Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Màn đêm buông xuống, sắc trời đã tối, Mục Bạch cùng mẹ Mục cũng chuẩn bị về nhà.
Đoàn người đứng ở cửa tiểu khu, ba vị lão nhân gia còn vây một chỗ lưu luyến không muốn chia tay.
Mục Bạch bất đắc dĩ cười, bước đến trước mặt Tô Noãn Dương, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu xù xù của cô.
“Nha đầu, nếu sau này tiểu tử đấy dám khi dễ em, em phải nói với anh, đừng nén giận, anh giúp em đập anh ta một trận.”
Tô Noãn Dương cảm động gật gật đầu, đôi mắt đều híp lại, lấp lánh.
Cố Hoài Cẩn liếc Mục Bạch một cái, duỗi tay hất tay anh ta từ trên đỉnh đầu Tô Noãn Dương hất xuống, sau đó thể hiện du͙© vọиɠ chiếm hữu rõ ràng, ôm chặt Tô Noãn Dương, cười như không cười mà đáp.
“Không cần cậu lo lắng, tình thú giữa vợ chồng, loại người đàn ông độc thân như cậu không hiểu được.”
“Ha ha.” Mục Bạch cười ha ha, tiếng cười sang sảng từ đáy lòng phát ra.
“A Cẩn, cậu vẫn là bộ dáng cũ này, thật đúng chỉ có Tô Tô chịu được.”
Anh ta cười cười, xoay người cùng mẹ Mục rời đi.
Tô Noãn Dương ngơ tại chỗ, thật lâu mới phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Cố Hoài Cẩn.
“Hai người… quen biết…?”
“Ừm”
Ông trời, thế giới này cũng thật nhỏ! Tô Noãn Dương cảm khái, xoay người vào nhà.
Đêm, Cố Hoài Cẩn đương nhiên ngủ lại nhà họ Tô ngôi nhà vạn năm không ai vào ở phòng khách.
Tô Noãn Dương giúp anh đổi grap giường, xong muốn rời đi, không nghĩ tới, anh cứ như vậy đứng ở cửa không mảy may di chuyển.
“Anh…”
Tô Noãn Dương còn chưa nói xong, nụ hôn che trời lấp đất đã hạ xuống, vài phút sau, Cố Hoài Cẩn buông ra nhìn sắc mặt cô ửng hồng.
“Hôn chúc ngủ ngon, Tô Tô, ngủ ngon.”
“Ách…ngủ ngon.” Tô Noãn Dương ngốc ngốc đáp lại một câu, ra cửa phòng.
Một đêm yên bình.
Ngày kế, Tô Noãn Dương và Cố Hoài Cẩn cùng nhau trở về thành phố A.
Cho dù mẹ Tô và ba Tô dùng mọi cách giữ lại, nhưng vẫn không thể lưu bọn họ lại.
Bởi vì Tô Noãn Dương biết, nếu thật sự không trở về, sẽ không kịp thu phần tuyên truyền cho “lỗ tai nhỏ”, khuyên can mãi nói bọn họ rảnh nhất định sẽ thường xuyên về nhà, lúc này mẹ Tô mới hai mắt đẫm lệ tiễn bọn họ đi.
Xe chạy trên đường cao tốc, tới tới lui lui như nước chảy, cảm xúc Tô Noãn Dương cũng có chút áp lực, vẫn luôn uể oải không nói lời nào.
Cố Hoài Cẩn nhìn bộ dạng cô luôn buồn bã ỉu xìu, đau lòng vươn tay phải, phủ lên tay cô.
“Ngoan, lúc chúng ta kết hôn sẽ mang ba mẹ tới đây ở.”
“Kết hôn?” Tô Noãn Dương có chút kinh ngạc nhìn anh.
Mắt anh vẫn nhìn thẳng nhìn phía trước, tay trái thành thạo nắm tay lái, tay phải vẫn gắt gao chấp nhất nắm chặt tay cô.
Sau đó, môi mỏng khẽ mở, từng câu từng chữ.
