Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính có số phận không được may mắn cho lắm. Cô vì món nợ của người thân mà phải đi làm việc mình không muốn, cô phải tiếp cận Lương Tuấn một thiếu gia giàu có để hi vọng có được …
Xem Thêm

‘Tiểu Hà!”

Bên cạnh đột nhiên có tiếng gọi khẽ, làm thức tỉnh Sở Mạn Hà đang mất hồn.

Vừa quay đầu lại liền hiện ra một khuôn mặt đẹp trai.

“Anh Lam.” Cô miễn cưỡng mỉm cười, nhanh chóng tháo trang sức xuống.

Vừa trình diễn xong bộ sưu tập mùa xuân sắp ra mắt, nhưng từ đầu đến giờ cô đều ngây ra, mất hồn.

Dương Lam cẩn thận nhìn cô một lúc. “Tiểu Hà, em bị làm sao vậy?”

Anh có cảm giác mấy hôm nay Sở Mạn Hà có gì đó thay đổi, chẳng những cả ngày mất hồn, có vẻ mặt lo lắng, tâm sự nặng nề, rất khác so với cô luôn nghiêm túc trong công việc mọi ngày.

Khiến anh nghĩ không ra đó là gần đây cô hay hỏi anh về hoạt động xã giao của giới thượng lưu.

“Không có…không có gì, anh Lam sao anh lại hỏi như vậy?” Sở Mạn Hà nhanh chóng trở lại bình thường, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

“Đừng gạt anh!” Anh dịu dàng mà kiên định nói. “ Cả ngày hồn bay phách lạc, liên tiếp phạm sai lầm, em còn nói không có sao?”

“Thật xin lỗi anh Lam!” Sở Mạn Hà cực kì áy náy, cô biết thương hiệu “Lam” khó khăn lắm mới vượt qua được những thương hiệu khác mà trở nên nổi tiếng, không thể để vì cô mà mất uy tín. Hơn nữa, những người mẫu ở đây đều là những người mẫu hàng đầu, không nên vì cô mà làm hỏng cả một tập thể.

“Đồ ngốc, em cho rằng anh sẽ trách em sao?” Dương Lam bất đắc dĩ cười một tiếng. “Anh chỉ là lo lắng cho em, nhìn sắc mặt em không được tốt lắm.”

Dưới ánh đèn vàng nhạt hiện lên khuôn mặt gầy gò, tiều tụy của cô khiến người khác không đành lòng.

“Nói cho anh biết, anh có thể giúp gì cho em.”

Anh? Sở Mạn Hà giật mình nhìn Dương Lam một lúc, không, trừ Lương Tuấn, ai cũng không thể giúp cô thoát khỏi tên Sở Triển Đường bại hoại kia.

“Anh Lam, thật sự không sao mà.” Cô không được tự nhiên tránh đi ánh mắt của anh, giả vờ bận rộn tháo trang sức.

“Tiểu Hà, anh không phải mới ngày đầu biết em, em có tâm sự hay không anh còn rõ hơn người khác.” Dương Lam im lặng nhìn cô, trong mắt bao hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp. “Có phải anh trai em lại gây phiền toái hay không?”

Sở Mạn Hà cứng người, động tác trên tay nhất thời dừng lại.

“Anh đoán đúng rồi có phải hay không?” Dương Lam biết, trong lòng cô có chuyện sẽ không giấu được.

Mặc dù đã tiến vào giới thời trang nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn đơn thuần chất phác, giống như cô gái ngây ngô mới ra trường năm đó.

“Anh ta lại tới đòi tiền có phải hay không?” Dương Lam quả quyết nói. “Lần này anh ta lại muốn bao nhiêu? Anh giúp em!”

Anh biết Sở Mạn Hà có một anh trai chuyên gây chuyện, chơi bời lêu lổng, dăm bữa nửa tháng lại tìm đến cô đòi tiền, mỗi lần anh ta đến sẽ khiến cô lo lắng mấy ngày, để cho anh nhìn thấy phải đau lòng.

“Không được đâu anh Lam, em đã thiếu anh rất nhiều tiền, nhiều đến nỗi mà em không biết làm thế nào trả hết… ” Cô cúi đầu nghẹn ngào. “Hơn nữa, lần này anh ta dính vào phiền toái lớn, anh không giải quyết được.”

Năm trăm ngàn? Đây là con số lớn, cô cố gắng kiếm cả đời cũng không đủ, vậy mà anh ta lại dễ dàng thiếu người ta.

“Tiểu Hà, anh trai em rốt cuộc…”

“Đừng nhắc đến anh ta nữa!” Cô vội vàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nở cười với anh. “Anh tìm em có việc gì?”

Nhìn nụ cười miễn cưỡng của cô, Dương Lam bất đắc dĩ thở dài, cầm phần tài liệu trong tay đưa cho cô.

“Là như vậy, có một công ty lớn muốn tìm nhân vật nữ chính trong quảng cáo mới, anh muốn em tranh thủ cơ hội tham cuộc thi tuyển trọn này.”

“Cuộc thi tuyển trọn? Bọn họ đều là những nhân vật quan trọng, trực tiếp tìm một công ty môi giới là được rồi, cần gì phải rắc rối như vậy?” Nghe giống như cuộc thi tuyển mỹ nữ vậy.

