Phương Mộc Đản
Hai người tú ân tú ái một lúc Lâm Cảnh Tinh mới không tình nguyện buông Lý
Nhược Hành ra, nhìn hai gò má cô đỏ ửng lửa nhiệt trong người Lâm Cảnh
Tinh càng lúc càng lớn, thầm hận thời điểm quá sớm, cô vẫn chưa đủ mười
tám, việc này khiến hắn nghẹn một bụng, đúng là sự tra tấn ngọt ngào mà.
“Hành Hành nhanh lớn một chút có được không?” Nghe giọng điệu bất đắc dĩ của
Lâm Cảnh Tinh, Lý Nhược Hành cảm thấy vô cùng buồn cười, nam nhân này
sao lại có lúc trẻ con như vậy chứ. Sau đó lại đưa tay vuốt xuống bụng
mình, khẽ nói:
“Không biết Hiên nhi và Minh nhi có theo chúng ta đến đây không?”
Khuôn mặt Lâm Cảnh Tinh hiện lên nụ cười nhu hòa hiếm thấy nhưng vẫn hừ một
tiếng nói: “Hai đứa đó nếu đến đây, anh trước tiên sẽ đánh tụi nó một
trận, em không biết tang kì của chúng ta bọn nó làm không hợp ý anh chút nào.”
Lý Nhược Hành liếc Lâm Cảnh Tinh một cái, giọng
điệu xem thường nói: “Anh chỉ giỏi giả vờ, chẳng phải trong lòng anh
đang rất tự hào khi dưỡng dục hai đứa con nên người sao, một đứa làm
quan phong vũ trong triều, một đứa nối nghiệp anh trở thành hoàng
thương, hơn nữa đối với trưởng bối chúng ta còn thập phần kính trọng,
con cái như vậy cũng coi như phúc phận của chúng ta rồi.”
“Ha ha, được được, là phu quân sai, là phu quân sai.” Lâm Cảnh Tinh bật
cười sau đó lôi kéo Lý Nhược Hành hôn hôn một trận, chỉ nghe cô mắng
“đáng ghét” như mèo cào ngứa vào tim hắn.
Lâm Thái An
cùng Triệu Lệ Tình từ bên ngoài về nghe người làm nói Lâm Cảnh Tinh đưa
bạn gái về, hiện hai người đang ở trên phòng, khiến hai vợ chồng Lâm
Thái An rất bất ngờ, lúc trước Tiểu Tinh dù có kết giao bạn gái cũng
không đưa về nhà, sao bây giờ lại… vả lại còn dẫn lên phòng, phải biết
Tiểu Tinh ghét nhất là có người lạ vào phòng nó a, chẳng lẽ cô gái này
đặc biệt?
Lúc này, Lâm Cảnh Tinh nói muốn dẫn Lý Nhược
Hành ra ngoài một chút, vừa bước xuống lầu liền nhìn thấy hai vợ chồng
Lâm Thái An đang nhìn về phía bọn họ, Lâm Cảnh Tinh kéo Lý Nhược Hành
tới trước mặt bọn họ, nhìn hai người rồi gật đầu chào sau đó giới thiệu: “Cha, dì, đây là Nhược Hành, bạn gái của con.” Lý Nhược Hành cũng đồng
dạng mỉm cười chào hỏi: “Cháu chào bác, chào dì.”
Nhìn cô bé này Triệu Lệ Tình rất bất ngờ, Tiểu Tinh từ khi nào có một cô bạn
gái xinh đẹp, lễ phép như vậy chứ. Bà quan sát hai người một hồi thì
cười cười lôi kéo tay Lý Nhược Hành nói:
“Nhược Hành phải không, ngồi ngồi.” Bà hài lòng nhìn Lý Nhược Hành, khí chất thanh nhã
như vậy lại còn hiền lành lễ phép sau này chắc chắn là người vợ tốt, xem ra ánh mắt Tiểu Tinh lần này nhìn không có sai.
“Con ở
lại dùng cơm với nhà dì có được không, hôm nay dì sẽ đích thân xuống bếp nấu ăn cho cả nhà.” Triệu Lệ Tình vừa cười nói vừa vỗ vỗ bàn tay của Lý Nhược Hành.
Lý Nhược Hành từ nãy giờ cũng đã thầm quan
sát bà, cô biết Cảnh Tinh có một người mẹ kế, nhưng cô chỉ nghe người
khác nói bà hiền lành lại khéo léo, chứ chưa nghe Cảnh Tinh nói về bà ấy bao giờ, cho nên cô cũng không biết thực hư như thế nào. Bây giờ thấy
bà ấy nhiệt tình với cô như vậy, vả lại ánh mắt quan tâm cùng hài lòng
không thể giả được, cô cảm thấy người mẹ kế này cũng không thể chê được, nhìn sang phía Cảnh Tinh thấy anh ấy cũng là một mặt điềm nhiên không
có dấu hiệu bất mãn, cho nên có thể nói cảm giác của cô chắc là không
sai rồi.