“Ừ, kết hôn, Tô Tô, anh nhất định sẽ cưới em.”
Tô Noãn Dương có chút choáng váng, ngơ ngẩn nhìn Cố Hoài Cẩn, không biết nên nói cái gì.
“Cho nên, Tô Tô, em có muốn chuyển đến ở cùng anh không?”
Quả nhiên, lời ngon tiếng ngọt đều là bẫy rập.
Mới vừa nói lời âu yếm, mặt sau liền cho quả bom lớn như vậy. Tô Noãn Dương thông minh lựa chọn im miệng không nói, không hề nhìn anh, cũng không nói một lời.
Cố Hoài Cẩn không thèm để ý, cười cười, không sao cả, dù sao sớm muộn gì đều phải chuyển đến, không cần để bụng là ngày nay hay ngày mai.
Mấy giờ sau, hai người về tới chưng cư của Cố Hoài Cẩn.
Thời điểm từ bãi đỗ xe, vẻ mặt Cố Hoài Cẩn ẩn ẩn có chút đắc ý, biểu tình kia rõ ràng đang nói.
Xem đi, em vẫn phải cùng anh về nhà.
Tô Noãn Dương làm bộ như không nhìn thấy, Cố Hoài Cẩn này lúc ấu trĩ lên cũng giống con nít lắm.
Nếu không phải vì nghe anh giảng kinh nghiệm kĩ xảo khi đối mặt với màn ảnh, cô sao có thể ngoan ngoãn đi theo anh về nhà.
Hai người ngồi trên sô pha, tinh tế xem kịch bản “lỗ tai nhỏ” gửi tới.
Bỗng nhiên, trong phòng vang lên tiếng di động ong ong ong chấn động, Cố Hoài Cẩn lấy di động.
“Alo?”
“Cố Hoài Cẩn! Ngày hôm qua em lại đi đâu?” âm thanh chị Lisa bạo nộ từ đầu kia di động truyền đến.
Tô Noãn Dương le lưỡi, không thể nào? Nghe ý tứ chị Lisa, chẳng lẽ bọn họ lại bị chụp lén?
“Làm sao vậy?” Cố Hoài Cẩn bất đắc dĩ đỡ trán, trừ bỏ chụp lén, những người này chẳng lẽ không có chuyện khác để làm sao?
“Làm sao vậy? Chị xem em mấy ngày nay là muốn đem mấy tin đầu hot search đều muốn chiếm đúng không? Chính em tự đi xem Weibo!”
Cúp điện thoại, Tô Noãn Dương vội vàng lấy di động lướt Weibo, quả nhiên, hai người họ lại lên hot search.
# Cố Hoài Cẩn đẩy xích đu #
# Cố Hoài Cẩn & Tô Noãn Dương #
Xem ra, hai người ngày hôm qua lúc chơi đánh đu thật sự bị quần chúng vây xem chụp lén.
Tô Noãn Dương nhìn bình luận trên Weibo của mình, quả nhiên, Weibo lại bị các fan oanh tạc.
【1l: Tô Tô, được ảnh đế đẩy xích đu cảm giác thế nào? 】
【2l: Rất hâm mộ Tô Tô! Hy vọng nam nhân của ta cũng có thể cùng ta chơi xích đu! 】
【3l: Khóc khóc! Cẩn Tô cp cũng tiến vào đại đội rải cẩu lương rồi 】
………
Ngay cả Weibo Cố Hoài Cẩn cũng luân hãm.
【1l: Lão công vì sao anh lại vứt bỏ em lựa chọn phụ nữ khác? 】
【2l: Tôi cũng muốn cùng lão công chơi xích đu! 】
【3l: Nam thần! Cầu đừng mỗi ngày đều khoe ân ái! Tôi rất khổ sở! 】
【4l: Đời trước Tô Noãn Dương có phải đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà à?! 】
…………
Cố Hoài Cẩn nhíu mày nhìn những bình luận này, bất đắc dĩ hỏi Tô Noãn Dương.
