Khả Như mệt mỏi trở về nhà, thế là mới ngày đầu đi làm mà cô đã bị đuổi việc luôn rồi. Cô giơ tay đặt lên bụng mình, nở nụ cười nhạt nhẽo.
- Con à, mẹ phải làm sao đây?
Rồi cô sẽ đi đâu về đâu? Cô cũng không biết nữa. Tới giờ cô mệt mỏi lắm rồi, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng cô, nó vô tội cơ mà. Vì thế cô phải phấn chấn lên, cô sẽ vượt qua tất cả mà.
Cô ăn tối qua loa bằng một gói mì, nằm trên giường trằn trọc chả đêm không ngủ được. Ngày mai cô lại phải đi tìm việc nữa rồi. Đến tận sáng...
Tinh...tinh...
Chuông điện thoại Khả Như reo lên ầm ĩ, cô liền với lấy điện thoại.
- Nhà mình phá sản rồi, mày ở đâu còn không mau về nhà?
Giọng gắt gỏng của mẹ cô vang lên từ điện thoại. Cả người Khả Như bừng tỉnh, cô bật dậy, tay run run cầm điện thoại.
- Sao...cơ...?
- Bố mày vào bệnh viện rồi, giờ bọn cho vay nặng lãi đang ở đây...mày nói tao phải làm sao đây.. ?
Kể từ khi Khả Ái qua đời, bố mẹ Khả Như cắt đứt quan hệ ruột thịt với cô. Cho tới giờ gặp nạn, bọn họ mới nhớ đến cô.
Khả Như nghe trong điện thoại còn có tiếng đập phá, cô vội vã khoác áo lên người:
- Con về ngay đây mẹ.
Khả Như sốt ruột, cô bắt luôn taxi về nhà mình. Không biết bây giờ nhà cô ra sao rồi, cũng lâu lắm rồi rồi không về nhà. Nhưng lúc về nhà lại là lúc gia đình phá sản.
Vừa về tới nhà, Khả Như nhìn đống đổ nát trước mặt. Chân cô run run bước vào, nhà cô thay đổi nhiều quá.
Đám người cho vay nặng lãi đập phá xong rồi bước ra:
- Cô là Khả Như ư?
- Đúng...là tôi!
Khả Như nhìn đám người hung tợn đó, cô cố giữ bình tĩnh. Một tên trong số đó liền cất giọng:
- Khi nào mới định trả nợ đây hả? Hay muốn ra ngoài đường mà ở?
- Các anh này...cho tôi 1 tháng có được không? Tôi nhất định sẽ trả đủ nợ mà...
Khả Như liền chắp tay cầu xin. Gia đình cô hiện giờ chỉ còn mình cô mà thôi, tuy không biết 1 tháng có kiếm đủ số tiền đó không nữa...?
- Được thôi!
Cô không ngờ bọn họ nhanh đồng ý như vậy. Nhưng tên hung tợn đứng đầu liền bổ sung thêm một câu:
- 1 tháng sau trả gấp 5!
- Sao...cơ...?
Trả gấp 5 ư, đúng là muốn gϊếŧ người mà. Thấy khuôn mặt cô tái mét, một tên trong số đó liền nói:
- Không muốn ư? Vậy giờ trả luôn thì bọn đây sẽ tha cho.
Khả Như không còn cách nào khác, cô đành gật đầu.
- Được, 1 tháng sau nhất định tôi sẽ trả.
Rồi mấy tên đó nhìn nhau cười:
- Khá lắm cô em, mong cô sẽ không làm chúng tôi thất vọng.
Rồi bọn chúng kéo nhau ra về. Khả Như lập tức bước vào tìm mẹ cô, bà ấy đang ngồi nép ở một góc. Dường như bà đã khóc rất nhiều. Dù sao cũng là mẹ ruột cô, cô rất thương mẹ mình.
- Mẹ...!
Khả Như chạy tới đỡ mẹ dậy, nhưng ngay lập tức bà ấy đã giáng cho cô một cái tát thật mạnh.
- Chẳng phải là do chuyện tốt mà mày gây ra sao? Nếu không phải do mày thì Cố gia đã không rút vốn, gia đình này cũng không lâm vào hoàn cảnh ngày hôm nay rồi.
Khả Như đơ người trước cái tát của mẹ. Tuy trước giờ bố mẹ không yêu thương cô, nhưng cũng chưa từng giáng tay đánh cô lần nào. Lần đầu tiên trong đời cô bị mẹ đánh, mẹ cô nói những chuyện này là do Cố Đông làm...
Là Cố Đông làm...
Anh ấy ghét cô đến vậy sao?
- Mẹ...!
Nước mắt cô giàn giụa trên khuôn mặt tái nhợt. Cô nhìn mẹ và khóc, thật ra mẹ cô ra nông nỗi này cũng là vì cô hết.
- Con xin lỗi, tất cả là lỗi của con... Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trả đủ nợ mà.
Mẹ cô lại ngước mắt nhìn cô, bà đẩy cô ra:
- Mày thì lấy tiền từ đâu chứ? Dù mày có làm đĩ thì cũng không đủ trả nợ đâu.
Những lời nói cay độc từ miệng mẹ cô phát ra, Khả Như không dám trách mẹ. Đúng vậy, dù cô có làm đĩ cũng không thể trả nổi số tiền nợ.
Nhưng mà...
Liệu viên kim cương 100 triệu USD kia có đủ không?
"Không được, mình đã nói là giữ hộ anh ta rồi mà..."
Dù thế nào cô cũng không thể mang thứ quý giá kia đi bán để lấy tiền được. Viên kim cương đó quý giá như thế, không thể tùy tiện mang đi bán được.
- Mẹ nói đúng. Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ tìm cách mà.
- Sao tao có thể yên tâm về mày?
Mẹ cô nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, cô chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, trong 1 tháng sao kiếm được nhiều tiền đến vậy chứ?
Khả Như cô cũng là con gái bà, do mà đứt ruột đẻ ra. Tuy nói ra những lời cay độc như vậy, nhưng bà cũng có một chút tình cảm nào đó với cô. Chỉ là bà không thể hiện ra mà thôi.
- Không sao, dù con có đi làm đĩ đi chăng nữa con nhất định cũng sẽ kiếm đủ tiền. Cả viện phí của bố nữa.
Khả Như đỡ mẹ cô dậy, cô cầm lấy túi xách và bước ra. Mẹ cô định giữ cô lại nhưng bà còn có lòng tự trọng, vì Khả Ái nên bà không thể tỏ ra là yêu thương cô được. Bà chỉ lạnh lùng nói:
- Không có chỗ nào ở thì dọn về nhà đi.