Quách Dương Thần nhìn theo bóng lưng Tiểu Lan xa dần, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một tia cảm xúc lạ ẫm, khó có thể tả nổi cảm xúc này là gì. Rốt cuộc là vì sao, anh lại đưa áo vest cho cô giặt chứ? Trước giờ anh vẫn luôn không gần gũi nữ sắc mà.
- Mình điên rồi, điên thật rồi.
Quách Dương Thần vò đầu bứt óc, lại nhìn xuống quần tây của mình cũng đang ướt, liền hừng hực đi thay. Không được, anh tuyệt đối không được có cái cảm giác kì lạ đó đối với một người phụ nữ. Tiểu Lan càng không phải gu của anh.
Với lại, thân là một người trợ lí chuyên nghiệp, trên vạn người, chỉ dưới một người là Lục Tề Nam. Tuyệt đối không thể vì phụ nữ hay mấy thứ tình yêu nhàm chán đó mà làm cản trở tới công việc của mình. Như vậy thật không giống tác phong của anh một chút nào.
...
Tiểu Lan vừa vui vẻ vừa cẩn thận giặt lại áo vest cho Quách Dương Thần, nụ cười thoáng hé nở trên môi. Khi nhớ tới Quách Dương Thần, bất giác cô lại đỏ mặt. Rốt cuộc anh là ai mà lại đẹp trai dữ vậy. Đúng vậy, so với Lục thiếu gia thì quả thực là anh không bằng, nhưng nhan sắc của anh cũng không phải là loại tầm thường. Lần đầu tiên trong đời, cô được tận mắt chứng kiến người đàn ông nhan sắc hoàn hảo như vậy.
Người đàn ông tuyệt vời như thế, ai mà chẳng rung động cơ chứ?
Đang mải suy nghĩ miên man, cô thoáng giật mình rồi ngây người ra...
"A, mình đang nghĩ gì vậy trời?"
Cô tự cảm thấy giật mình khi nghĩ đến anh nhiều như vậy, rồi lại có cái suy nghĩ là rung động cơ chứ? Khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu đỏ ửng lên.
Không được, tuyệt đối không được phép nghĩ tới người đàn ông đó nữa. Xấu hổ chết đi được.
Ai lại lần đầu mới gặp lại đi trúng tiếng sét ái tình cơ chứ?
Đúng lúc đó, một nhóm nữ giúp việc bước tới, thấy Tiểu Lan đang ngẩn người ra đó thì bọn họ liền đập đập cô, quan tâm hỏi.
- Tiểu Lan, cô không sao chứ? Cô thấy mệt chỗ nào? Hay bọn tôi giúp cô...
Tiểu Lan liền quay sang nhìn bọn họ, hay tay vô thức giấu chiếc áo vest đi. Cô nở nụ cười gượng gạo nhìn các chị em đồng nghiệp của mình:
- Không...không có gì đâu. Hì hì.
Nhưng cô không biết, hành động giấu chiếc áo vest đang giặt dở của cô đi là rất mờ ám nha. Đám người hầu bắt đầu có chút nghi hoặc, xong cất giọng trêu cô:
- Thật không vậy? Thế tay cô đang giấu cái gì đó?
A?
Nghe tới đây, Tiểu Lan giật mình, hai má càng đỏ ửng hơn. Cô kiên quyết giấu áo vest của đàn ông đi, liên tục lắc đầu:
- Hì hì, làm gì có...!
- Cô rất mờ ám nha, còn không mau khai thật đi.
Một nữ giúp việc nói rồi giật lấy từ phía sau cô ra một chiếc áo vest ướt nhẹp đang giặt dở. Ánh mắt thoáng kinh ngạc. Ơ...?
Tiểu Lan xấu hổ đỏ mặt, cô muốn lấy lại chiếc áo vest từ tay nữ giúp việc đó thì đột nhiên cả đám lại xúm vào tra hỏi cô:
- Ớ Tiểu Lan, sao cô lại cầm áo vest đàn ông thế?
- Ừ, thoạt nhìn thì có thể nhận thấy chiếc áo này rất đắt tiền. Có phải...cô yêu rồi không?
A, sao có thể chứ? Mấy cô này nói linh tinh.
- Thật sự không phải, chỉ là tôi vô ý làm ướt nó thôi...
Nhưng tại sao càng giải thích lại càng đen tối như vậy. Người ta có câu, càng bôi càng đen. Quả thực là vậy.
Đám người giúp việc đương nhiên là không tin lời giải thích của cô rồi, bọn họ nhìn nhau hồi lâu bằng ánh mắt đểu cáng, rồi cuối cùng quay sang Tiểu Lan cô:
- Nè, có phải trúng tiếng sét ái tình rồi không? Là ai thế, nói cho chúng tôi biết đi.