“Tô Tô, em có biện pháp gì khiến bọn họ không bình luận nữa không?”
“Đương nhiên, Weibo có chức năng đóng bình luận.” Tô Noãn Dương thuận miệng trả lời.
“Được, vậy em giúp anh đi.” Cố Hoài Cẩn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đem điện thoại đưa cho Tô Noãn Dương.
“Thật sự muốn đóng sao?” Có muốn nghĩ lại hay không?
“Ừm, đóng đi.”
Tô Noãn Dương tiếp nhận di động, nhìn sơ vài cái trên màn hình, đóng bình luận trên Weibo của Cố Hoài Cẩn lại.
Thời điểm làm những chuyện này, trong lòng cô không khỏi vì các fans Cố Hoài Cẩn bi ai dùm, thế nào lại phải thần tượng một vị đại ảnh đế lãnh khốc vô tình như vậy.
Nhưng mà cô rất vui vẻ, bất cứ người phụ nữ đều không muốn nhìn thấy bạn trai mình bị người khác kêu là lão công.
Sau vụ này, hai người đều vô tâm tiếp tục ăn bữa cơm, Tô Noãn Dương bắt Cố Hoài Cẩn đưa mình về nhà.
Ngày hôm sau, Tô Noãn Dương dậy thật sớm, đi theo Vương Ngọc tới “Tầm mắt điện ảnh” ghi hình.
Tổng giám đốc tuyên truyền “Lỗ tai nhỏ” đã ở sẵn nơi đó chờ hai cô, ngoại trừ ông ta, lần này còn có đội quay chụp, đạo diễn cùng đoàn làm phim.
“Xin chào mọi người, tôi là Tô Noãn Dương.” Tô Noãn Dương lễ phép vươn tay.
“Lâm Hải.” Người đàn ông liếc mắt nhìn cánh tay cô một cái, không có nắm lấy.
Còn may người ở tổ phim bên cạnh đúng lúc nắm lấy tay Tô Noãn Dương tránh cho cô đỡ xấu hổ, nói xin chào, xin chào.
Tô Noãn Dương nhìn người đàn ông mặt than bên kia, thân hình thon dài, lâm vào trầm tư.
Lâm Hải, đó là đạo diễn lần này lỗ tai nhỏ tìm tới.
Vị đạo diễn này tuổi không lớn, nhưng địa vị hề không nhỏ.
Mấy năm trước lúc vừa mới bước vào vòng luẩn quẩn này, im lặng thì thôi, một khi lên tiếng đều rất kinh người. Không nói đến việc nhận giải thưởng đến mỏi tay, còn có tiếng khắc nghiệt độc miệng, nghe nói các nữ minh tinh và anh ta hợp tác không phải bị mắng chết, thì là bị mắng đến khóc chết.
Nhưng cũng là nhờ anh ta nghiêm khắc, chỉ cần bộ phim do anh ta đạo diễn, phòng bán vé đều chật kín, lập kỉ lúc rồi phá kỉ lục.
Không nghĩ tới, “lỗ tai nhỏ” thế mà có thể mời anh ta tới, xem ra lần này bọn họ bỏ vốn cả gốc.
Vương Ngọc nhàn nhạt nhìn Tô Noãn Dương đứng bên kia cùng với đạo diễn Lâm Hải gì đó.
Khác với khí chất lạnh nhạt trên người Cố Hoài Cẩn, trên người Lâm Hải tràn đầy một cổ khí thế coi thường người khác.
Quả nhiên, bắt đầu quay, anh ta hoàn toàn phát huy công lực độc miệng, bản lĩnh kia, ngay cả Vương Ngọc cũng phải thán phục.
“Đại tiểu thư, cô rốt cuộc có thể đi đúng vị trí không?”
“Nhìn máy quay, nhìn máy quay!”
“Chị gái có thể cho chút biểu tình được không, chẳng lẽ cô là cương thi đầu thai à?”
