Khả Như từ đầu tới cuối hoàn toàn trong trạng thái bị động, lúc nghe xong câu nói của Lục Tề Nam cô mới kịp định hình lại tất cả những chuyện vừa mới xảy ra. Vừa nãy...vừa nãy Lục Tề Nam mới hôn cô thật sao? Hắn còn bênh vực cô nữa.
Trời ơi, tất cả mọi chuyện diễn ra nhanh quá khiến đầu óc cô quay cuồng, lúc này trái tim cô cứ đập thình thịch như sắp bay ra khỏi l*иg ngực luôn vậy.
Lục phu nhân tức giận, lập tức quát lớn:
- Con...con phản rồi...phản rồi!
Kì Giai Mẫn sợ Lục phu nhân tức quá ảnh hưởng tới sức khỏe, rồi sẽ không ai chống lưng cho mình nữa nên liền đỡ lấy bà, cô ta trừng mắt nhìn Khả Như nhưng cũng không dám nói gì cả:
- Mẹ ơi, mẹ bình tĩnh, đừng quá tức giận!
Lục phu nhân nhìn Kì Giai Mẫn, quả là cô con dâu hiểu thảo mà, không uổng công bà đã lựa chọn cô ta làm con dâu Lục gia. Bà lại quay sang Khả Như, chỉ thẳng tay vào mặt cô:
- Cô không ở bên Tề Nam được lâu đâu, cứ chờ đó! Giai Mẫn, ta đi thôi!
- Vâng!
Kì Giai Mẫn vội vàng đỡ Lục phu nhân về phía chiếc xe sang trọng, trước khi đi cô ta còn không quên ngoảnh mặt lại nhìn Khả Như một cái:
"Con đàn bà đó thật đáng ghét, dám cướp Lục thiếu của mình. Cứ chờ đó!"
Tất cả vệ sĩ và người giúp việc đều im phăng phắc chứng kiến từ đầu tới cuối màn "cãi nhau của mẹ con họ Lục", không ai dám hé một lời nào. Bọn họ chỉ nhìn nhau mà ra hiệu bằng ánh mắt:
"Oa, Lục thiếu của chúng ta thật ngầu quá!"
"Khả Như có phúc quá đi mất, ước gì tôi là cô ấy."
"Tội nghiệp Kì tiểu thư, mới tới lần đầu đã bị từ chối như vậy."
"Tôi lại thấy đáng đời lắm, ai bảo thích trèo cao đi."
Mấy cô giúp việc thích sân si, bọn họ hả hê lắm.
Đợi đến khi chiếc ô tô sang trọng kia lăn bánh rời đi, Lục Tề Nam mới mặt hằm hằm bước lên phòng, hắn liếc nhìn đám giúp việc:
- Dọn hết đồ ăn mang đi vứt đi!
Khả Như đứng ở phía sau, cô nhìn Lục Tề Nam mà thầm suy nghĩ trong lòng: "Mình cực khổ diễn xuất như thế còn chưa được ăn cơm đây này..." Cô bất mãn vô cùng, nhưng cũng không dám nói gì cả. Chờ đến khi Lục Tề Nam bước vào phòng, Khả Như mới xuống bếp tìm đồ ăn.
May mà mấy cô giúp việc chưa dọn hết đồ ăn đi, cô liền dùng tay bốc đồ ăn ăn như người tị nạn vậy. Đám người giúp việc nhìn cô chằm chằm nhưng không ai dám nói gì cả.
Ai mà biết Khả Như có phải được Lục Tề Nam chống lưng cho hay không chứ?
Lục Tề Nam lúc này đang ngồi trong phòng, tay cầm chiếc iPad, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn hình iPad, đoạn video mà Khả Như bốc thức ăn ăn vô cùng ngon miệng hiện lên vô cùng rõ nét.
Có lẽ Khả Như cô không hề biết, tất cả mọi ngóc ngách trong biệt thự đều được lắp camera giám sát.
- Đói tới vậy sao?
Hắn liền cầm điện thoại gọi cho bếp trưởng hâm nóng lại đồ ăn cho Khả Như cô ăn. Khả Như lúc này không hề hay biết gì cả, chỉ thấy thức ăn khói nghi ngút vô cùng thơm phức được dâng lên trước mặt mình. Cô cứ ngỡ là bếp trưởng tốt bụng mà hâm nóng lại thức ăn cho cô mà thôi:
- Cảm ơn!
Cô nở nụ cười thân thiện với bếp trưởng, bếp trưởng gãi gãi đầu cười ngượng, thật ra đây là chủ ý của Lục thiếu đó.
Lục Tề Nam ngả người xuống giường, tay vẫn cầm iPad, hắn ngắm nhìn cô qua màn hình iPad rồi khẽ nhếch môi. Cô có biết là dáng vẻ lúc ăn của cô rất giống như người bị bỏ đói lâu lắm rồi không? Nhưng càng nhìn càng thấy dễ thương.
- Thú vị!