như bối rối đến lời nói cũng không rõ ràng.
-" Anh..... anh vẫn biếи ŧɦái như ngày nào".
Đột nhiên có tiếng mở cửa, Ngụy Khắc nhanh chóng chỉnh lại tư thế nghiêm túc. Vương Kì Tử thấy Gia Như tỉnh dậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Anh ôm chằm lấy cô em gái của mình.
-" Em tỉnh rồi, thật may quá".
-" Vương tổng, tôi đã không sao rồi".
Cô gượng gạo để Kì Tử ôm mình, chắc cô chưa biết Vương Kì Tử là anh trai mình nên ánh mát có phần tránh né.
Chân mày của hắn nhíu chặt, anh em có cần phải ôm nhau thắm thiết như vậy không. Ngụy Khắc tỏ vẻ không vui nên nhẹ nhắc nhở.
-" Vương tổng, cô ấy vừa mới tỉnh dậy. Đừng có ôm cô ấy chằm chằm như vậy, sẽ rất khó thở".
Vương Kì Tử lúc này mới buông cô ra. Một lúc sau thì người nhà cô đã đến đông đủ, bà ngoại và Thẩm Nhược Thanh đều đã đến.
Hắn ngồi ở phía cuối giường, để cho bọn họ nói chuyện với nhau. Được nghe cô nói, được thấy cô cười, thật sự tốt biết bao.
Trong lúc Gia Như nằm bệnh viện, Ngụy Khắc không hề báo cho gia đình cô biết, vì ngày mà gia đình cô gả cô cho hắn cũng chính là ngày cô đoạn tuyệt với cha mình.
Rồi một tuần sau, Gia Như đã hồi phục hoàn toàn và được xuất viện. Ngồi trong xe, cô ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Không còn tuyết nữa, trời đã không còn giá rét, thời tiết vào xuân ấm áp hơn nhiều. Vạn vật trong tiết xuân thật vừa lòng người. Gia Như hờ hững hỏi hắn.
-" Tôi đã ngủ bao lâu rồi?".
-" Bốn tháng".
-" Lâu như vậy sao?".
Hắn không trả lời cô mà chỉ lái xe, cô chợt nhớ ra một điều hệ trọng, một điều cô luôn mong mỏi từ lâu.
-" Trước lúc tôi bất tỉnh, anh đã hứa nếu tôi còn sống thì trả tự do cho tôi. Anh còn nhớ chứ?".
-" Phải.... tôi vẫn còn nhớ. Theo ý nguyện của em, chúng ta sẽ ly hôn, em sẽ được tự do".
-" Thật sao?".
Ánh mắt cô sáng như sao nhìn hắn. Tưởng hắn sẽ gây khó dễ, nhưng không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý.
-" Thật".
Ngụy Khắc buồn bã đáp lại. Trong suốt chặng đường về nhà, không ai nói với ai câu nào. Tâm trạng của Gia Như rất tốt. Cuối cùng cuộc sống tự do mà cô hằng ao ước sắp thành sự thật. Nhưng cô không để ý, nụ cười trên môi Ngụy Khắc chứa đựng tia nguy hiểm.
[.....]
Cả đám người hầu vừa nhìn thấy cô lập tức bỏ hết việc đang làm mà sấn tới chỗ cô.
-" Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi, thật mừng quá".
-" Cô làm chúng tôi thật sự lo lắng lắm đấy".
Cả bọn nhao nháo cả lên. Lúc cô nằm viện, thì cả đám người hầu đã xin phép hắn và quản gia vào viện thăm cô.
Gia Như tất nhiên rất cảm kích, cô nở nụ cười cảm kích vô cùng.
-" Cám ơn mọi người, tôi đã không sao rồi. Hay là chúng ta mở tiệc ăn mừng đi".
-" Thiếu phu nhân, cô nói thật không?"- một người hầu lên tiếng.
-" Đương nhiên là thật. Chiều ngày mai chúng ta sẽ mở tiệc tại nhà. Có được không, Ngụy Khắc".
-" Được, không thành vấn đề".
Hắn nở nụ cười cưng chiều. Cái này, chính cô là người vẽ đường cho hươu chạy, đêm ngày mai chắc chắn sẽ là đêm dài đây.
Cô đi lên phòng, lôi chiếc vali trong tủ ra, xếp vài bộ đồ vài vài thứ cần thiết nhất. Hắn đứng tựa lưng ở cửa phòng nhìn cô đăm đăm.