Tô Noãn Dương vốn dĩ rất khẩn trương, nhưng vù mấy cái này bị quấy rầy mà trì tiết tấu hoàn toàn, chân tay luống cuống ngồi ở chỗ kia, không biết nên làm thế nào cho phải. Xem ra cô thật đúng là không thích hợp đem mặt lên trước ống kính rồi.
“Được rồi, nghỉ một lát đi, thật không biết Cố Hoài Cẩn lần này nghĩ cái gì, tìm ai không tìm, lại nhất định phải tìm bình hoa xem được nhưng không dùng được.”
“Cậu…”
Tuy Vương Ngọc vẫn luôn tự giữ bình tĩnh, nhưng nghe cậu ta nói như vậy vẫn nhịn không được, muốn đi qua đi cùng cậu ta lí luận một phen.
“Chị Vương Ngọc, không sao đâu mà.” Tô Noãn Dương đúng lúc kéo lại Vương Ngọc sắp bạo phát, lắc lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì.
Nhìn thấy cô vẫn không để ý đến lời độc miệng của mình, vẫn vẻ mặt thong dong đi đến ghế dựa nghỉ ngơi, ánh mắt Lâm Hải trầm lại.
Không nhanh không chậm, co được dãn được, tuy rằng có chút ngu ngốc, nhưng ít ra nguyện rất ý học, rất tốt, là nhân tài đáng bồi dưỡng.
“Chị Vãn Thu, chị đã tới!”
“Chào chị Vãn Thu!”
“Chào chị Vãn Thu!”
Cửa phòng ghi hình truyền đến vài tiếng xôn xao, Tô Noãn Dương ngước mắt nhìn, lại là Đồng Vãn Thu.
Cô ta tới nơi này làm gì?
Lâm Hải liếc mắt nhìn vị ở cửa kia một cái cẩu đội lốt người Đồng nữ thần, mặt đầy chán ghét.
Thật ra cô ta cũng chưa từng trêu chọc anh ta, nhưng không biết vì cái gì, Biển Rừng chính là coi thường cô ta.
Cảm thấy người phụ nữ này khẳng định không giống như cô ta biểu hiện bên ngoài, nói không chừng, trong lòng so với ai khác đều dơ bẩn hơn.
Đồng Vãn Thu nhẹ nhàng di động gót giày, chậm rãi đi tới, tổng giám đốc tuyên truyền “lỗ tai nhỏ” tiếp đón.
“Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Đồng nữ thần tới.”
Hiện giờ Cố Nhu Trăn đã rời khỏi giới phối âm, trừ khi Nhu Trăn lên tiếng nói chuyện, trong giới trước mắt nữ cv có lực ảnh hưởng nhất chính là người trước mắt này, Đồng nữ thần.
“Lỗ tai nhỏ” làm về phần mềm thanh âm, đương nhiên là phải lấy lòng cô ta, rốt cuộc so với tay mơ mới ra đời như Tô Noãn Dương, vị trước mắt này mới là nhân vật cấ0 cao thủ.
“Chào ngài, tôi nghe nói hôm nay Tô Tô ở chỗ này quay tuyên truyền, tiện đường lại đây thăm, không quấy rầy công việc của mọi người chứ?”
Đồng Vãn Thu ôn nhu cười, tư thế kia quả thật giống như nữ thần.
“Không quấy rầy, không quấy rầy, cô cứ việc xem, cứ việc xem.” Tổng giám đốc tuyên truyền nịnh nọt trả lời.
“Vâng, trước cảm ơn ngài đã chiếu cố Tô Tô.”
Lời khách khí đều đã nói xong, Đồng Vãn Thu liền đi đến trước mặt Tô Noãn Dương, cười với cô nói.
“Tô Tô, lần trước ăn cơm chúng ta có chút hiểu lầm, hôm nay tôi cố ý lại đây nói lời xin lỗi với cô, thực xin lỗi, lần trước là tôi và mẹ đường đột, hy vọng cô không trách tội.”
