“Con nói những chuyện này là thật? Tiểu Tinh thật sự có năng lực như vậy?”
Nghe con trai kể lại toàn bộ sự việc, Lâm lão gia tử vô cùng kinh ngạc, lần
này ông gấp gáp trở về là vì nghe báo lại Lâm thị xảy ra chuyện, thật
không ngờ là mọi chuyện đã được giải quyết hơn nữa còn là do đứa cháu
trai hư hỏng của ông ra tay, chẳng lẽ chỉ trong ba năm ở nước ngoài đã
khiến nó học hỏi được nhiều thủ đoạn, hay là trong ba năm này đã xảy ra
chuyện gì đó đả kích nó.
Ông đã sống đến từng tuổi này
đương nhiên biết một người có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy
chỉ có thể là đã xảy ra biến cố buộc bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn,
nhưng mà theo ông thấy như vậy rất tốt, Lâm gia đời thứ hai và đời thứ
ba quá kém cỏi, trước tình hình như vậy Lâm gia suy bại là chuyện sớm
muộn, nếu Tiểu Tinh có bản lãnh như ông thời trẻ thì lo lắng của ông có
thể gỡ bỏ rồi.
“Dạ đúng là như vậy, hơn nữa con thấy nó còn có tầm nhìn, không nóng không vội.”
Nhìn Lâm Thái An cao hứng đến hỏng luôn rồi, Lâm lão gia tử lắc đầu nhíu mày hỏi:
“Như vậy con có tính toán gì cho Tiểu Tinh không?
“Ý của ba là…” Lâm Thái An vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Con cũng có ý định để
nó vào Lâm thị làm việc, nhưng nó đã từ chối, nó nói nó đang làm việc
cho Cảnh Hành, cũng không có hứng thú với Lâm thị.”
“Nó thật sự nói như vậy?”
Lâm lão gia tử trầm mặc một lúc rồi nói: “Nếu Tiểu Tinh đã có chí thì chúng ta cũng nên tôn trọng nó, hơn nữa con cũng không thể biểu hiện ý định
này quá mức trước mặt Tiểu Hoan, nó là đứa trẻ tốt, con không nên
để nó có khúc mắc.”
“Con biết rồi.” Lâm Thái An gật đầu nói.
Lúc Lâm lão gia tử đi xuống lầu thì nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh đang ngồi vắt
chéo chân cầm một tờ báo lên xem, một tay thì nâng ly trà lên từ từ
thưởng thức. Bộ dạng này sao lại quen mắt như vậy, khẽ ho một tiếng để
người dưới lầu biết, nhưng Lâm Cảnh Tinh dường như không hề nghe thấy mà vẫn cứ thản nhiên xem báo, ngay cả Lâm Thái An cũng kinh ngạc với hành
động của Lâm Cảnh Tinh, chẳng lẽ thật sự nó không nghe thấy?
Lâm lão gia tử ngồi xuống đối diện Lâm Cảnh Tinh, lúc này hắn mới bỏ tờ báo xuống mỉm cười gọi: “Ông nội.”
Sau đó tự tay pha cho Lâm lão gia tử và Lâm Thái An mỗi người một ly trà,
toàn bộ quá trình đều thoải mái giống như ông và hắn là bạn bè lâu năm
vậy.
Mày của lão gia tử nhíu càng chặt sau đó lại giãn
ra, cười cười nhận ly trà từ tay Lâm Cảnh Tinh, nhấp một ngụm không khỏi tán thưởng, không phải trà thượng hạng nhưng mùi vị lại ngon như vậy,
tay nghề quả thật không tệ.
“Lần này trở về con có dự định gì không?” Lâm lão gia tử cười từ ái hỏi.
“Con định ở đây phát triển một năm sau đó lại bay sang Mỹ.” Một năm nữa Hành Hành cũng tốt nghiệp rồi, có thể cùng hắn sang Mỹ sống cuộc sống của
hai người.
Lâm Thái An nghe vậy thì giật mình, hướng về Lâm Cảnh Tinh hỏi: “Con không định ở lại đây luôn sao?”
Lâm Cảnh Tinh chỉ cười không trả lời, Lâm lão gia tử lại sửng sốt, hình như Tiểu Tinh giống cha hơn cả con trai mình, từ động tác đến lời nói nhìn
chỗ nào cũng giống đám người già như ông, rốt cục là làm sao đây?
