Thầm nghĩ trên thế giới này sẽ luôn có hai người luôn quan tâm đến cuộc sống của cô, trong lòng Quý Nhụy cảm thấy ấm áp. Trước đây cô luôn cảm thấy bố mẹ cằn nhằn, nói trăm lần cũng không chán, nhưng bây giờ cô nghĩ điều đó thật đáng quý.
Đối với cô, bố mẹ là tất cả, là chỗ dựa tinh thần của cô.
Trong bất giác, cô đã đi đến cửa bệnh viện, chỉ thấy một người đáng lẽ đang nằm trên giường bệnh nhưng lại đang từ trong đó đi ra.
Hắn nhìn quanh cửa, như thể đang định hình lại phương hướng để quay lại.
Khi nhìn thấy người đứng bên kia đường, anh ta có một biểu cảm trống rỗng trên khuôn mặt.
Đèn xanh bật lên, Quý Nhụy liền băng qua đường với tốc độ rất nhanh đi tới trước mặt hắn, lông mày hơi nhíu lại, ngữ khí có chút nghiêm túc: "Sao cậu lại ra ngoài đây? Không phải tôi đã bảo cậu nghỉ ngơi ở trong bệnh viện sao?"
Cố Minh Hi không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cúi đầu thấp giọng kháng cự: "Tôi không muốn ở bệnh viện qua đêm... Hơn nữa, tôi không sao cả."
Quý Nhụy biết có người mắc chứng sợ bệnh viện sẽ không thể giải thích được, có lẽ hắn chính là mắc triệu chứng này. Nhưng cô vẫn kiên quyết: “Nhưng bác sĩ nói, anh vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi.”
Cố Minh Hi vẫn là lắc đầu, không chút do dự từ chối: "Không cần, tôi thật sự không sao cả."
Quý Nhụy im lặng, nhưng đôi lông mày xinh đẹp của cô lại càng nhíu sâu hơn.
Đối với một người bướng bỉnh như vậy, cô ấy luôn có rất nhiều sự kiên nhẫn.
Thân thể là của hắn, cô đã làm tròn bổn phận và trách nhiệm, nếu không phải là quan tâm hắn thì cô sẽ không có gì phải lo lắng gì cả.
"Tùy cậu." Im lặng một lúc, cô nhẹ giọng nói, sau đó lại cùng anh xác nhận: "Cậu có chắc là không đợi cảnh sát giao thông đến không?."
Cố Minh Hi "Ừm" một tiếng, thấp giọng đáp: "Đương nhiên là do tôi không cẩn thận."
Nghe hắn nói như vậy, Quý Nhụy vẫn là không khỏi có chút kinh ngạc, hiện tại Weibo cùng báo chí tung bay khắp trời, có lão tử nằm trên mặt đất tống tiền người, các loại lừa gạt người tin tức. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đối phương rất có lý, nằm ngoài dự đoán của cô.
Cố Minh Hi nói xong xoay người rời đi, đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại, chần chờ một chút, sau đó chậm rãi quay người lại.
Quý Nhụy còn tưởng rằng hắn để quên đồ gì ở bệnh viện, cần quay lại lấy nên cũng không để ý lắm, nhưng lại đứng trước mặt cô.
Cố Minh Hi cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, khóe môi mấp máy mấy lần, sau đó khó khăn nói:
"Cô. . . cô có thể cho tôi mượn chút tiền không?"
Thanh âm của hắn rất nhỏ, nếu Quý Nhụy không phải lúc nào cũng chú ý đến hắn, cô căn bản sẽ nghe không rõ.
Quý Nhụy yên lặng nhìn người trước mặt, sau đó trong đầu chợt nghĩ ra một chuyện, ánh mắt nhìn hắn bắt đầu có chút kỳ quái.
Có lẽ biết cô đang nghĩ gì, Cố Minh Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, đỏ mặt cam đoan với cô: "Tôi... Tôi sẽ trả lại tiền cho cô! Cuối tháng lĩnh lương, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô! Xin cô hãy tin tôi!"
Có lẽ là bởi vì quá rối, hắn nói năng lắp bắp, khuôn mặt trắng nõn thanh tú như lửa đốt, đỏ bừng đến tận mang tai.
Vay tiền của một người xa lạ dường như đánh cược tất cả nhân phẩm của mình.
Quý Nhụy yên lặng nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt trong veo sáng ngời, giống như nước suối gợn sóng lăn tăn.
Nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh như vậy, mặt Cố Minh Hi càng đỏ hơn, dũng khí mà hắn gom góp được cuối cùng biến mất trong nháy mắt.