Chương 10: Dạ hội

Giờ tan học,hôm nay đáng ra phải có xe rước tụi cô,nhưng hôm nay đột nhiên họ lại muốn đi bộ,dĩ nhiên người muốn đi là cô nhưng nhỏ, cậu và anh cứ nhất quyết đi cùng...

Cô và anh đã bước sang vỉa hè đối diện trường,còn nhỏ và cậu thì...cứ thảnh thơi đi...

Đang đi giữa đường thì...

*Ầm*

Một chiếc xe đang lao đi với tốc độ cực nhanh,nhắm trúng vào nhỏ...

Nhưng... người bị tông không phải là nhỏ... mà chính là cô... Trong lúc xe lao đến, cô đã nhận ra và ngay lập tức chạy ra đỡ cho nhỏ... Máu trên lưng cô cứ chảy và chảy, nhỏ khóc thét lên:

-Băng Băng! Băng Băng! Đừng làm tao sợ mà...! Băng Băng!...

-Tao...không sao...-cô mỉm cười rồi nhắm mắt lại, ngã vào vai nhỏ

-Tôi đưa cô ấy vào viện!-anh chạy thật nhanh lại,bế cô đi...

Cậu thì ngoảnh mặt lại tìm kẻ đã tông cô, nhưng dường như đã chạy đi mất hút...

Trong bệnh viện,

Ba người cứ thấp thỏm lo lắng cho cô, nhỏ thì cứ dựa vào vai cậu mà khóc.

*Ting*

Đèn cửa phòng sáng lên,bác sĩ bước ra...

Cả ba người phóng lại chỗ ông,người nắm áo, người nắm tay,người thì đặt tay lên vai ông,cuống cuồng hỏi:

-Bác... Bác sĩ... Băng Băng nó sao rồi? -nhỏ vừa khóc vừa hỏi

-Nguyễn tiểu thư đã ổn rồi,chỉ là vết thương ngoài da,Bạc tiểu thư, Lục thiếu và Trương thiếu đừng lo lắng quá!-ông quơ hai tay

-Vậy ổn rồi!-họ thổi phào nhẹ nhõm

-Chúng tôi có thể vào thăm em ấy không?-cậu lấy tay ra

-Vâng được ạ!-ông gật đầu

-Được rồi! Ông đi được rồi!-anh cũng bỏ tay ra khỏi ông

-Vâng!-ông cúi chào rồi đi

Vào phòng,

Nhỏ lập tức ôm chặt lấy cô,giọng mếu máo:

-Mày là đồ ngốc!Đáng lẽ người nằm ở đây phải là tao kia mà! Tại sao mày cứ vì người khác mà đâm đầu vào nguy hiểm thế hả?

-Tao ổn mà!Mày là bạn thân của tao!Tất nhiên là phải bảo vệ rồi!-cô cười nhẹ,ôm lại nhỏ

-Đồ ngốc!-anh đứng đó, khoanh hai tay

Cô chỉ biết cười trừ...

-Lần này em phải ở bệnh viện đúng thời hạn! Không được trốn về như những lần trước nữa! -cậu nói bằng giọng nghiêm túc

-Em thật sự ổn mà!Anh thử đấu với em thì sẽ biết!-cô bẻ tay

*Bộp*

Anh đặt tay lên đầu cô,giọng nói lẫn đôi mắt không có cảm xúc:

-Nếu cô trốn đi,tôi sẽ bắt cô về đây và không bao giờ cho ra ngoài nữa!

-Anh nghĩ tôi sợ?-cô cũng nói bằng giọng lạnh lẽo

-Nếu cô sợ thì có phải sẽ dễ dàng quá rồi không? -anh cười nửa miệng

Vậy là cả hai cứ đấu khẩu một hồi làm nhỏ và cậu bị cho ra rìa...

______________________________________

Ngày xuất viện,

-Có thật là không sao chứ?-nhỏ vừa đi vừa ôm tay cô mà hỏi

-Muốn thử không?-cô giơ nắm đấm

-Aa tất nhiên là không thưa đại tỷ... -nhỏ quơ hai tay

-Tối nay sẽ có dạ hội dành cho những người có danh tiếng trên thương trường đó! -cậu xoa đầu nhỏ

-Dạ hội?-nhỏ cười nửa miệng

-Rồi xong! -cô lấy một tay ôm mặt

-Có chuyện gì sao?-anh nhìn cô

-Cứ mỗi lần dạ hội là Thiên Ái lại bắt tôi thử hơn cả chục bộ đầm-cô chống nạnh

-Cô không phải mặc vest sao?-anh cười nhe răng chọc cô,chỉ vì cô là tomboy thôi mà

-Nếu tôi mặc vest thì anh có dám mặc đầm không?-cô cười nhe răng,lộ cả chiếc răng khểnh

-...-anh cạn lời với cô, nếu chọn một nghề nghiệp nào đó cho cô thì chắc chắn gia đình lẫn bạn bè sẽ chọn cô vào làm luật sư mất

Nhỏ và cậu thì bất ngờ tột độ, vì sao?vì cái tảng băng di động và cái tủ lạnh biết đi này chưa bao giờ cười như vậy....

