Chương 17: Là Người Quen Hay Chỉ Là Người Xa Lạ

Dù sao Quý Nhụy vẫn là một cô gái chưa chồng, đây tính ra là lần thứ ba bọn họ gặp mặt, cho dù là trong tình huống không thể tránh khỏi này, những hành động thân mật này cũng không thích hợp lắm.

Cô luôn tuân thủ nguyên tắc có đầu có đuôi khi làm việc gì đó, bỏ dở giữa chừng không phải phong cách của cô ấy.

Cuối cùng, Quý Nhụy bấm chuông gọi một y tá tới.

Không lâu sau, cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy vào, người đang bước vào chính là y tá sắc mặt lạnh lùng đã nói với Quý Nhụy là “chờ đợi”.

Âu Tình nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với bệnh nhân, cô vội gác công việc qua một bên và vội vã chạy đến. Sau khi nghe yêu cầu của Quý Nhụy, vẻ mặt cô ấy lạnh hơn băng ở Nam Cực, có dấu hiệu tức giận.

Quả nhiên, giọng điệu của cô ấy cũng lạnh băng như vẻ mặt của cô ấy, "Tiểu thư, lau người cho một bệnh nhân đang hôn mê có phải là một chuyện bình thường không? Huống chi, người này là người quen của cô! Nếu cô có thời gian sửa lại sự phân biệt giữa nam và nữ thì việc đã xong!"

Rõ ràng, y tá trước mặt cô không nhìn cô khác biệt vì cô đã đặt một phòng bệnh cao cấp.

Quý Nhụy nhất thời không nói nên lời, nếu như giải thích cô cùng Cố Minh Hi căn bản không quen biết, thậm chí có thể coi như người xa lạ, Âu Tình nhất định sẽ không tin.

Ai sẽ trả tiền viện phí cho người lạ nếu họ không phải người thân, họ hàng? Nằm viện coi như đã xong còn để cho đối phương ở phòng bệnh cao cấp như vậy! Trên bàn có đồ vệ sinh cá nhân, nhìn những đồ dùng này có thể coi là ở lại chăm sóc bệnh nhân,nếu không phải bạn bè hoặc người thân thì ai có thể làm được chuyện này?

Khi đưa Cố Minh Hi đến bệnh viện, cô không ngờ lại gặp nhiều tình huống như vậy, vốn dĩ cô cho rằng chỉ cần trả viện phí là đủ.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phải thức đêm để làm một việc gì đó, cô chỉ làm những việc đó với lương tâm là một con người.

Âu Tình bảo Quý Nhụy đã làm xong việc, chút nữa cô ấy sẽ đến để kiểm tra lại nhiệt độ cho Cố Minh Hi.

Quý Nhụy đành phải kiên trì cố gắng cởϊ qυầи của Cố Minh Hi, lau chúng một cách thô bạo và nhanh chóng, sau đó thay đồ bệnh nhân cho anh.

Cuối cùng cũng xong, Quý Nhụy vắt khăn tắm treo lên, thở phào nhẹ nhõm.

Chăm sóc một bệnh nhân hôn mê thực sự còn mệt hơn nói về một hợp đồng trị giá vài triệu.

Đây là lần đầu tiên Quý Nhụy ở lại bệnh viện qua đêm, cô không dám tắt đèn, điều chỉnh điện thoại di động để chế độ rung và đặt chuông báo thức, mặc quần áo ngủ ngồi trên sô pha.

Cố Minh Hi đến tận 4 giờ sáng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở càng lúc càng nặng nề, Quý Nhụy cảm thấy có gì đó không ổn nên dùng tay sờ trán anh và nó nóng khủng khϊếp.

Cô vội nhấn chuông gọi bác sĩ trực đến.

Bác sĩ mở mí mắt Cố Minh Hi, đo nhiệt độ.

Cũng may phát hiện kịp thời sốt cao 40 độ, bác sĩ nói nếu tiếp tục sốt như vậy có khả năng bị dập não, liền tiêm hạ sốt cho anh rồi gọi y tá trực đến truyền dịch.

Sau khi tiêm, sắc mặt anh dần hồi phục một chút, bớt đỏ, hơi thở ổn định hơn.

Kỷ Nhụy ngồi ở bên cạnh giường Cố Minh Hi, nhìn Cố Minh Hi đang ngủ.

Không hiểu vì lý do gì mà cô bỗng cảm thấy đau lòng.

Người ta nói bệnh nhân thường sẽ là người dễ bị tổn thương nhất, nhưng giờ phút này bên cạnh anh không có người thân, bạn bè, nếu như ngay cả một người xa lạ như cô cũng không để ý đến anh thì không biết anh sẽ ra sao đây?.

Khi Cố Minh Hi tỉnh dậy, ý thức của anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, anh nhìn trần nhà trắng như tuyết và tự hỏi mình đã chết chưa.

Cơn đau truyền đến từ cơ thể lập tức phủ nhận suy đoán của anh, anh vẫn còn sống nhưng toàn thân mềm nhũn, yếu ớt.



