Hôm nay là ngày diễn
ra hội diễn văn nghệ tại trường của Lý Nhược Hành, đúng như cô nghĩ, Mã
Nghi Hân quả nhiên sẽ chọn tiết mục hát, hơn nữa còn biểu diễn trước
tiết mục của cô, Mã Nghi Hân này thật sự ngây thơ đến mức nếu mình thua
trong cuộc thi này sẽ bị hủy? Lý Nhược Hành lắc đầu buồn cười, điện
thoại của cô vang lên, nhìn thấy người gọi là ai thì lập tức bắt máy:
“Lão công, em rất nhớ anh.”
Giọng cười trầm thấp của Lâm Cảnh Tinh truyền tới: “Tiểu miêu này sao lại
thích làm nũng như vậy, được rồi anh đã sai người đưa đồ biểu diễn của
em tới, anh còn một số việc, nên có thể đến trễ một chút.”
Lý Nhược Hành nghe vậy liền bĩu môi không vui.
“Không nhìn thấy anh ngay cả tinh thần biểu diễn em cũng không có a.”
“Được rồi, được rồi, anh nhất định sẽ đến kịp tiết mục của em mà, ngoan.” Lâm Cảnh Tinh bất đắc dĩ nói.
“Nhược Hành đang nói chuyện với bạn trai sao?” Mã Nghi Hân đột nhiên xuất hiện mang bộ mặt thân thiết hỏi, bên cạnh cô ta là một đám nam nữ sinh. Lại
nghe cô ta tiếp tục nói: “Hôm trước mình còn tưởng chỉ là tin đồn, nhưng hiện tại xem ra là thật rồi, bạn thật xấu, có bạn trai cũng không nói
cho mình biết.”
“Tin đồn gì?” Lý Nhược Hành nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Mã Nghi Hân làm bộ ngạc nhiên hỏi: “Cậu không biết sao, chuyện xảy ra đã
hơn một tháng rồi a, mà cũng đúng, bài viết đó được xóa nhanh như vậy
đương nhiên cậu không có cơ hội đọc.”
“Mã Nghi Hân sao
cậu lại xấu tính như vậy, rõ ràng sau đó đã đính chính đó là bạn trai
của Nhược Hành, hôm đó cậu ấy không khỏe nên người kia đưa cậu ấy về,
cũng có cả giấy khám của bệnh viện, vậy vì cái gì cậu còn dựa vào bài
viết không căn cứ đó mà khó dễ Nhược Hành, hay là bài viết đó vốn dĩ là
cậu viết.” Một nữ sinh hùng hổ chắn trước người Lý Nhược Hành chỉ thẳng
vào Mã Nghi Hân nói.
“Tiểu Mai cậu đừng vu khống mình,
chẳng qua mình chỉ quan tâm Nhược Hành mà thôi.” Mã Nghi Hân căm phẫn
nhìn Trương Tiểu Mai. Hừ, chẳng qua cũng chỉ là một đám con nhà giàu có
gì hơn người chứ.
“Thối lắm, đừng tưởng tôi không biết cậu khắp nơi đi nói xấu Nhược Hành, trước mặt còn diễn trò thân thiết, đáng kinh tởm.”
Mã Nghi Hân nghe Trương Tiểu Mai nói như vậy thì rất tức giận, cô ta thật sự muốn xông lên xé rách miệng Trương Tiểu Mai này ra.
“Cậu có bằng chứng thì hãy mở miệng, đừng tưởng là cháu của hiệu trưởng thì
muốn nói gì cũng được.” Mã Nghi Hân tức giận quát Trương Tiểu Mai
Lúc này Lý Nhược Hành coi như đã hiểu vấn đề, khẳng định hôm đó rời đi đã
bị người ta thấy được, về sau mình cũng không nghe thấy tin tức gì có lẽ do Cảnh Tinh đã giải quyết, hèn gì thời gian này mọi người nhìn mình
với ánh mắt rất kỳ lạ, ngay cả Trương Tiểu Mai cũng thường xuyên bên
cạnh phân tích cho mình biết thế nào là nam nhân xấu, hóa ra là do như
vậy.
Liếc nhìn Mã Nghi Hân đang gây chuyện trước mặt, nếu nói chuyện này không liên quan tới cô ta chắc chắn có chết cô cũng
không tin. Kéo tay Trương Tiểu Mai đang muốn phát hỏa lại, hướng về Mã
Nghi Hân nói:
“Cảm ơn cậu đã quan tâm tôi, tôi kết giao
với ai cũng không cần thiết báo cáo với cậu, hơn nữa có những người dù
cho có giở trò sau lưng người khác thì cũng chỉ là kẻ ở phía sau mà
thôi, nếu thật sự cậu muốn chứng minh tôi cũng không ngại mời vài người
tới làm chứng đâu.”
Nói xong cũng không quan tâm Mã Nghi
Hân đang tức đến run rẩy trước mặt, Lý Nhược Hành lôi kéo Trương Tiểu
Mai đi ra khỏi phòng chờ.
Nhìn Trương Tiểu Mai đang xoắn
xuýt trước mặt, Lý Nhược Hành không khỏi phì cười, vỗ vai bạn mình nói:
“Thôi được rồi, đã sắp tới thời gian biểu diễn, đừng để chuyện không vui ảnh hưởng đến phong độ của mình, sau khi kết thúc mình sẽ nói cho cậu
biết.”
Trương Tiểu Mai trừng mắt nhìn Lý Nhược Hành nói:
“Cậu nhất định phải nói rõ ràng cho tớ đấy, nếu không mình nhất định
không tha cho cậu.” Nhìn bộ dạng đe dọa buồn cười của Trương Tiểu Mai,
Lý Nhược Hành cũng không nhịn được phá lên cười.
Thật
không ngờ Lâm Cảnh Tinh lại gặp Trầm Dục Phong tại buổi văn nghệ, điều
đáng nói là hắn ta lại đi một mình, Trầm Dục Phong tất nhiên cũng nhìn
thấy Lâm Cảnh Tinh và chuẩn bị tiến lên chào hỏi:
“Trùng hợp vậy cậu Lâm, chắc là hôm nay cậu đến xem Nhược Hành biểu diễn phải không?”
“Tất nhiên, vậy còn anh, sao không dẫn bạn gái theo?”
“Ha hả, hôm nay Nhược Hi không khỏe nên tôi đi một mình, em trai tôi cũng
có một tiết mục trong này a.” Trầm Dục Phong cười cợt trả lời.
Lâm Cảnh Tinh cũng không muốn cùng hắn ta nhăn cuội, dứt khoát hướng về Trầm Dục Phong nói:
“Nếu vậy thì không làm phiền anh Trầm nữa, tôi phải đi tìm Hành Hành rồi.”
“A, không sao, cậu Lâm cứ tự nhiên, cho tôi gửi lời chúc may mắn tới Nhược Hành nhé.”
Nghe hắn ta nói vậy, Lâm Cảnh Tinh mặt lạnh nhìn Trầm Dục Phong nói:
“Cảm ơn thiện ý của Trầm tổng, bất quá chỉ cần có tôi, Hành Hành sẽ may mắn.”
Nói xong lập tức rời đi, cũng không thể vì một con gián qua đường mà khiến
bản thân không vui được, Trầm Dục Phong này sớm muộn gì cũng rơi vào tay mình.