🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Tô Noãn Dương nghiêng đầu nhìn Cố Hoài Cẩn, ngượng ngùng cười
“Thầy Cố, thật ngại quá, là tôi nhất thời không kìm nén được, khiến anh chê cười rồi.”
Cố Hoài Cẩn lắc đầu, ý bảo không có việc gì.
Tô Noãn Dương cười hắc hắc: “ Vậy chúng ta tiếp tục?”
Cố Hoài Cẩn gật gật đầu: “Được.”
Chậc chậc chậc, thật đúng là tích chữ như vàng. Tô Noãn Dương nghĩ thầm, nhưng đương nhiên cô sẽ không ngốc đến mức đem ý tưởng trong lòng nói ra.
Cô bật màn hình chiếu lần nữa trở về cảnh Phù Sinh cùng sư phó uống rượu, tính toán xem lại một lần nữa.
Vừa rồi chỉ lo khóc, cô còn chưa nhìn kỹ khẩu hình nữ chính.
Kỳ thật toàn bộ nửa tháng này, cô đã hiểu một ít thói quen nhỏ khi nữ chính nói chuyện, khi nào tạm dừng, tạm dừng bao nhiêu giây đều đã nắm rõ, nhưng vì bảo đảm mọi chuyện thuận lợi không có sai sót, cô vẫn luôn duy trì thói quen trước mỗi lần đều xem trước một chút
Hơn nữa kỹ thuật diễn của cô gái này không tồi, tiểu hoa đán đang nổi, xem cô ấy diễn cũng coi như là một loại hưởng thụ.
Tô Noãn Dương nghĩ như vậy, tiếp tục mang tai nghe lên, xem phim.
Lúc này, so với cốt truyện, cô càng cần phải chú ý khẩu hình nữ chính.
Cố Hoài Cẩn nhìn Tô Noãn Dương nhanh như vậy đã trở về trạng thái công việc, trong lòng có chút phiền muộn.
Vốn còn nghĩ lần này có thể là cơ hội tốt an ủi cô một chút, để cô biết anh không phải là tiền bối máu lạnh tích chữ như vàng, mặt vô biểu tình.
Nhưng anh thật sự không kinh nghiệm an ủi con gái, chỉ có thể theo phản xạ có điều kiện gật đầu lắc đầu. Hơn nữa năng lực tự chữa lành của cô cũng quá mạnh mẽ, anh còn chưa có nghĩ ra an ủi thế nào, cô gái nhỏ này đã trực tiếp trở về trạng thái công việc
Ai, nhìn dáng vẻ kia hẳn là anh nên tìm thằng nhóc Tiêu Dao kia thỉnh giáo một chút, đừng nhìn cậu ta ngày thường lưu manh không nghiêm túc, nhưng nếu bàn về các dỗ con gái, cậu ta so với bất luận am hiểu hơn so với bất kì ai, nếu không sao có thể đem Vương Ngọc ăn đến nuốt vào bụng
Bên kia, Vương Ngọc và Tiêu Dao đồng thời hắt xì. Tiêu Dao thấy thế, vội vàng nhân cơ hội dính lên.
“Ai nha, Tiểu Ngọc Ngọc em sao lại hắt xì, bị cảm rồi à. Em xem, anh cũng bị hắt xì, anh cũng bị cảm rồi. Em nói một chút đi, lúc này em mới rời nhà mấy ngày thôi hai ta cùng bị cảm. Chứng minh cái gì, chứng minh trời cao đều không muốn chúng ta tách ra, một lần để hai người đều sinh bệnh,cho nên em phải mau trở lại, được không em?” Nói xong liền ra vẻ đáng thương chớp chớp mắt.
Vương Ngọc giống như không nghe thấy lời anh ta nói, coi như không khí, tiếp tục làm chuyện của mình. Chẳng qua trong lòng lại yên lặng mắt trợn trắng, xem ra, người này vẫn giống lúc trước, chỉ biết mặt dày mày dạn, không có tiến bộ.