-" Sau khi ly hôn, em định làm gì?".
-" Vẫn sẽ làm trợ lý của Thẩm tổng, còn nhà thì tôi sẽ thuê".
-" Nếu có gì khó khăn cứ nói tôi, tôi sẵn sàng giúp em. Dù gì chúng ta cũng là bạn cùng phòng suốt một năm mà".
-" Cảm ơn ý tốt của anh. Mà bữa tiệc ngày mai, cũng sẽ là tiệc chia tay".
Hắn không nói gì, hai tay đút vào túi quần rồi bỏ ra ngoài. Gia Như cũng không để ý nữa mà tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Đơn xin ly hôn ngày mai cô sẽ chuẩn bị.
[.....]
Ánh chiều của hoàng hôn rọi qua mọi khung cửa của biệt thự Ngụy gia. Trong sân lớn của ngôi biệt thự, người hầu đã chuẩn bị tất cả những món ăn lên bàn.
Ai ai trang phục cũng tươm tất, gọn gàng. Sau khi nhân vật chính xuất hiện trước cổng biệt thự, tất cả mọi việc đều chuẩn bị xong, tất cả người hầu đều hướng mắt về hai vị chủ nhân đang đứng ở cổng, cúi người cung kính.
-" Thiếu gia, thiếu phu nhân".
-" Hôm nay mọi người cứ thoải mái, không cần phép tắc câu nệ làm gì?".
Hắn đáp lời bọn họ. Thế là bữa tiệc bắt đầu.
Gia Như ăn rất nhiêu món, vì bốn tháng nay không ăn được món ngon thật sự cô ức muốn ૮ɦếƭ.
Hắn ngồi ở bàn rượu, uống vài ly Vodka với quản gia.
Một lúc sau hắn cầm ly rượu đến trước mặt cô, mỉm cười.
-" Có thể cùng tôi uống một ly không?".
-" Tất nhiên".
Thế là cô uống cạn ly rượu mà không mảy may nghi ngờ. Nụ cười trên môi hắn càng thêm thâm độc và đắc ý.
Gia Như đi tiếp chuyện với người hầu một lúc thì cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người nóng đến bức rức.
Cô rời bữa tiệc trở về phòng. Uống cạn mấy cốc nước lọc mà không thấy hết nóng. Đúng lúc đó thì hắn đứng trước cửa phòng, khoanh tay trước иgự¢ nhìn cô đăm đăm.
-" Cảm thấy không khỏe à?".
-" Tự nhiên tôi nóng quá, rất nóng. Không biết có phải bị sốt rồi không?".
Rồi cô liếc nhìn hắn. Chiếc áo sơ mi đã đã hở mất nút ở trên, phần иgự¢ rắn chắt sắp lộ ra ngoài. Gia Như nuốt nước bọt, không tự chủ mà đi đến chỗ hắn.
-" Ưm".
Cô khó chịu kêu lên, bàn tay thon thả chạm vào иgự¢ hắn. Gia Như chợt bừng tĩnh, vội rút tay về, nhưng không kịp nữa rồi. Ngụy Khắc tóm gọn cô ôm cô vào lòng.
-" Khó chịu lắm đúng không? Để tôi giúp em".
Quả nhiên gần đàn ông cô mới thấy dễ chịu được một chút. Tại sao chứ? Gia Như ngây thơ hỏi lại.
-" Giúp tôi? Bằng cách nào?".
-" Lên giường với tôi".
Gia Như sững người, cô cố vùng vẫy khỏi cái ôm của hắn.
-" Không.... không bao giờ".
-" Vậy thì để xem. Em chịu đựng được bao lâu".
Cô khó chịu vô cùng. Người nóng như muốn phát hỏa, mà chỉ một cái chạm nhẹ của hắn khiến cô dễ chịu vô cùng. Nhưng cô biết đó là cô đang hại chính mình. Cô rời vòng tay của hắn, uống thêm mấy cốc nước lọc nữa, bật điều hòa thấp nhất. Cô trùm kín chăn, cắn môi để không phát ra tiếng rên ᗪâᗰ đãng. Gia Như khó chịu lăn qua lăn lại, ૮ɦếƭ tiệc, điều hòa lạnh như vậy mà không hết nóng.
Ngụy Khắc hất tung cái chăn của cô. Nhìn cô cố chịu đựng mà hắn cảm thấy buồn cười.