______________________________________

Tối hôm đó, dạ hội...

Cô vận một bộ đầm xòe xanh nước ngắn, để lộ đôi chân trắng thon thả,tóc tết hình xương cá.Mang một đôi giày thủy tinh,trông cô y hệt như Cinderella vậy,ai ai cũng phải nhìn chăm chú vào cô.Cô rất thường hay mặc đồ xanh nước vì cô thích màu này,nó mang một vẻ lạnh lùng mà đẹp đẽ hệt như cô.Trên người cô dường như đều là số lượng có hạn và rất rất đắt tiền.

Nhỏ mặc giống cô,chỉ khác là đầm của nhỏ là màu đỏ rượu,tóc xõa ngang lưng, mang một đôi giày búp bê đỏ,dễ thương vô cùng. Bọn đàn ông đều phải nhìn cô và nhỏ với ánh mắt thèm thuồng.

Anh mặc bộ vest xanh nước cùng màu với cô,nếu cô là Cinderella thì chắc chắn anh là hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.Bọn con gái đều phải nhìn bằng ánh mắt trái tim và cứ như muốn chảy nước dãi.Như cô, màu sắc yêu thích của anh là xanh nước,trông nó giản dị mà mang cả khí chất lạnh lẽo.

Cậu giống nhỏ,mặc bộ vest đỏ rượu,ấm áp làm bao trái tim thiếu nữ như rớt ra ngoài, chỉ tiếc là hotboy ấm áp này đã có bạn gái rồi, mà cũng không phải...là vợ chưa cưới cơ...

Nhỏ thấy anh và cậu,liền phóng tới ôm cậu, rồi lại liếc xung quanh với ánh mắt muốn nói "đây là chồng chị, muốn lại gần anh ấy phải bước qua xác chị"

Cô và anh không nói gì, liền tiến tới bàn rượu

-Ồ! Chẳng phải Nguyễn tiểu thư đây sao?-giọng nói chanh chua này không ai khác chính là ả-Từ Ngọc Nhi

-Thì?-cô trả lời bằng giọng nói vô cảm. -Ai daaa~-ả cầm ly rượu,vờ ngã nhào đến,may mà cô né kịp làm ả tức lắm, nghiến răng thật chặt,rồi lại nở nụ cười gian xảo

-Nguyễn tiểu thư! Tôi biết cô ghét tôi, nhưng tại sao cô lại đẩy tôi như vậy?-ả mếu máo, ôm chân cô làm mọi người xì xào bàn tán

Cô không nói gì,ngồi xuống nói vào tai ả "Chắc cô giành được giải Oscar rồi nhỉ?"

Rồi đứng lên nói với ả:

-Mau nhìn xung quanh đi!

Ả nhìn xung quanh,mặt tái mét là mọi người bàn tán về ả không phải cô...

-Nguyễn tiểu thư xưa nay rất tốt,không bao giờ đánh người vô cớ,đúng là không biết trời cao đất dày! -vị khách 1

-Phải! Nguyễn tiểu thư còn giúp chúng ta rất nhiều nữa! Từ tiểu thư đúng là diễn viên tài ba!-vị khách 2

-Tiện nhân không biết Nguyễn tiểu thư là người như thế nào lại còn dám đổ tội cho cô ấy! -vị khách 3

Cô nhếch mép,xoay người đi còn nói với ả:

-Lần sau diễn kịch phải cho tốt vào!

Ả tức lắm, vội chạy ra khỏi cửa...

Tiếng nhạc vang lên,mọi người đều cầm tay nhau khiêu vũ, cô thì đứng lắc lắc ly rượu nhìn nhỏ và cậu đang khiêu vũ say sưa

-Cô không khiêu vũ sao?-anh bước đến bên cô

-Nhàm chán!-cô đưa ly rượu vào miệng mình, nói ngắn gọn

-Dù sao tôi cũng không có bạn nhảy,nếu cô không ngại? -anh chìa tay ra trước mặt cô, hỏi bằng giọng không có cảm xúc

Cô nhìn nhỏ và cậu,chợt thấy nhỏ nháy mắt...

Cô cười rồi cũng cầm tay anh khiêu vũ... Có lẽ hai người là cặp đôi đẹp nhất đêm nay rồi..