Sau khi Trương Mỹ Lệ bị hạ đo ván rời đi, Lý Linh Gia lập tức kéo Lý Nhược Hành ra phía sau, trừng mắt nhìn Lâm Cảnh Tinh nói:
“Cậu mau trả lời cho tôi biết, cậu lừa gạt Nhược Hành là có ý gì, cậu muốn
lợi dụng nó để giành quyền thừa kế đúng không, thật hèn hạ, tôi sẽ không cho phép cậu làm tổn thương Nhược Hành.”
“Chị à không phải đâu, anh ấy không có lừa gạt em.”
Nhìn bộ dạng Nhược Hành lo lắng níu tay mình giải thích cho tiểu tử kia, Lý Linh Gia bất đắc dĩ đạo:
“Bởi vì em không biết chuyện xấu mà cậu ta làm ra thôi, lúc nãy em cũng thấy Trương Mỹ Lệ đó, cậu ta chỉ toàn qua lại với hạng phụ nữ như vậy.”
“Đủ rồi.” Lâm Cảnh Tinh gầm lên rồi ngoắc Lý Nhược Hành lại, cô cũng ngoan
ngoãn đi qua bên cạnh hắn dưới con mắt trợn to của Lý Linh Gia.
“Tôi không cần biết cô có quan hệ thế nào với Nhược Hành, tuy nhiên chuyện
của chúng tôi cô không nên xen vào, cô không có quyền quyết định thay em ấy. Còn nữa, về giành quyền thừa kế mà cô nói…” Lâm Cảnh Tinh dừng lại
liếc sang Tần Hoan một cái rồi tiếp tục nói: “Nếu tôi muốn sản nghiệp
Lâm thị cũng sẽ không cần đến người ngoài hỗ trợ.”
Nhìn
vợ mình còn lo lắng đứng bên cạnh, Lâm Cảnh Tinh xoa xoa đầu cô, mỉm
cười nói: “Chẳng phải em nói muốn vào khu vui chơi sao, chúng ta đi
thôi.”
Lâm Nhược Hành khó xử nhìn Lâm Cảnh Tinh, rồi quay sang Lý Linh Gia hỏi: “Chị họ đi cùng bọn em có được không?”
Lý Linh Gia trầm mặc một lúc rồi gật đầu, lôi kéo Tần Hoan cùng đi. Hai nữ nhân đi vào vui chơi rồi ăn uống, hai nam nhân tìm một chỗ ngồi xuống
chờ bọn họ. Tần Hoan khẽ ho một tiếng, nói với Lâm Cảnh Tinh:
“Chuyện Linh Gia nói lúc nãy em đừng để ý, cô ấy chỉ là quá lo lắng cho em họ mình thôi.”
Lâm Cảnh Tinh quay sang nhìn Tần Hoan sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lý Nhược Hành, không biểu tình nói:
“Tôi không quan tâm, Lâm thị là trách nhiệm của anh, ba tôi tin tưởng anh
như vậy đừng làm ông thất vọng, sau này có khó khăn tôi sẽ hỗ trợ.”
Tần Hoan nghe vậy kinh ngạc nhìn Lâm Cảnh Tinh, nó thật sự giao Lâm thị cho mình, tuy không hiểu nó nói hỗ trợ là ý gì nhưng phần tâm ý này của nó
khiến hắn rất cảm động, mím môi gật đầu vỗ vỗ vai của Lâm Cảnh Tinh. Lâm Cảnh Tinh nhìn hành động này của Tần Hoan liền nhíu mày không vui, thầm mắng một câu không biết lớn nhỏ nhưng cũng gạt tay ra, dù sao hiện tại
hắn cũng nhỏ hơn người ta mấy tuổi đâu.
Trong lúc Lâm
Cảnh Tinh đang nhìn hai cô gái đó vui đùa thì vô tình lướt nhìn qua một
nam một nữ cách đó không xa đang nhìn chằm chằm Lý Nhược Hành, người nữ
chính là Lý Nhược Hi lần trước hắn gặp, còn người nam hắn cảm thấy rất
quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ được là ai. Khác với ánh mắt oán độc của Lý Nhược Hi, tên này lại nhìn Hành Hành của hắn với vẻ mặt si mê,
thật đáng chết.
Đứng lên đi đến cạnh Lý Nhược Hành ôm lấy cô, ánh mắt Lâm Cảnh Tinh lạnh lùng cảnh cáo nhìn người đàn ông kia, mà hai người kia cũng kinh ngạc khi thấy Lâm Cảnh Tinh xuất hiện. Lý Nhược Hi điều chỉnh tâm trạng, bày ra nụ cười khả ái lôi kéo Trầm Dục Phong
đến chỗ đám người Lâm Cảnh Tinh, mở to mắt giả vờ ngây thơ nói:
“Anh Cảnh Tinh, chị, thật trùng hợp.”
Lý Linh Gia thấy vẻ mặt này của Lý Nhược Hi thì chán ghét không thôi, hừ
một tiếng không thèm trả lời, Lý Nhược Hi như bị uất ức gì đó rất lớn,
hai mắt lưng tròng như sắp khóc nhìn qua rất đáng thương.
“Em chỉ muốn sang đây chào hỏi anh chị thôi mà, em không cố ý làm mọi người không vui.”
Nói xong lập tức nước mắt không ngừng rơi xuống, Lý Linh Gia tức đến nở nụ cười, muốn mở miệng thì bị một tiếng quát cắt ngang.