“Thầy Cố, tôi xem xong rồi, vậy tôi bắt đầu trước?” Bên này, Tô Noãn Dương đã xem xong cảnh này hai lần.
Bởi vì chỉ cần nhìn khẩu hình của nữ chính, cho nên cô xem rất nhanh, rất nhanh liền xem xong.
Sau khi xem xong, so sánh cảm thấy giống với tưởng tượng lúc trước, vốn định trực tiếp bắt đầu, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến bên cạnh còn có một vị đại thần, vì tránh cho chính mình bỗng nhiên nói chuyện dọa đến anh đang chuyên tâm xem kịch bản, cô đành phải thông báo trước một tiếng. Không có biện pháp, ai bảo người ta là ảnh đế chứ
Cố Hoài Cẩn nghe được Tô Noãn Dương nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lúm đồng tiền như hoa trên khuôn mặt cô, gật đầu, tiếp tục an tĩnh xem kịch bản.
Nói là xem kịch bản, kỳ thật chính là mượn lí do xem kịch bản để đến nhìn cô thôi, kịch bản này anh đã sớm học thuộc từ lâu, đâu cần thời gian xem dài như vậy.
Tô Noãn Dương thấy đại thần gật đầu, liền uống chút nước, click mở phần mềm, mở ra công cụ, bắt đầu công việc của cô —— phối âm.
Âm thanh của cô mềm mại lại ngọt ngào, mang theo tiếng nghẹn ngào khóc nức nở, hồi tưởng lại về những thứ đã từng rất tốt đẹp. Giọng mềm mại nỉ non, lướt qua lỗ tai anh, cũng để lại trong lòng anh một cảm giác kỳ dị, anh có cảm giác muốn duỗi tay ôm cô một cái.
Nhưng anh tự biết không thể làm như vậy, cho nên chỉ có thể ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, có lẽ ánh mắt kia quá mức nóng bỏng, khiến Tô Noãn Dương đang tập trung làm việc cũng cảm nhận được, nhưng cô vẫn như cũ ngồi nghiêm chỉnh, giống như không chịu bất kì ảnh hưởng gì tiếp tục phối âm
Trong hồi ức, nàng lại biến thành tiểu nha đầu vô ưu vô lự khoái hoạt vui vẻ, ở Bích Lạc Các luyện công, đi phòng bếp tìm Lan di ăn vụng điểm tâm, cùng thị nữ ra cửa du ngoạn. Am thanh thanh thúy sạch sẽ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười trong treo như tiếng như chuông bạc ngân vang.
Cố Hoài Cẩn gật đầu, xem ra cô gái nhot này quả thật rất chuyên nghiệp, cảm xúc thay đổi cũng không hề để lại dấu vết, nhanh như vậy mà có thể từ hồi ức đau khổ biến thành hồi ức đã từng tốt đẹp. Xem, người anh coi trọng, cũng ưu tú giống anh, không, là so với anh còn ưu tú hơn. (Beta: Cố Nịnh Vợ
:v
)
Tiếp theo, Phù Sinh bị bắt đi. Ở trong căn phòng xa lạ, nàng vẫn bình tĩnh phân tích thế cục trước mắt cho thị nữ Tiểu Thanh, tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào, làm như thế nào để tự bảo vệ mình, chạy đi như thế nào.
Nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ là một cô gái, cho dù là người đã trưởng thành thành thục, gặp phải loại tình huống này cũng không có khả năng hoàn toàn bình tĩnh, huống chi Phù Sinh là tiểu thư từ nhỏ được mọi người cưng nựng ở lòng bàn tay, đương nhiên nàng đã sớm luống cuống. Có thể làm mặt ngoài bình tĩnh, chẳng qua là vì an ủi Tiểu Thanh, không để nàng ấy lo lắng sợ hãi
Tô Noãn Dương đương nhiên cũng chú ý điểm này, tuy rằng là ngữ khí bình tĩnh, nhưng âm thanh lại hói run. Chính nhờ vào âm rung này, mà đem tình cảnh Phù Sinh khắc hoạ càng thêm rõ nét, sống động.
