Lúc Tô Noãn Dương cùng Đào Đào đã tới bệnh viện, Quân Tử cũng đúng lúc từ phòng cấp cứu đi ra.
Tay anh ta treo thạch cao, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi trên ghế ở hàng lang bệnh viện, nhìn người bên cạnh từ lúc bắt đầu vẫn luôn oán niệm với Tần Vu.
Mấy giờ trước.
Ở trong tiệm trà sữa, Đào Đào đột nhiên muốn ăn đậu hủ thúi, nhân viên cửa hàng nhiệt tình nói cho bọn họ, ra cửa rẽ phải, đi thẳng đến ngã tư, qua đường cái chính là phố ăn vặt, nơi đó có đậu hủ thúi.
Tô Noãn Dương đã đi bộ cả một buổi sáng, thật vất vả mới tìm được một quán trà sữa có thể ngồi nên không muốn lại đi ra ngoài.
Hai cô gái đều không muốn nhúc nhích, trọng trách đi ra cửa mua đậu hủ thúi liền rơi xuống người Quân Tử và Tần Vu.
Đào Đào vừa nghe nói là phố ăn vặt, lập tức tinh thần lên cao, lại điểm thêm nhiều đồ ăn, cái gì mà bánh mật xào, bạch tuộc viên nhỏ, … Tô Noãn Dương cũng muốn một phần sushi trái cây.
Hai đại lão gia này mặt không tình nguyện đi khỏi cửa hàng trà sữa.
“Thật vất vả mới có thể ngồi xuống, cậu nói xem nha đầu Đào Đào kia sao có thể ăn nhiều như vậy, còn sợ bản thân không đủ béo hả trời?”
“Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật, bằng không tại sao cậu lại nguyện ya tung ta tung tăng đi mua đồ?”
Tần Vu cười xấu xa nhìn Quân Tử vẫn luôn oán hận bên cạnh, trên mặt tỏa ra hơi thở bát quái nồng đậm.
“Đi đi đi, đừng thêm phiền!” Quân Tử không kiên nhẫn xua tay, từ trong túi móc ra vài tệ
“Thế nào? Thẹn quá hóa giận à?” Tần Vu trêu chọc.
Quân Tử không nói gì nữa, hai người đối diện không nói gì, đứng chán chê ở phần đường dành cho người đi bộ chờ đèn xanh đèn đỏ.
Đúng lúc này!
Đột nhiên có một con chó lang thang giống như đang chạy trốn xông ra, lập tức nhằm về phía dòng xe cộ đông đúc như nước chảy mà chạy qua.
Quân Tử nhìn vật thể không rõ lao tới, giật mình khϊếp sợ, đến lúc định hình lại thì phát hiện đấy chỉ là một con chó.
Người này, không có ưu điểm gì đặc biệt lớn lao, chính là người kính già yêu trẻ, yêu quý hoa cỏ, bảo vệ thiên nhiên, thích động vật nhỏ.
Truyện đăng ở những nơi khác ngoài truyenhdt.com, wordpress của Chung cư Doãn Gia đều là ăn cắp trắng trợnChỉ nghe thấy anh ta hô to một tiếng: “Đừng!” Sau đó đem tiền ném đi, chạy tới chỗ con chó kia.
Tần Vu không kịp ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn Quân Tử ngốc ngếch xông ra ngoài, sau đó bị xe điện không kịp phanh lại đυ.ng ngã.
Kỳ thật trong nháy mắt khi ngã xuống đất, bản thân Quân Tử cũng ngơ ngác, không biết tại sao chuyện lại đi tới bước này.
Anh ta chỉ muốn cứu con chó thôi mà, tại sao lại bị đυ.ng phải như thế này
Kỳ thật trong chuyện này cũng không phải Quân tử sai, anh ta chưa từng tới vùng ngoại thành, tự nhiên cũng không biết rõ bản tính của mấy con chó lang thang.
Chó lưu lạc, ý trên mặt chữ, chính là chó lang thang lưu lạc bên ngoài.
Nó không giống sủng vật nuôi trong nhà. Mỗi ngày nó đều đi qua khu vực này, nơi này chính là địa bàn của nó. Nó đương nhiên hiểu rõ tình hình giao thông ở đây, do Quân tử là người ngoài vào không biết gì, chứ sao có thể ngu xuẩn mà bị xe đâm chứ.
