Biết anh nổi lên đề phòng đối với cô, cho nên hôm nay sắm vai một cô gái nhu nhược ngoan ngoãn, muốn tranh thủ sự chú ý cùng thông cảm của anh.
Thể nào nhìn người phụ nữ này đơn thuần như vậy, chắc là rất giỏi tính kế…
Đã nhìn ra thủ đoạn của cô, đáng ra anh phải tránh xa cô một chút, không nên có bất cứ dính dáng gì đến cô, nhưng hết lần này đến lần khác, đáng chết …anh lại phát hiện mình có hứng thú đối với cô.
Quả thật cô không giống những người phụ nữ mà anh đã từng gặp.
Cô rất xinh đẹp, vẻ đẹp động lòng người, lại có đôi mắt trong sáng, cùng với hơi thở điềm tĩnh kỳ lạ, khiến cho người ta bị mê hoặc.
Nếu cô muốn chơi, vậy anh sẽ theo đến cùng!
Giấu đi đáy mắt tức giận, anh tự nhiên chậm rãi nở một nụ cười mê người.
“Sở tiểu thư…Anh có thể gọi em là Tiểu Hà không?”
“Được, có thể chứ.” Cô vội vàng gật đầu, đột nhiên anh thân mật như vậy không biết phải làm sao.
“Chuyện vừa rồi anh xin lỗi, là anh không biết tốt xấu, hi vọng em đừng để trong lòng.”
Sở Mạn Hà ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu tại sao thái độ của anh lại thay đổi nhanh như vậy?
Dĩ nhiên cô sẽ không ngây thơ cho là mấy câu nói là có thể thuyết phục một người đàn ông ngoan cố kiêu ngạo, nhưng anh lại nở nụ cười trí mạng như vậy, khiến cô đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ.
“Không sao, anh hiểu là tốt rồi.” Cô lắp bắp đáp.
Anh từng bước tiến đến gần cô, thân thể cao lớn mang đến cảm giác áp bức, khiến cho hô hấp của cô càng trở nên khó khăn, mỗi một ngóc ngách trong thang máy nhỏ bé đều tràn ngập hơi thở của anh…
Hôm nay ngoại trừ mùi xà phòng nhàn nhạt, còn có nhiều hơn hơi thở nam tính quyến rũ của đàn ông, khiến cho cô không khỏi đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bữa tối anh mời, coi như nhận lỗi được không?”
Sở Mạn Hà kinh ngạc ngẩng đầu lên, bất ngờ ánh mắt đυ.ng phải cái nhìn của anh, dường như trong con ngươi màu đen đó có xoáy nước sâu thẳm đang muốn cắn nuốt cô, một tia lí trí sống sót đã kịp thời kéo cô ra ngoài.
“Không! Không cần…!” Cô vội vàng lắc đầu.
Thật không thể tin được, cô cự tuyệt anh? Hai mày kiếm của anh nhíu chặt, giống như là bất mãn mị lực của mình bị coi thường.
“Buổi chiều em còn phải trở về làm việc.” Anh Lam muốn cô luyện tập chuẩn bị cho buổi quảng cáo vào cuối tuần này, cô phải trở về.
Anh Lam đặt hi vọng rất lớn vào cô, cô có thể phụ lòng bất cứ ai, nhưng nhất định không thể để anh ấy thất vọng!
“Ách, vậy sao? Thật là đáng tiếc.” Đột nhiên ánh mắt Lương Tuấn nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn từ trên mặt cô tìm ra được nhiều đầu mối hơn.
“Buổi tối thứ bảy được không? Hôm đó em rảnh.” Có sự kiên trì trong mắt cô.
Rảnh rỗi? Cô rốt cuộc đang bận cái gì chứ? Cùng người đang ông khác hẹn hò? Giống như ngày hôm đó, bận rộn khắp nơi quyến rũ người đàn ông khác? Không biết tại sao, những suy nghĩ này khiến anh cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nhưng anh không nói gì, chỉ mỉm cười.
“Cứ quyết định vậy đi.”
“Ừm.” Nhìn nụ cười tuấn mĩ của anh, thần kinh căng thẳng của Sở Mạn Hà cũng được thả lỏng.
“Bảy giờ anh đến đón em.”Anh đơn giản nói.
“Không cần, em có thể tự mình…”
“Anh đến đón em.” Anh nói như đinh đóng cột, không thương lượng đường sống.
“Được.” Cô gật đầu.
Cô không hiểu, người mời là cô, như thế nào quyền quyết định lại lập tức trở về trên tay anh?
Bốn mắt nhìn nhau, trong thang máy lại lâm vào yên lặng, từ trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh của máy điều hòa không khí, Sở Mạn Hà lại chỉ nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình.
“Em không đi sao?”
“Đi đâu?” Sở Mạn Hà kinh ngạc nhìn anh.
“Trở về đi làm?”
Đầu óc trống rỗng cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
“A! Ách!” Cô bừng tỉnh, gương mặt thoáng chốc đỏ lên. “Em trở về đi làm, tạm biệt!”
“Thứ bảy gặp!” Anh nghiêm trang gật đầu một cái.