Lúc này mẹ con Triệu Lệ Tình đã từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy ba người
ngồi trong phòng khách thì lập tức tiến vào hướng Lâm lão gia tử và Lâm
Thái An chào hỏi:
“Chào ba.”
“Chào ông nội, chào dượng.” Tần Hoan lại quay về Lâm Cảnh Tinh gật đầu.
Lâm lão gia tử gật đầu bảo hai người ngồi xuống, sau nhìn Tần Hoan chậm rãi nói: “Tiểu Hoan, chuyện ở công ty lần này con thấy thế nào?”
Triệu Lệ Tình nghe Lâm lão gia tử hỏi vậy lập tức lo lắng, chuyện lần này bà
cũng đã nghe con mình nói lại, chuyện xảy ra xuýt nữa khiến Lâm gia lâm
nguy, chịu khiển trách cũng là nên nhưng bà vẫn không nhịn được lo lắng
Lâm lão gia tử sẽ không tin dùng Tiểu Hoan nữa, như vậy về sau Tiểu Hoan sẽ làm sao đây. Mà Tần Hoan nghe Lâm lão gia tử hỏi cũng nghiêm túc
nhận lỗi:
“Chuyện lần này là do con thiếu sót, cho nên
con sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa con cảm thấy mình cũng không đủ khả năng để quản lý Lâm thị, vẫn là nên để dượng tiếp tục dạy dỗ.”
Lâm lão gia tử nghe vậy cũng hài lòng gật đầu, biết sai chịu sửa, biết gánh trách nhiệm khi phạm sai lầm, rất tốt.
“Lần này coi như bài học cho con, nếu Thái An đã giao Lâm thị cho con thì cố gắng làm cho thật tốt, có thời gian thì cùng Tiểu Tinh trao đổi một
chút.”
Triệu Lệ Tình giật mình nhìn sang Lâm Cảnh Tinh,
thấy thần sắc nó điềm tĩnh cũng thở phào, lời này nếu trước kia nói
trước mặt nó thế nào cũng sẽ có một trận tranh cãi long trời lỡ đất, bà
cũng không muốn chồng mình khó xử, vốn tưởng qua chuyện lần này Lâm lão
gia tử sẽ giao Lâm thị cho Tiểu Tinh, xem ra đây là ý của Tiểu Tinh,
Triệu Lệ Tình cảm kích nhìn Lâm Cảnh Tinh.
“Con biết rồi, con sẽ cố gắng quản lý thật tốt Lâm thị, sẽ không để chuyện này xảy ra
lần thứ hai, sau này nhờ em chỉ giáo nhiều hơn.”
Câu sau
là hướng về Lâm Cảnh Tinh nói. Hắn nghe Tần Hoan nói vậy cũng gật đầu
hài lòng, chịu hạ mình nghe chỉ bảo, làm người co giãn được rất thích
hợp để bồi dưỡng.
Lâm Cảnh Tinh nhìn về phía Lâm lão gia tử cười nói: “Ông nội, có muốn cùng con hạ một ván cờ không?”
Nghe vậy, Lâm lão gia tử ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Tinh biết đánh cờ? Tốt, tốt, cùng ông đánh vài ván nào.”
Hai người lôi kéo nhau ra hậu viện, sai người dọn bàn cờ, đem một ít trà
bánh ra. Một lúc sau, sau khi số bàn thắng và số bàn thua không xê xích
nhau là mấy, thấy Lâm lão gia tử đã mệt, Lâm Cảnh Tinh cũng dừng bàn cờ
lại khuyên ông đi nghỉ, lúc đầu ông cũng không chịu nhưng cuối cùng dưới sự kiên quyết của Lâm Cảnh Tinh cũng hừ một tiếng đi lên phòng. Sau khi vào phòng, ông liền nhấc điện thoại lên gọi, đợi người đầu dây bắt máy, ông liền hớn hở cười nói:
“Lão Lý, thời gian này có rãnh không, đến chỗ tôi chơi vài ván cờ, tôi nói cho ông biết, chỗ tôi có
một cao thủ cờ tướng, lần này ông chắc chắn sẽ thua thảm hại cho mà
xem.”