Ngược lại là Quân Tử bỗng nhiên lao tới, đánh vỡ tiết tấu vốn có của nó, nó nhìn tên ngốc to con chạy đuổi theo mình, sợ tới mức càng chạy nhanh hơn.
Nó chạy nhanh hơn không quan trọng, quan trọng là chủ xe điện không kịp phanh cũng vô tội bị trúng thương liên luỵ, ngơ ngác đυ.ng phải anh hùng Quân Tử cơ bản chỉ muốn giúp người không sợ từ nan
Con chó kia sau khi qua được đường cái, còn quay đầu khinh miệt Quân Tử đang đau đến nhe răng nhếch miệng, rồi chậm rì rì mà đi xa. (Beta: Đọc tới đây mà cười đau ruột)
Đáng thương cho chủ xe điện và Tần Vu không kịp ngăn cản mọi chuyện đã phát sinh, đành cuống quít chạy đến chỗ Quân Tử, gọi điện thoại kêu xe cứu thương, đưa Quân Tử đến bệnh viện.
Còn may nơi này là ở vùng ngoại thành, xe điện tốc độ chạy không nhanh, chỉ là đυ.ng gãy xương, cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Chủ xe điện xin lỗi cùng bồi thường tiền thuốc xong, Quân tử cũng để cho anh ta đi.
Dù sao cũng là chính anh tự vượt đèn đỏ trước, người ta có thể bồi thường tiền cũng đã rất có lương tâm rồi, chính mình nếu lại đòi thêm nữa, không khỏi có chút không nói đạo nghĩa.
Aizzz, đều tại con chó kia! Quân Tử nghĩ vậy lại muốn chửi ầm lên!
Tên kia thật là chó cắn Lã Động Tân*, không biết tấm lòng người tốt.
*Ý ảnh là làm việc tốt không được trả ơn mà còn bị cắn lại
Mình có ý tốt cứu nó, nó không cảm kích thì thôi, còn trả đũa, làm mình vào bệnh viện.
Ai, thói đời nóng lạnh, nhân tâm, à không, không có cẩu tâm!
“Được rồi! Cậu cũng đừng ba hoa nữa!”
Hốc mắt Đào Đào đã hồng, thô bạo đánh gãy lời oán trách của Quân tử.
“A a a, bà nội nhỏ, cậu đừng khóc!”
Quân Tử thấy Đào Đào luôn đùa cợt cùng mình bỗng nhiên chảy nước mắt, sợ tới mức vội vàng dỗ dành liên tục cam đoan mình không có việc gì, tay phải tạm thời bó thạch cao không dùng được nên phải dùng tay trái không bị thương biểu diễn một màn so bắp tay.
Lúc này, Đào Đào mới nín khóc mỉm cười, xoa xoa nước mắt, không nói gì nữa.
Tô Noãn Dương vừa định há mồm nói Quân Tử vài câu.
“Cậu nói cậu tại sao lại……”
Quân Tử vội đánh gãy lời cô.
“Haha, Tô Tô! Tôi đã bị đồng chí Tần Vu giáo dục rất lâu rồi, cậu đừng nói nữa được không?”
Nói xong còn làm mặt quỷ giả đáng thương.
Tô Noãn Dương mới từ bỏ, gật đầu không nói gì nữa.
“Thịch thịch thịch.” Hành lang vang lên vài tiếng vang rất lớn, có người đang chạy tới.
Tô Noãn Dương vừa quay đầu lại, liền nhìn đến Cố Hoài Cẩn cùng Tiêu Dao đang chạy đến. Khi cách cô khoảng hai bước chân, Cố Hoài Cẩn dừng lại.
Khuôn mặt luôn lạnh nhạt, hiện giờ lại có chút đỏ lên, tây trang được làm thủ công hoàn mỹ tùy ý mặc trên người, ngay cả nút thắt còn không có cài đúng.
Anh yên lặng nhìn cô, đôi mắt hơi trầm, sâu thẩm trong đáy mắt còn có cảm tình gì đó ẩn dấu.
Tô Noãn Dương không rõ lắm, cũng không dám nghĩ nhiều.
“Cố… Cố Hoài Cẩn…, cậu…cậu cũng không cần chạy nhanh như thế chứ?”
Tiêu Dao bên cạnh dùng tay chống đầu gối, thở hồng hộc oán giận. Từ trước đến nay chưa từng thấy bộ dáng Cố ảnh đế không bình tĩnh như vậy.