“Bởi vì đây là một công ty rất nổi tiếng trong nước, cũng vì thế nên anh mới bảo em tranh thủ cơ hội, một khi được để mắt tới thì con đường sự nghiệp phía sau càng phát triển.” Cô có đẹp trời ban, anh không muốn cô bị giới hạn bởi những sân khấu nhỏ ở nơi này, anh hi vọng cô vươn xa hơn, để cho nhiều người có thể biết đến cô.

“Anh Lam, tại sao lại là em? Còn nhiều người có điều kiện tốt hơn cả em, như Hoa An, Liya…”

“Nhưng anh cảm thấy em là thích hợp nhất!” Anh nhẹ nhàng mà kiên quyết cắt đứt lời cô. “Anh đã quyết định em sẽ là người đại diện của “Lam” tham gia cuộc thi lần này.”

Anh thừa nhận là có dụng tâm đối với cô, nhưng quả thực biểu hiện của cô rất xuất sắc, là một người có tiềm năng, đáng giá để bồi dưỡng trở thành nhân tài, thậm chí anh còn cảm thấy cô trời sinh đã như vậy.”

Anh thích xem biểu hiện của cô trên sàn diễn, phong thái rất hấp dẫn.

“Anh Lam, em không làm được, bây giờ giới người mẫu có rất nhiều tiền bối, em mới vào được ba năm, chưa bao giờ bước ra khỏi cánh cửa của “Lam”…”

“Cho nên anh mới muốn em tham gia cơ hội khó có được này.” Anh không nhanh không chậm nói. “Em là người có tài năng, cần phải có nhiều sân khấu để phát huy.”

“Đừng lo lắng, bọn họ sẽ chọn trúng viên kim cương là em, anh rất có lòng tin đối với em.” Anh cười tràn đầy tự tin.

Vẻ đẹp của cô, sự đặc biệt của cô giống như một viên kim cương sáng chói, khiến cho người ta không thể không để ý đến sự tồn tại của cô.

Cho dù anh muốn đem kim cương giữ bên người, ích kỉ chiếm lấy, nhưng anh biết cô nên có tương lai rộng lớn hơn.

Nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy lòng tin của anh, Sở Mạn Hà vẫn không nhịn được mà thở dài.

Lòng tin? Cô cũng chỉ mong có được sự lạc quan như anh là tốt rồi.

Tiếng giày cao gót vang lên trong hành lang dài.

Một đôi chân thon dài cân xứng lộ ra từ chiếc váy ngắn, bước đi nhẹ nhàng thong dong, không nhanh không chậm, nghe thanh thúy như một khúc nhạc.

Nhưng chỉ có Sở Mạn Hà mới biết, tâm tình bị đè nén trở nên khẩn trương, ngay cả chân cũng khẽ run.

Đi tới bên ngoài cửa phòng làm việc của Phó tổng giám đốc, Sở Mạn Hà lùi bước.

Vừa nghĩ tới anh đang ở trong phòng này, sắp đối mặt với cô bằng thái độ mà cô không tài nào đoán trước được, khiến cô cảm thấy rất lo sợ.

Đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, cô chần chờ không biết rốt cuộc có nên vào hay không, hoàn toàn không phát hiện một bóng dáng cao lớn đang đi gần tới cô.

Địch Kiệt trở lại công ty sau khi kết thúc hội nghị, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy bóng dáng một cô gái đang do dự đứng trước cửa phòng làm việc của Lương Tuấn.

Lòng hiếu kì nổi lên, Địch Kiệt bước đến gần cô.

“Xin hỏi cô muốn tìm ai?”

Đột nhiên xuất hiện âm thanh, khiến cho Sở Mạn Hà đang suy nghĩ lung tung phải giật mình.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt có mấy phần giống Lương Tuấn.

Là Địch Kiệt, cô đã gặp anh trong bữa tiệc, cũng đã từng nhìn thấy anh ở trong tạp chí, anh là người bá đạo, một tổng giám đốc tài ba, cũng là anh họ của Lương Tuấn, đều là thiếu gia của tập đoàn lớn.

“Em…em muốn tìm Phó tổng Lương.” Ánh mắt của cô có chút không được tự nhiên.

“Em muốn tìm Lương Tuấn?”

Địch Kiệt tò mò nhìn cô gái trước mắt thật lâu, cuối cùng anh cũng nhớ ra cô.

Cô chính là giai nhân xinh đẹp khiêu vũ cùng Lương Tuấn đêm đó! Thậm chí Lương Tuấn còn đưa cô về, bỏ lại anh ở bữa tiệc, để cho một mình anh đi ứng phó với một đám lão hồ ly trên thương trường.

Anh nhớ cô là… Sở Mạn Hà phải không?

“Em có chút chuyện muốn tìm anh ấy.” Cô không dám đối mặt với ánh mắt của anh, cảm giác bị người khác soi xét đánh giá khiến cô vô cùng xấu hổ, giống như làm chuyện sai trái.

“Lương Tuấn đi gặp khách hàng, có thể phải một lát nữa mới quay trở lại.”

Một sự thất vọng xuất hiện, xem ra hôm nay cô đến là vô ích.

Dường như nhìn ra sự thất vọng của cô, Địch Kiệt thân thiện hỏi. “Sở tiểu thư, có muốn đến chờ ở phòng làm việc của anh hay không?”

Thêm Bình Luận