Nếu nói, vừa rồi Cố Hoài Cẩn cảm thấy cô ưu tú còn kèm theo vài phần tư tâm, thì hiện tại, anh thật sự cảm thấy tu dưỡng chuyên nghiệp của cô thực không tồi, hoàn toàn xứng đáng là được chọn để phối âm cho nữ chính.
Không, không phải người được chọn, mà là chỉ có cô, chỉ có cô mới có thể khắc hoạ ra một Phù Sinh chân chính. (Beta: Đúng là Cố Nịnh Vợ aahaha)
Nhớ tới đánh giá về cô với Phù Sinh khi ở vòng phỏng vấn, đáng thương lại may mắn, Cố Hoài Cẩn không khỏi nghĩ, có lẽ, cô bé này thoạt nhìn là cô gái mảnh mai thẹn thùng, nhưng rất giống Phù Sinh, họ đều dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, kiên cường từ trong xương cốt.
Giống như chứng minh ý nghĩ của anh chính xác, Phù Sinh tự biết bản thân không có năng lực xoay chuyển trời đất, vì không để liên lụy đến phụ thân cùng người Bích Lạc Các, cô dứt khoát quyết định tự sát. Tô Noãn Dương ngồi trên ghế mang vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm không lớn, nhưng lại hữu lực, kiên định nói ra mong muốn hy sinh chính mình.
Một khắc kia, cô không phải là Tô Noãn Dương, cô trở thành Phù Sinh, cùng Phù Sinh cùng tiến cùng lùi. Cũng là một khắc kia, Cố Hoài Cẩn bỗng nhiên nhảy ra một ý nghĩ, có lẽ cô gái này trời sinh là diễn viên, nên vận mệnh mới mang cô đến giới nghệ sĩ, từ vô danh trở thành như bây giờ.
Phù Sinh được cứu, Tiểu Thanh cũng được cứu. Mọi chuyện giống như trở lại vạch xuất phát, nhưng Phù Sinh trời sinh mẫn cảm, nàng biết, này tất cả hiện tại bình lặng như vậy đều chỉ là giả dối, mưa to gió lớn sắp sửa ập tới.
Cho nên, mỗi ngày tiểu cô nương nhìn qua rất vui vẻ, hạnh phúc, nhưng ở nơi người khác không nhìn thấy, lại mang theo khuôn mặt ảm đạm u sầu.
Tô Noãn Dương cũng vậy, thanh âm nghe có vẻ rất vui vẻ, nhưng lại không có sinh khí, bất luận là đối với cái gì đều không có hứng thú
Rốt cuộc, ngày đó cũng tới, bình yên trước cơn bão là lúc cùng phụ thân ăn bữa tối cuối cùng.
Sau đó, khi tỉnh lại lần nữa, tất cả đều đã thay đổi. Phù Sinh khóc, Tô Noãn Dương cũng khóc, thanh âm nghẹn ngào, không mang một chút che dấu, cũng không có cách che dấu, che mặt gào khóc, chỉ là một cô gái nhỏ 11 tuổi, sao có thể thừa nhận nhiều chuyện như vậy đâu.
Cha không còn, bằng hữu không còn, người nhà cũng không còn, chỉ có nàng còn sống ở trên thế giới này. Nhưng, đã không còn người nhà hay bằng hữu, thì sự tồn tại kia cùng với cái chết có gì khác nhau. Cho dù là quay lại thời gian, quay lại những năm tháng tốt đẹp đó, bất quá đó cũng chỉ là địa ngục nhân gian thôi.
Nhưng, nàng không thể khóc, không thể khóc, nàng phải đi về, nàng phải đi về nhìn xem.