Vừa rồi anh ta còn đang ngồi cùng Cố Hoài Cẩn ở Lục Bá Thất phối âm.
Sau đó liền nhận được điện thoại của Vương Ngọc, nói đám người Tô Noãn Dương đã xảy ra chuyện, không biết là ai ra tai nạn xe cộ.
Cố Hoài Cẩn vừa nghe vậy liền hoảng sợ lập tức cầm âu phục ở lưng ghế chạy ra ngoài, anh ta cũng chỉ có thể chạy theo.
Chạy ra ngoài thì thôi đi, vị đại ca này lại quên không gọi trợ lý mang xe tới, một mình chạy ra đường cái.
Tiêu Dao rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể chạy theo anh chạy.
Thật vất vả mới thấy xe taxi, anh ta vội vàng vẫy tay, lôi kéo Cố Hoài Cẩn đã hoàn toàn không có lý trí lên xe.
Dọc đường đi, khuôn mặt anh vẫn luôn âm trầm, không ngừng thúc giục tài xế nhanh lên.
Dọa tài xế hoảng sợ, còn tưởng bọn họ muốn đi làm chuyện gì trái pháp luật.
May mắn Tiêu Dao đúng lúc mở miệng nói có bạn đang ở bệnh viện cấp cứu, tài xế lúc này mới bừng tỉnh, còn đồng tình nhìn bọn họ vài lần.
Tới dưới lầu bệnh viện, anh tông cửa vào, Tiêu Dao theo đuôi phía sau đành phải ném cho tài xế một trăm tệ, không đợi tài xế tìm tiền thối, liền hấp tấp chạy lên.
Còn may, còn may người xảy ra chuyện không phải tiểu bạch thỏ trước mặt, bằng không, Cố Hoài Cẩn có khả năng thật sự sẽ đem bệnh viện phá hủy.
Tiêu Dao hít một ngụm khí, cố gắng đứng thẳng người, vẻ mặt trêu đùa nhìn Tô Noãn Dương.
“Ui, tiểu bạch thỏ, còn may người bị đâm không phải là em. Anh thấy, nếu em xảy ra chuyện, Cố ảnh đế của chúng ta có thể chạy tới đâu luôn rồi ý”
“Câm miệng.” Cố Hoài Cẩn liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói.
“Được rồi, được rồi, mình không nói, không nói nữa.” Tiêu Dao bất đắc dĩ nhấc tay đầu hàng, ngồi đối diện với Quân Tử nói.
“Ha, huynh đệ, cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Quân Tử vẻ mặt thụ sủng nhược kinh*, nói xong còn xua xua tay ý bảo chính mình không có việc gì.
*Được sủng mà hoảng sợ
Ai ngờ tay phải còn chưa có nâng lên, đã đau đến nhe răng nhếch miệng, rốt cuộc cười không nổi.
“A, Mạnh Quân cậu có ngốc hay không vậy! Không có việc gì nâng tay lên làm gì, còn ngại vết thương chưa đủ đau à?”
Đào Đào bên cạnh nhìn bộ dáng không có tiền đồ của anh ta, liền giận sôi máu, há mồm quát lớn.
Ôi, xem ra, đây là đôi hoan hỉ oan gia.
Vẻ mặt Tiêu Dao hứng thú nhìn hai người bọn họ, cảm thấy chính mình lần này không đến không công, bắt được hai kẻ dở hơi.
Bất quá người này, Tiêu Dao đem tầm mắt tới Tần Vu người vẫn luôn trầm mặc không nói một lời.
Người này từ lúc bọn họ chạy tới liền bắt đầu đánh giá Cố đại thần, nhìn dáng vẻ hẳn là tình địch rồi.
Được được được, có chút ý tứ, thật là khéo, đúng là lần này thực sự không đến uổng công!
Cố Hoài Cẩn đứng bên kia tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt Tần Vu tràn ngập địch ý cùng tìm tòi nghiên cứu, nhưng anh cũng không quá để ý, ỷ vào ưu thế chiều cao mà nhìn xuống Tô Noãn Dương.
“Em không sao chứ?”
“Không có, tôi rất khỏe, một chút việc cũng không có.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Cố Hoài Cẩn gật đầu, cũng không nói gì nữa.