Lý Nhược Hành hướng về Triệu Lệ Tình nhu thuận đáp: “Dạ, hay là để con giúp dì một tay có được không?”
Triệu Lệ Tình lại bất ngờ khi nghe Lý Nhược Hành nói muốn giúp, sau đó lập tức cao hứng, lôi kéo cô đi vào bếp.
Lý Nhược Hành tuy lấy Lâm Cảnh Tinh không làm dâu hầu hạ mẹ chồng nhưng cô cũng có hai đứa con dâu, cho nên đương nhiên cô biết rõ suy nghĩ của
người làm mẹ chồng mong muốn có một đứa con dâu như thế nào, chưa nói
đến cô từng là lão phụ nhân sống mấy chục năm, trò chuyện cùng người lớn cũng không thể nào làm khó được cô. Vì vậy cô cùng Triệu Lệ Tình trong
bếp vừa nấu nướng vừa trò chuyện, càng nói càng hợp nhau, đến nỗi Triệu
Lệ Tình cũng cảm thấy hận không thể sớm đón Lý Nhược Hành về Lâm gia.
Lúc nãy Lâm lão gia tử cũng trở về sau khi đi đánh cờ với mấy người bạn của ông xong. Lâm Cảnh Tinh thấy ông nội về liền đứng lên đi tới đón ông,
Lâm lão gia tử thấy Lâm Cảnh Tinh cũng ở nhà thì mặt mày cao hứng, vỗ
vai hắn cười nói:
“Tiểu Tinh a, dạo này ông nội ít gặp được con quá, bận lắm sao?
Lâm Cảnh Tinh gật đầu trả lời: “Đúng vậy ông nội, chi nhánh Cảnh Hành trong nước gặp một số vấn đề cần con giải quyết.”
Lâm lão gia tử lại hỏi tiếp: “Chuyện ở chi nhánh Cảnh Hành cần con giải quyết? Như vậy con giữ chức vụ gì trong Cảnh Hành?”
Đây cũng là vấn đề mà Lâm Thái An cũng muốn biết, tuy nhiên ông lại sợ con
trai giữ chức vụ không cao, nếu hỏi có khi nào khiến nó không vui hay
không, nói thật trong thâm tâm ông vẫn muốn để Tiểu Tinh về Lâm thị làm
việc, dù sao cũng là con trai ông, chắc chắn ông sẽ không để nó làm nhân viên quèn bị người ta chèn ép.
Lâm Cảnh Tinh cười cười trả lời: “Cảnh Hành là của con.”
“Cái gì?” Lâm lão gia tử và cha Lâm đều đồng loạt kêu lên, dọa cả Triệu Lệ
Tình cùng Lý Nhược Hành trong bếp, hai người nghe tiếng hét của cha con
Lâm lão gia tử cũng kéo nhau chạy ra xem chuyện gì xảy ra, Triệu Lệ Tình nghĩ có khi nào Tiểu Tinh lại chọc giận hai người đó rồi không, nhưng
mà có Tiểu Hành ở đây cũng không thể để bọn họ đánh Tiểu Tinh a.
Hai người vừa chạy ra thì thấy Lâm lão gia tử cùng cha Lâm mở to mắt nhìn
chằm chằm Lâm Cảnh Tinh, còn Lâm Cảnh Tinh thì vẫn cứ ung dung ngồi đó
không nói gì. Triệu Lệ Tình thấy tình huống như vậy vội vàng khuyên nhủ: “Hai người có gì từ từ nói được không, đừng tức giận, đừng tức giận.”
Lý Nhược Hành cũng tiến lên đứng sau lưng Lâm Cảnh Tinh chọt chọt vai hắn, thấy bộ dạng sợ sệt của cô như vậy, Lâm Cảnh Tinh vội đưa tay sờ đầu cô an ủi: “Không có chuyện gì, anh cùng ông nội và cha chỉ đang trò chuyện với nhau thôi, không phải cãi nhau.”
Lâm lão gia tử cũng lên tiếng giải thích: “Đúng đó, chúng ta không phải cãi nhau, con dâu và cháu dâu đừng lo lắng.”
Bị Lâm lão gia tử gọi là cháu dâu, Lý Nhược Hành xấu hổ không thôi, hai má cô đỏ bừng vội vàng cúi thấp đầu xuống. Triệu Lệ Tình thấy không có
chuyện gì cũng kéo Lý Nhược Hành trở lại vào bếp, để không gian cho ba
người đàn ông nói chuyện. Lâm Thái An lúc này cũng không được trấn tĩnh
như Lâm lão gia, dù sao trước giờ ông cũng chưa từng trải qua cú sốc gì
lớn, vẫn nhịn không được hướng về Lâm Cảnh Tinh hỏi:
“Cảnh Hành đúng là của con? Con đã làm thế nào a?”