“Đồng tiền bối, chuyện quá khứ thì để quên đi, chị không cần cố ý lại đây xin lỗi.”
Tô Noãn Dương không đau không ngứa trả lời, nếu chị ta đã không đề cập tới chuyện Weibo, vậy cô cũng liền theo giả ngu.
“Tô Tô, vậy em không tức giận chứ?” Đồng Vãn Thu hoàn toàn không thèm để ý thái độ lãnh đạm của Tô Noãn Dương, lại tiếp tục cười hỏi.
“Tô Noãn Dương, còn sững sờ ở đó làm gì, lại đây quay tiếp.”
Không đợi Tô Noãn Dương trả lời thì âm thanh của Lâm Hải đã truyền tới. Đây là lần đầu tiên cô cảm tạ Lâm Hải như vậy, gọi rất đúng lúc, trong lòng cô rất cao hứng, nhưng trên mặt vẫn giả bộ như xin lỗi nói với Đồng Vãn Thu.
“Đồng tiền bối, thật ngượng ngùng, tôi phải đi qua bên kia rồi.” Để cô ta tự mình ở lại chậm rãi tự diễn đi, cô phải đi rồi.
“Không sao, mau đi đi, công việc quan trọng.” Đồng Vãn Thu vẫn là vẻ mặt dịu dàng cười.
Tô Noãn Dương gật gật đầu đi qua.
Quả nhiên vẫn giống như lúc trước, Lâm Hải như cũ phát huy bản lĩnh độc miệng sát phạt tứ phương của anh ta.
“Tô Noãn Dương Tô Noãn Dương? Cô sao không gọi là Tô không mang theo đầu óc luôn đi? Đại tỷ cô có đầu óc không vậy?”
“Biểu cảm! Cho tôi biểu cảm! Đừng giả như vậy! Vừa nhìn đã biết là diễn!”
“Tự nhiên một chút được không? Ngày thường cô phát sóng trực tiếp như vậy sao?”
“Mẹ nó! Rốt cuộc là ai có tài như vậy tuyển cô tới chụp tuyên truyền vậy?”
Tuy rằng anh ta nói rất khó nghe, nhưng Tô Noãn Dương một chút cũng vẫn bất động, đem toàn lực làm theo ý tứ anh ta, cải thiện sai lầm của mình. Cô phát hiện, Lâm Hải này tuy có chút độc miệng, nhưng là độc miệng cho người ta kiến nghị cũng thật sự có thể trợ giúp.
Bằng không sao có thể được gọi là đương kim đạo diễn trẻ tuổi nhất nhận nhiều giải thưởng nhất được, tất nhiên là có tài năng.
Tô Noãn Dương không có gì, nhưng Đồng Vãn Thu đứng ở một bên nhìn hình như có chút nổi giận.
Cô ta ba bước biến hai đi tới, hướng phía Lâm Hải reo lên.
“Lâm đ*o diễn, anh có phải rất quá đáng không? Đúng, Tô Tô của chúng tôi lần đầu tiên đóng phim, kỹ thuật diễn đúng là có chút kém, năng lực học tập cũng không phải đặc biệt tốt, nhưng anh cũng không thể nói như thế, anh là một người đàn ông, nói chuyện như vậy với một cô gái, thấy rất quá đáng không??”
Tô Noãn Dương nghe cô ta nói như vậy trong lòng không khỏi chửi thầm, kỹ thuật diễn kém? Năng lực kém? Đại tỷ, chị đây là giúp tôi hay đang chửi xéo tôi vậy?
Lâm Hải kiên nhẫn nghe cô ta nói xong, khoan thai ngẩng đầu, nhìn cô ta giống như nhìn một đứa ngốc.
Sau đó, quay đầu lại hô với nhân viên công tác bên kia một câu.
“Tới đem cô ta cho ném ra ngoài cho tôi, mẹ nó, là ai mà không có mắt nhìn, tưởng đây là ờ nhà sao? Ở phim trường tùy tiện thứ gì cũng đều có thể cho vào à?”