“Được rồi, nếu tất cả mọi người đều không có việc gì, vậy chúng ta trở về đi?” Tiêu Dao cười ha ha, thay đổi chủ đề.
“Cố ảnh đế, còn không nhanh gọi điện thoại kêu Tiểu Trần nhà cậu tới đón người?”
Tiêu Dao hướng Cố Hoài Cẩn nói, ngụ ý chính là anh đem anh ta tới, thì cũng phải có trách nhiệm gọi trợ lý mang anh ta về. Cố Hoài Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ, giống như không nghe thấy.
Tiêu Dao đành phải xua xua tay: “Thôi, thôi, tôi tự gọi, tôi gọi là được rồi đi?”
Sau đó móc di động, gọi cho trợ lý của mình:
“Alo, A Bố, tôi ở bệnh viện xx. A? Tôi không có việc gì, là người bên phối âm xảy ra tai nạn xe cộ. Ừ, cậu ta cũng không có việc gì, chỉ gãy xương, được rồi được rồi, cậu đừng dong dài nữa, bên này tổng cộng có sáu người, cậu nhanh lái xe tới đón chúng tôi đi. Ừ, chúng tôi ở cửa chờ cậu, cậu nhanh lên, đừng lề mề!”
Tô Noãn Dương ngượng ngùng nhìn Cố Hoài Cẩn:
“Cố sư huynh, không cần phiền toái, tự chúng tôi…”
Còn chưa nói xong, đã bị Cố Hoài Cẩn đánh gãy:
“Không có việc gì, không phiền toái, cậu ta thích thu xếp loại việc này.”
Bên kia Tiêu Dao bất đắc dĩ cất điện thoại bĩu môi, anh ta khi nào thành bảo mẫu rồi vậy. Thôi, coi như anh ta lấy việc giúp người làm niềm vui, anh ta nên vô tư trợ giúp Cố ảnh đế một chút đi, ai bảo EQ anh thấp vậy chứ.
Tô Noãn Dương nghe Cố Hoài Cẩn nói xong, đành phải nhìn Tiêu Dao cười cười:
“Tiêu tiền bối, cảm ơn anh, đã phiền toái rồi.”
Tiêu Dao xua xua tay, cười nói:
“Phiền toái nhưng thật ra cũng không phiền toái lắm, bất quá tiểu bạch thỏ à, tại sao em vẫn còn gọi anh là tiền bối? Anh đã giúp em việc lớn như vậy, em cũng nên gọi anh một tiếng sư huynh đi?”
“Chuyện này…” Tô Noãn Dương cúi đầu, có chút không biết làm sao. Tiêu Dao này mỗi ngày đều giống hoa hoa công tử, hành động cũng không đứng đắn, kêu anh ta là sư huynh, vậy cô có thể bị anh ta đùa giỡn hay không?
“Không cần phản ứng với cậu ta, cũng không cần kêu cậu ta là sư huynh, kêu Tiêu Dao đã là cất nhắc cậu ta rồi.”
Tô Noãn Dương đang miên man suy nghĩ, thì Cố Hoài Cẩn bên cạnh nhàn nhạt mở miệng, âm sắc vẫn trước sau như một, thanh lãnh rất dễ nghe.
“Ha, cái người này làm thế nào lại có thể như vậy?” Tiêu Dao không phục, “Thì thôi vậy, tiền bối thì tiền bối đi.” Tuy kêu như vậy rất già, nhưng nếu chọc giận vị nam nhân phúc hắc này, kết cục khẳng định sẽ càng thảm hại hơn.
“Cái kia, hai vị lão sư, chúng ta xuống lầu đi?” Tần Vu vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mới mở miệng đề nghị xuống lầu.
“Được được, đi thôi đi thôi.” Tiêu Dao phụ họa nói.
“Đi thôi.” Cố Hoài Cẩn nói với Tô Noãn Dương, sau đó nâng bước xoay người, cô vội vàng đuổi kịp anh.
Quân Tử cũng đứng dậy, Đào Đào cùng Tần Vu đỡ anh ta đi về phía trước.
Chỉ có một mình Tiêu Dao còn đứng lại tại chỗ, suy tư gì nhìn chằm chằm bóng lưng cặp đôi Cẩn – Tô đi tuốt đàng trước.
Xem ra, lần này Cố Hoài Cẩn thật sự động lòng với người ta rồi.