Ngày hôm sau.
Khả Như tỉnh dậy thì lại nhìn thấy con bé Thiên Lam đang nghịch nghịch trên giường cô. Thấy cô tỉnh dậy, con bé reo lên mừng rỡ:
- A, mami dậy rồi?
- Ừm.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng, chắc Lục Tề Nam giờ này đi làm rồi nhỉ? Cô ngồi dậy, vuốt lại tóc mình chi gọn gàng. Chợt cô nhìn xuống thân mình và thấy đã được ai đó mặc đồ lại cẩn thận cho rồi. Lục Tề Nam, thật ra hắn cũng rất chu đáo.
Thiên Lam ngước lên nhìn cô, miệng lí nhí nói:
- Mami ơi, sáng nay có một bà rất hung dữ tới nhà. Con sợ lắm.
Nghe xong câu này, Khả Như hơi bất ngờ, cô cúi đầu xuống nhìn con mình và ôm lấy con, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Rốt cuộc là ai tới mà con bé Thiên Lam lại sợ tới vậy chứ? Cô phải xuống dưới nhà xem mới được.
- Thiên Lam ngoan, con ở trong phòng đừng đi đâu nhé. Để mẹ xuống dưới xem.
- Vâng, bà ấy hung dữ lắm ạ. Sáng nay bà ấy mắng con là "đứa con hoang". Mà con hoang nghĩa là gì hả mẹ?
Thiên Lam còn rất nhỏ để có thể hiểu được chuyện của người lớn. Con bé ngây thơ hỏi lại cô.
Lúc này trong đầu cô chỉ nghĩ đến một người duy nhất, là Lục phu nhân. Bà ấy tới rồi, rốt cuộc bà ấy cũng đã phát hiện ra cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Tề Nam rồi. Hôm qua cô đi dự tiệc lớn, nhiều người nhìn thấy như vậy, nhất định chuyện đó cũng đã được truyền đến tai Lục phu nhân rồi.
- Con cứ ở yên đây là được, mami sẽ giải quyết mọi chuyện.
Khả Như ăn mặc chỉ tề rồi bước xuống tầng, quả nhiên người phụ nữ quyền lực đang ngồi trên sofa chính là Lục phu nhân, mẹ của Lục Tề Nam. Cô hít một hơi thật sâu, rồi tiến lại gần Lục phu nhân.
- Con chào mẹ ạ!
Nhưng rồi cô cũng lập tức nhận ra có điều gì đó khác lạ ở đây. Người phụ nữ ngồi bên cạnh Lục phu nhân chính là người phụ nữ hôm qua cô nhìn thấy, Tiêu Ái Như. Sao cô ta lại ở đây?
Lần này không phải Kì tiểu thư nữa sao?
Lục phu nhân nhìn thấy Khả Như giờ này mới bước tới, liền tức giận quát:
- Cô xem bây giờ là mấy giờ rồi mới chịu ló cái mặt ra? Cô nghĩ cô thực sự là bà chủ của cái nhà này rồi sao? Đừng có ảo tưởng nữa.
Lục phu nhân chán ghét nhìn Khả Như, Khả Như liền lên tiếng giải thích.
- Con xin lỗi mẹ ạ, tại vì con...
- Mẹ? Ai là mẹ cô, ai cho phép cô gọi tôi là mẹ hả?
Rồi Lục phu nhân quay sang nhìn Tiêu Ái Như đang ngồi bên cạnh mình, cất giọng hiền từ:
- Ái Như con bé đã sinh con trai cho Tề Nam rồi, tôi thấy cô cũng nên biết điều mà tự giác đi đi.
Khi nghe thấy cụm từ "sinh con trai " Khả Như kích động vô cùng, câu nói của Lục phu nhân cứ như sét đánh ngang tai cô. Thì ra...những lời mà Cố Đông nói đều là sự thật.
Tiêu Ái Như nhìn Khả Như chằm chằm rồi nở nụ cười mỉa mai cô:
- Thiếu phu nhân, em tên Tiêu Ái Như ạ.
Khả Như cho tới giờ vẫn đứng bất động, cô không thể nào cất thêm một lời nào nữa, Lục phu nhân lại tiếp tục nói:
- Nói đi, muốn bao nhiêu tiền thì mới rời khỏi Tề Nam? Và cả đứa con hoang kia của cô nữa, tốt nhất nên cút khỏi tầm mắt của tôi.
- Mẹ à...
Dường như cô còn muốn nói thêm gì đó, nhưng câu nói còn chưa kịp cất lên thì đã bị Tiêu Ái Như cắt ngang lời:
- Thiếu phu nhân, em mà là chị thì đã tự giác rời đi rồi. Để bị đuổi...nhục lắm!
Tiêu Ái Như nhếch môi cười mỉa Khả Như cô rồi quay sang Lục phu nhân, ôm lấy tay bà ta đầy thân mật:
- Nhưng nhỡ Tề Nam, anh ấy...
- Con đừng lo, dù con hồ ly kia không đi thì con cứ chuyển vào đây ở đi. À, còn cả cháu nội nữa, mẹ rất muốn gặp thằng bé.
Nghe nói Tiêu Ái Như sinh ra con trai nên Lục phu nhân hài lòng vô cùng. Trước giờ bà vẫn muốn có cháu trai để thừa kế gia sản. Tới giờ cuối cùng cũng có cháu trai rồi.
Khả Như lúc này cảm thấy mình như một người ngoài vậy, cô cũng biết tủi thân, cũng biết đau chứ? Lục Tề Nam, bây giờ cô chỉ muốn hắn có mặt ở đây mà thôi. Không có hắn ở đây, cô chẳng thể làm được gì cả. Lục phu nhân, thật lòng cô rất sợ hãi khi gặp bà ấy.
Cô tự cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, hết lần này tới lần khác bị sỉ nhục. Nhưng cô chẳng có tư cách gì để vùng dậy cả. Cô chẳng có địa vị gì trong cái xã hội này, làm sao có thể được người ta nể trọng chứ?
Đối với Lục Tề Nam, rốt cuộc cô là gì chứ? Hay là hắn cũng chỉ là có hứng thú nhất thời đối với cô mà thôi?
Cô muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Lục Tề Nam.
- Mẹ?
Lúc này Lục Tề Nam mới hớt hải chạy về, hắn không thể ngờ rằng hôm nay mẹ mình lại tới một lần nữa. Không thèm nhìn xung quanh, hắn lập tức bước đến bên cô, lo lắng vô cùng:
- Khả Như, em không sao chứ?
Khả Như không nói gì, cô vô thức lùi lại một bước. Hành động thất thường của cô khiến Lục Tề Nam hoảng sợ vô cùng, hắn lại bước đến gần cô hơn nữa:
- Em bị làm sao vậy?
Khả Như lúc này mới ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn Lục Tề Nam:
- Cô ấy tìm anh kìa, cô ấy còn có con trai.