Hắn cởi chiếc áo sơ mi vứt xuống đất. Hắn nắm lấy bàn tay cô đặt lên cơ иgự¢ săn chắc của mình. Cảm giác đó, thỏa mãn vô cùng. Cô đang đấu tranh rất đau khổ. Cô rất muốn hắn, nhưng điều đó có nghĩa sự trong trắng của cô cũng mất đi.
Gia Như khuôn mặt bối rối, mặt thoáng ửng đỏ, nước mắt rơi lả chả.
-" Tôi.... tôi...".
-" Tôi sẽ giúp em".
Nói rồi hắn nhẹ nhàng cởi hết quần áo trên người cô, đến chiếc áo иgự¢, hắn nhẹ nhàng mở cài áo, bộ иgự¢ trắng ngần lộ ra trước mắt hắn. Yết hầu của hắn chuyển động lên xuống. Nhưng hắn vẫn muốn trêu đùa cô một chút nữa, hắn nắm lấy bàn tay cô, di chuyển từ cơ иgự¢ đến cơ bụng săn chắc.
Rồi đột nhiên hắn nắm chặt hai bàn tay cô, hôn mãnh liệt lên đôi môi anh đào kia.
-" Ưʍ.... ưm".
Hắn tách hàm răng của cô, dùng lưỡi của mình trêu ghẹo lưỡi cô không thôi, nhẹ nhàng kéo sợi tơ mỏng.
Rồi hắn ấn cô xuống giường, hai tay hắn đè chặt tay cô. Vật to lớn bắt đầu đưa vào khe hở nhạy cảm của cô.
-" A.... đau quá".
Hắn mạnh bạo ra vào rất nhanh. Cặp đào trắng muốt theo sự ra vào mà cũng lắc lư theo nhịp. Hắn cuối xuống, ngặm lấy ภђũ ђ๏ค anh đào đang nở rộ kia.
Cô biết là bị hắn lừa, vì vậy còn chút sức lực yếu ớt, cô cào mạnh vào bắp tay hắn, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống ga giường trắng tinh.
Mặt hắn vẫn không có bất cứ sắc thái nào, chỉ khẽ nhếch lên nụ cười nửa miệng.
-" Tay em thật loạn".
Rồi hắn dùng bàn tay to lớn của mình khóa chặt hai tay của cô trên đầu. Tiếp tục cuối xuống ʍúŧ lấy ภђũ ђ๏ค xinh đẹp kia. Bên trên ôn nhu bao nhiêu thì phần dưới hắn càng mạnh bạo bấy nhiêu.
Tiếng thở dốc, tiếng giao hòa ᗪâᗰ đãng giữa âm và dương càng làm căn phòng trở nên ám muội.
-" Anh lừa tôi.... anh là kẻ lừa đảo".
Hắn ngước lên, nhìn đôi mắt của cô ngấn nước, khuôn mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ. Ngụy Khắc đưa tay gạt đi giọt nước mắt, rồi luồn tay qua những lọn tóc mềm mượt. Rồi đưa tóc của cô lên mũi, mùi hương khiến hắn trầm mê, khiến hắn thật sự muốn điên loạn vì cô.
Rồi hắn ngưng lại, ánh mắt xoáy sâu vào tâm can cô, giở giọng đắc ý.
-" Em cho rằng tôi sẽ dễ dàng đồng ý ly hôn? Em thật quá ngây thơ. Chỉ là, tôi muốn cho em một chút hi vọng nhỏ bé, rồi tận mắt nhìn thấy em tuyệt vọng".
-" Thà ngay từ đầu anh đừng gieo hi vọng cho tôi, rồi lại nhẫn tâm dập tắt nó".
Hắn không nói gì, chỉ luồn tay qua những sợi tóc mịm màng nâng đầu của cô lên, đặt lên đó một nụ hôn hết sức dịu dàng.
Rồi hắn мơи тяớи ở cổ, lả lướt xuống khe иgự¢ sâu hoắm kia. Gia Như cô cắn chặt răng để không thốt lên những tiếng rên ᗪâᗰ đãng. Hai đầu ภђũ ђ๏ค của cô ướƭ áƭ vô cùng, hắn vẫn tiếp tục ngặm lấy ภђũ ђ๏ค kia, ra sức cắn ʍúŧ thật mạnh, tay còn lại hắn xoa nắn bầu иgự¢ bên kia ra đủ hình hài.