“Lý Linh Gia cô đừng quá đáng, Nhược Hi không làm gì sao cô lại bắt nạt cô ấy.”
“Thân là một người đàn ông lại đi ức hϊếp phụ nữ, tôi xem như được mở rộng
tầm mắt.” Lâm Cảnh Tinh nhìn Trầm Dục Phong tựa tiếu phi tiếu nói.
“Cậu…Chẳng lẽ tôi nhìn thấy bạn gái mình bị người ta khi dễ lại im lặng, như vậy là đàn ông sao?”
Tần Hoan nghe vậy cũng cười lạnh, nói: “Ra mặt cho bạn gái khi bị bắt nạt
là không sai, nhưng người có mắt đều nhìn ra cô ta tự biên tự diễn,
chẳng lẽ là nói Trầm tổng không có mắt.”
“Tôi không muốn đôi co với các người, còn nữa không định giới thiệu người này cho tôi biết sao?”
Mắt hướng tới Lâm Cảnh Tinh, thấy cậu ta đang thân mật nắm tay Lâm Nhược
Hành, một cảm giác khó chịu dâng lên, đã mấy tháng Lý Nhược Hành không
chủ động đến tìm hắn, nhiều lần hắn đến Lý gia cô cũng không có mặt,
hiện tại gặp hắn tại đây cũng là một bộ dạng dửng dưng, còn cười thật
ngọt ngào với cậu thanh niên kia. Lúc nãy thấy cô sinh động vui đùa như
vậy khiến tim hắn thật rung động, trước kia cô lúc nào cũng nhút nhát u
tối, mỗi lần đều bám lấy hắn nhưng lại như khúc gỗ làm hắn rất chán
ghét, cô thay đổi như vậy hắn thật không thể mắt.
Lý Nhược Hi nghe Trầm Dục Phong hỏi, không để người khác trả lời đã điềm đạm nói:
“Đây là anh Cảnh Tinh, bạn trai của chị. Anh Cảnh Tinh, đây là anh Dục Phong, lúc trước chị từng rất ngưỡng mộ anh ấy a.”
Lý Nhược Hành nghe Lý Nhược Hi nói vậy liền tức giận, đây là cố ý nói
trước mặt Cảnh Tinh sao, sau đó lại lo lắng nhìn Lâm Cảnh Tinh, sợ hắn
hiểu lầm. Nhìn vợ mình lo lắng như vậy, trong lòng Lâm Cảnh Tinh liền
đau, khẽ vuốt tóc cô rồi ôm vào ngực. Quay sang lạnh lùng nhìn Lý Nhược
Hi, xem ra còn để người này bên cạnh Hành Hành, nhất định sẽ có ngày làm hại em ấy, nếu kết quả điều tra đúng như mình nghĩ, hắn chắc chắn sẽ
không tha cho cô ta.
Trầm Dục Phong nhìn hành động thân mật của hai người lửa giận đột nhiên dâng lên, nghiến răng nói:
“Hóa ra là bạn trai của Nhược Hành, nếu tính ra tôi tuổi tác lớn hơn cậu, lúc nãy cậu vô lễ như vậy có nên xin lỗi tôi không?”
Lâm Cảnh Tinh rất muốn cười, tên này lại muốn so tuổi tác, bằng tuổi của hắn có lẽ phải gọi mình là gia gia mới phải.
“Như anh nói tôi là bạn trai của Hành Hành, còn anh là bạn trai của Lý Nhược Hi, nếu xét theo vai vế anh còn phải gọi tôi là anh rể, chẳng lẽ anh
không có ý định cưới Lý Nhược Hi?”
Lâm Cảnh Tinh cười mỉa mai nhìn Trầm Dục Phong, muốn đấu với tôi,cậu còn non lắm. Trầm Dục Phong cũng không chịu yếu thế nói:
“Cũng đúng, lúc trước Nhược Hành thích tôi như vậy, nếu sau này về chung một nhà chắc chắn chúng ta sẽ thân hơn nhỉ.”
Lúc này Lý Nhược Hành mỉm cười đi tựa đầu vào ngực Lâm Cảnh Tinh, chớp chớp mắt nhìn hắn nói”
“Anh à, lúc trước em cứ tưởng mình ngưỡng mộ anh Dục Phong nhưng gặp anh rồi em mới biết như thế nào mới gọi là ngưỡng mộ thật sự, hiện tại em thích anh nhất a.”
Sau đó trừng mắt nhìn Trầm Dục Phong, đây là tự anh rước nhục đấy.
“Cảnh Tinh, em mệt rồi chúng ta về đi có được không?”
Lâm Cảnh Tinh nghe vậy thì cười cười xoa đầu cô, sau đó lại hướng mấy người trước mặt nói:
“Tôi đưa Hành Hành về trước, gặp lại sau.” sau đó lập tức rời đi.
“Đợi tôi với.”
Lý Linh Gia kéo Tần Hoan cùng đi, bỏ lại hai người Lý Nhược Hi cùng Trầm
Dục Phong ở lại, mà lúc này cả hai người đều có chung cảm giác ghen tỵ,
Lý Nhược Hi ghen tỵ Lý Nhược Hành có thể được Lâm Cảnh Tinh chăm sóc chu đáo như vậy, Trầm Dục Phong lại ghen tỵ Lâm Cảnh Tinh có thể khiến Lý
Nhược Hành vốn dĩ đang thích hắn lại chuyển sang thích cậu ta, còn vì
cậu ta mà chán ghét mình.