Anh nghe thấy tiếng thở dốc và khó khăn lắm mới có thể quay đầu lại nhìn.

Quý Nhụy đang yên lặng dựa vào giường anh ngủ, vài sợi tóc đen mềm mại che đi đôi má trắng nõn, lộ ra vẻ đẹp trang nghiêm thuần khiết.

Anh sững sờ, sau đó anh mới nhớ ra cô là người đã cứu anh ngày hôm qua và cũng là người đưa anh đến bệnh viện.

Cố Minh Hi ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô,

Có một vết thâm dưới mắt cô ấy, dường như cô đã không ngủ cả đêm. Chẳng lẽ... Cô ấy là người chăm sóc mình cả đêm?

Anh sững sờ nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, trong đầu không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp cô.

So với lúc bình thường cô bình tĩnh, tự tin như vậy, lúc cô ngủ nhìn rất ôn hòa, yên tĩnh giống như đóa sen đang ngủ, Cố Minh Hi không hiểu sao lại cảm thấy rất thoải mái.

Lông mi của cô khẽ động vài cái, không hề báo trước mà bắt gặp ánh mắt của anh.

Thấy anh cuối cùng cũng tỉnh lại, Quý Nhụy thấy nhẹ lòng đưa tay sờ trán anh, cơn sốt đã giảm đi rất nhiều.

Quý Nhụy cũng không hỏi anh cảm thấy như nào liền vội vàng bấm chuông, rất nhanh bác sĩ và y tá đã tới.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài, Âu Tình khéo léo đổi một lọ dịch tiếp tục truyền cho Cố Minh Hi, sau đó vô tình liếc nhìn bóng lưng của Quý Nhụy đang nghe điện thoại ở cạnh cửa sổ.

Mặc dù cô ấy cố ý hạ giọng, nhưng Âu Tình vẫn có thể nghe được rằng cô ấy đang nói về công việc, giọng điệu và nội dung bài phát biểu của cô ấy có vẻ khá cao sang.

Khi Quý Nhụy cúp điện thoại, Âu Tình đang thay đồ dùng mới cho Cố Minh Hi, cô liền cất điện thoại và đi qua để giúp đỡ.

Sắc mặt Âu Tình cuối cùng cũng dịu đi một chút, giọng nói cũng không còn lạnh lùng như "Bệnh nhân sẽ truyền thêm ba lọ dịch, hơn nữa sẽ đi tiểu nhiều hơn bình thường. Khi đỡ bệnh nhân đi vệ sinh hãy cẩn thận đừng để kim truyền lệch ra ngoài".

Nói xong, Cố Minh Hi mặt đỏ lên, Quý Nhụy cũng xấu hổ nhìn Âu Tình.

Cố Minh Hi ngủ từ hôm qua đến bây giờ mới tỉnh, cũng chưa từng đi toilet, Quý Nhụy hoàn toàn không để ý tới vấn đề này, theo lý mà nói vốn nên muốn đi từ lâu mới đúng?

Cô vội vàng liếc nhìn Cố Minh Hi, mặt anh đỏ tới mang tai, hai mắt rũ xuống không nói lời nào, đôi môi tái nhợt mím chặt.

Âu Tình kỳ quái nhìn hai người này, rõ ràng là quan hệ thân thiết, đây cũng không phải là chuyện lớn, một người xấu hổ, một người đỏ mặt, làm giống như người xa lạ.

Bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Phàm mặc âu phục màu đen xuất hiện ở cửa.

"Quý tổng, tôi mang tài liệu tới cho ngài." Lâm Phàm đi thẳng đến Quý Nhụy, không quan tâm đang xảy ra chuyện gì.

Trong khi Quý Nhụy nghỉ ở nhà, cô ấy đã tồn đọng lại rất nhiều tài liệu quan trọng và vẫn chưa ký chúng, Lâm Phàm đã hỏi cô ấy địa chỉ của bệnh viện vào sáng sớm và vội vã mang theo tài liệu đến cho cô xử lý.

Quý Nhụy cầm văn kiện trong tay, nhàn nhạt nói: "Cám ơn cậu, sáng sớm đã gọi cậu tới đây, vất vả rồi."

"Ngài nói thật." Lâm Phàm vội vàng nhìn chung quanh thấy ngồi ở trên giường bệnh Cố Minh Hi, trong mắt hiện lên một tia cổ quái, nhưng rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.

Quý Nhụy cầm tài liệu đi về phía ghế sofa, trước khi ngồi xuống Lâm Phàm đã thu hồi tấm chăn mỏng tối qua đắp trên sô pha, gấp gọn gàng đặt sang một bên, sau đó lấy ra cây bút từ trong túi, mở nắp vừa đưa cho cô ấy.

Lâm Phàm thực hiện những động tác này một cách tự nhiên và thành thạo, Quý Nhụy đã quen với những hành động cẩn thận của anh ấy trong vài năm qua.

Tuy nhiên, trong mắt hai người còn lại trong phòng thì nó hoàn toàn không giống như vậy.