Không biết tại sao Sở Mạn Hà lại cảm thấy trên gương mặt anh đang cố nén ý cười?
Anh lùi thân thể lại, nhanh tay giúp cô đè xuống nút đóng cửa.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cũng đem cô đang đỏ mặt ngăn cách phía sau cánh cửa.
Sau khi cửa thang máy đóng, anh rốt cuộc không nhịn được cất tiếng cười to.
"Rốt cuộc em đang cười cái gì?" Từ trong phòng làm việc truyền ra tiếng gầm nhẹ không kiên nhẫn.
Cuối cùng tổng giám đốc Địch cũng không thể nhịn được nữa, buông tài liệu trong tay, bất mãn nhìn về phía Lương Tuấn đang cười khúc khích.
Địch Kiệt tức giận cũng khiến Lương Tuấn miễn cưỡng nén cười.
"Không có việc gì!" Anh cố làm như không có chuyện gì xảy ra, cầm tài liệu lên đọc.
"Không có việc gì mới là lạ!" Địch Kiệt không khách khí la lên.
Mấy ngày qua, tên này luôn duy trì một trạng thái cực kỳ quỷ dị.
Không có việc gì mà ngày nào trên mặt cũng nở nụ cười dai như vậy, thật là đáng sợ.
"Em thích cười thì tùy, anh không can thiệp..., nhưng mà làm ơn, không nên cười đến độ buồn nôn như vậy, giống như bọn nhóc mười bảy tuổi mới biết yêu vậy."
"Buồn nôn? Có không? Nụ cười làm mê đảo nhiều phụ nữ như vậy mà buồn nôn sao?" Kẻ dở hơi Lương Tuấn lúc này trở lại bình thường, lập tức hoảng sợ bắt tay Địch Kiệt.
"Chắc chắn!" Địch Kiệt như đinh chém sắt dùng sức gật đầu.
"Vậy làm sao bây giờ?" Lương Tuấn trợn con mắt lên mà cầu khẩn."Làm ơn, anh nhất định phải cứu em...em không muốn mất phụ nữ, làm ơn ——"
"Lương Tuấn!" Địch Kiệt hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế gân xanh bên trán từ từ hiện lên.
"Em xong rồi, một đời lẫy lừng của em sẽ bị hủy trong chốc lát rồi !" Lương Tuấn nhoài người về phía Địch Kiệt, mặt đau như không muốn sống, toàn thân run rẩy.
"Lương Tuấn! Đủ rồi!" Địch Kiệt không thể nhịn được nữa quát lên.
"Ông trời của tôi ơi! Địch Kiệt này….. là Hân Hân giận anh, làm cho anh chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, nên rơi vào thời kì mãn kinh rồi à?" Lương Tuấn nén cười.
"Anh ——" ’ Địch Kiệt nhìn vẻ mặt hả hê của tên phó tổng giám đốc kia, trong lúc bất chợt lại nghĩ thông suốt. "Là em! Chính là em nói với Hân Hân!" Sẽ không sai, còn ai có thể làm loại chuyện bỏ đá xuống giếng này, trừ cậu ta ra!
"Em chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm chị dâu một chút thôi, cái gì cũng chưa nói!" Lương Tuấn vẻ mặt vô tội.
"Vậy làm sao em biết Hân Hân đang giận anh?"
Không ai so với anh rõ tên Lương Tuấn này, bình thường chớ nhìn cậu ta có chút khôi hài, không nghiêm chỉnh, nhưng trên thực tế là có thù có oán phải trả, người nào đắc tội cậu ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ những gì tồi tệ nhất đến mà thôi.
Nhất thời anh cũng không muốn so đo, hạ bả vai, không ngờ lại bị tên nhóc này tìm Hân Hân kiện cáo, làm hại anh trăm miệng cũng không thể bào chữa, ước chừng mấy ngày tiếp theo phải ngủ trên ghế salon.
"Chị dâu than phiền với em, nói anh bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, bày ra hình tượng người chồng ôn nhu, có trách nhiệm, nhưng thật ra là tên vô lại đợi thời cơ ra ngoài ăn vụng. . . . . ."
"Đủ rồi, đủ rồi!" Địch Kiệt nhức đầu xoa xoa trán.
Anh biết bây giờ Hân Hân đang trong thời kì đầu mang thai, cảm xúc không ổn định, khó tránh hiểu lầm, huống chi từ trước đến giờ là người yêu xinh đẹp, cô sợ nhất là vóc dáng biến hình, sợ anh lấy cớ đi ăn vụng bên ngoài . . . . .
Nhưng có trời đất chứng giám! Coi như cô mập mạp xấu xí, anh vẫn rất yêu cô, yêu không thể tự kềm chế, nhưng cô gái này lại cố chấp không chịu tin tưởng anh. . . . . .
Sự trả thù này thật sự thâm độc, đúng là làm cho gia đình anh một trận mưa sa bão táp!
"Chờ Hân Hân bớt giận, để anh hỏi ra ai đã mật báo, anh tuyệt đối không tha cho tên đó!" Địch Kiệt xấu bụng nhìn Lương Tuấn.