Vạn nhất tất cả mọi người đều còn sống, tuy rằng hy vọng xa vời, nhưng cũng có thể có khả năng. Nói không chừng chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, mọi người đều có thể ở tại Bích Lạc Các hạnh phúc vui sướиɠ, sinh hoạt ở bên nhau, giống như lúc trước, hạnh phúc lại vui vẻ
Liệu có thể quay trở lại được không? cô gái tự hỏi ở trong lòng.
Không thể quay về, những người đó để mạng lại vì nàng, để nàng có thể rời khỏi, cho dù suốt cuộc đời, nàng phải trả giá bất kì đại giới gì, cũng phải khiến cho những người đó chôn cùng. Được, đây là kiên định cùng tín niệm của nàng, Tô Noãn Dương gật đầu, lau nước mắt, bình lặng như nước mà nói:
“Lịch Thanh, chúng ta trở về.”
Cố Hoài Cẩn đã sớm buông kịch bản xuống, chống cằm nhìn cô, nàng được sư phó gọi về hiện thực, vui vẻ cũng được, thống khổ cũng thế, đều đã qua, mà hiện tại nàng cũng nên đi thực hiện lời hứa của mình.
Cô gái dừng một chút, cũng ngừng nức nở, lại cầm bầu rượu lên uống, nói về những thứ đã từng tốt đẹp, nói về những huyết hải thâm thù, nói nhất định phải khiến cho bọn họ gϊếŧ người đền mạng.
Cuối cùng, nàng nhìn vào mắt sư phó, trên đời này ông ấy là thân nhân còn lại duy nhất của nàng, nàng cũng hứa báo đáp tẫn hiếu.
Tất cả liền mạch lưu loát, không có cảm xúc dư thừa, cho dù dùng từ hoàn mỹ, cũng không đủ để dùng để hình dung biểu hiện của cô gái trước mặt này.
Tô Noãn Dương đóng máy lại, ngồi trên ghế không nói lời nào, hình như vẫn chưa thể thoát ra khỏi những cảm xúc. Cố Hoài Cẩn cũng không mở miệng, chỉ nhìn cô, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Lục Bá Thất một mảnh lặng im, không ai nói chuyện, nhưng không khí lại một mảnh hòa hợp.
“Ai, Tô Tô, tôi đã nhận được phần phối âm của cô, nhanh như vậy đã làm xong rồi?” Có người đẩy cửa vào, đánh vỡ không khí trầm mặc.
“A, xin lỗi đã quấy rầy, hai người tiếp tục đi, tiếp tục đi”
Có thể là do nhìn thấy ảnh đế ngồi ở chỗ kia, cũng có thể là nhận ra không khí quỷ dị trong phòng Lục Bá Thất, người vừa tới đã vội vàng lui ra ngoài, lúc gần đi còn không quên giúp hai người đóng cửa lại.
Thời điểm rời đi trong lòng còn nói thầm, không phải nói khác phòng sao, sao Cố ảnh đế lại ngồi cùng Tô Tô.
Thôi, không nghĩ nhiều nữa, vẫn nên đi làm hậu kỳ trước đi, hôm nay nếu không giao đúng hạn, trợ lý Lý khẳng định lột da bọn họ. Nghĩ đến bộ dáng Lý Ngôn xử lí công việc một cách máu lạnh, anh ta không khỏi rùng mình, trở lại trong văn phòng tiếp tục vùi đầu đau khổ làm tiếp
Bị người khác quấy rầy, hai người cũng không có cách tiếp tục trầm mặc, trông cậy vào vị đại thần này mở miệng trước là không có khả năng. Tô Noãn Dương đành phải nghiêng đầu, nhìn Cố Hoài Cẩn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, sợ hãi nói.
“Cái kia…, Thầy Cố, chẳng lẽ biểu hiện của tôi rất kém sao?”