Quý Nhụy nhanh chóng xem tài liệu, kiểm tra một số điểm quan trọng rồi ký tên.

Lâm Phàm xếp hợp đồng lại, cất vào trong cặp nhẹ giọng hỏi: "Ngài muốn ở lại bệnh viện sao?"

Quý Nhụy nghĩ, nếu như có thể tìm được người chăm sóc cho Cố Minh Hi thì cô sẽ không cần ở lại.

"Cậu có quen ai làm hộ lý không? Tôi muốn tìm một hộ lý chăm sóc bệnh nhân nam cẩn thận, có thể chăm sóc... bạn của tôi." Quý Nhụy không muốn giải thích quá nhiều, vì vậy cô ấy trực tiếp hỏi.

Trong mắt Lâm Phàm hiện lên một nụ cười dịu dàng, "Đã biết, tôi sẽ lập tức giúp ngài thu xếp."

Quý Nhụy liếc mắt nhìn Cố Minh Hi đang ngẩn người nhìn mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cô bước đến gần anh, "Cậu có đói không? Tôi ra ngoài mang đồ ăn cho cậu... Cậu có muốn uống chút nước không?"

Cố Minh Hi muốn ngồi dậy, Quý Nhụy đỡ hắn ngồi dậy, nhét sau lưng cái gối để anh dễ chịu hơn.

Thật ra, điều Cố Minh Hi muốn nhất chính là đi vệ sinh, anh liếc nhìn Quý Nhụy, ở đây anh chỉ quen biết cô nhưng anh thực sự xấu hổ không dám nói ra.

Sau khi nói với Lâm Phàm vài câu, Quý Nhụy cầm túi xách định đi ra ngoài, lại phát hiện Âu Tình vẫn ở trong phòng bệnh, ánh mắt cô sững sờ rơi vào Lâm Phàm, tựa hồ có chút mất tập trung.

“Còn chuyện gì nữa không?” Quý Nhụy đi tới trước mặt Âu Tình, kỳ quái hỏi.

Âu Tình thu hồi ánh mắt, thần sắc có chút xấu hổ, không trả lời Quý Nhụy liền ôm ga trải giường vừa mới thay xong nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.

Quý Nhụy có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều vội đi theo ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi Lâm Phàm cúp điện thoại, anh quay đầu lại và liếc nhìn Cố Minh Hi đang sững sờ nhìn ra cửa, với đôi chân dài, anh đi thẳng đến giường bệnh và mở nút cố định bình truyền dịch.

Cố Minh Hi khó hiểu nhìn, Lâm Phàm bắt gặp ánh mắt nghi hoặc, "Không phải cậu muốn đi toilet sao?"

Cố Minh Hi sửng sốt một lúc, sau đó khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đỏ bừng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một trong những điều mà Quý Nhụy đã nhờ Lâm Phàm giúp đỡ trước khi rời đi.

Vốn tưởng rằng là Quý Nhụy cùng người khác nói về chuyện này, Cố Minh Hi không biết vì sao đột nhiên trở nên rất ngại ngùng, thật muốn tìm một cái lỗ hổng dưới đất trốn ở trong đó cả đời.

Hiệu suất công việc của Lâm Phàm rất cao, anh ấy đã tìm một hộ lý theo yêu cầu của Quý Nhụy vào chiều hôm đó.

Vì đã có hộ lý chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Cố Minh Hi, Quý Nhụy xuất viện và bắt đầu làm việc bình thường. May mắn thay, Cố Minh Hi cũng đã hồi phục rất tốt và đã được gỡ bỏ hầu hết các băng trong một thời gian ngắn.

Bác sĩ nói hàng ngày chỉ cần uống thuốc đúng giờ, cẩn thận không chạm vào nước sẽ không để lại sẹo.

Quý Nhụy nghĩ đến làn da của Cố Minh Hi mỏng manh có sẹo thì thật đáng tiếc, vì vậy cô bảo bác sĩ dùng loại thuốc mỡ tốt nhất, bất kể giá cả ra sao.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, Quý Nhụy ban ngày đi làm bình thường, sau khi tan sở lại đến bệnh viện thăm Cố Minh Hi.

Vốn dĩ cô còn băn khoăn không biết Cố Minh Hi ở một mình trong bệnh viện có nhàm chán hay không, nhưng rất nhanh sau đó cô mới phát hiện ra, lo lắng của mình là không cần thiết.

Mỗi lần đến bệnh viện, cô luôn nhìn thấy ba hai cô y tá nhỏ tập trung ở cửa Cố Minh Hi, lén lút nhìn vào bên trong, còn có một số người táo bạo thừa lúc công việc thuận tiện nói chuyện với Cố Minh Hi khi không còn gì để nói khiến Âu Tình mỗi lần đến kiểm tra đều phải đuổi mọi người đi.

Thái độ của Âu Tình đối với cô bây giờ đã thân thiện hơn trước rất nhiều, nhưng khi cô nhìn thấy Quý Nhụy luôn đến một mình, cô không thể che giấu một chút thất vọng trên khuôn mặt.