Chương 12: Không thể làm khó được

Hai má cô bắt đầu nóng bừng lên, cô liền cụp mi mắt xuống. Giọng lí nhí vang lên:

- Cảm...ơn Lục tiên sinh...

Nhưng Lục Tề Nam không tha cho cô, hắn ép cô phải ngước mắt lên nhìn hắn một lần nữa.

- Chỉ cảm ơn đại vậy sao?

Khả Như khó hiểu nhìn Lục Tề Nam, hắn còn muốn như nào nữa? Cô giơ tay mình lên bắt lấy bàn tay hắn đang chạm đầu môi mình, ánh mắt né tránh.

- Tôi chẳng có lễ vật giá trị nào cả...

Lục Tề Nam lại cười, nụ cười hoàn mĩ trên khuôn mặt điển trai của hắn có thể khiến trái tim bao người phụ nữ đập loạn nhịp. Hơi thở nóng ấm cùng với mùi hương nam tính đầy quyến rũ tỏa ra xung quanh khoang mũi cô, Khả Như cảm nhận rất rõ.

Tim cô càng đập nhanh hơn nữa...

- Tôi còn có cuộc họp, cô ngoan ngoãn ở lại đây.

Giọng Lục Tề Nam mang ngữ điệu ra lệnh rõ ràng, Khả Như cô cũng không dám không nghe lời, chỉ lặng lẽ gật đầu. Dù sao bây giờ cô về nhà cũng chỉ là đau đầu suy nghĩ chuyện trả nợ mà thôi. Ở lại một lát cũng đâu có mất miếng thịt nào của cô đâu.

- Đói thì bảo đầu bếp nấu cho ăn.

Lục Tề Nam lại bổ sung thêm một câu, Khả Như cũng chỉ gật đầu một cái.

- Ngoan lắm!

Khả Như đứng hình mất một giây, Lục Tề Nam bảo cô "ngoan" ư? Sao cô lại cảm giác như mình là con chó của hắn thế nhỉ, hắn nói gì cũng gật đầu. A, Khả Như ơi là Khả Như, mày bị chập mạch hả?



Lúc cô hoàn hồn lại thì Lục Tề Nam đã rời khỏi phòng từ lúc nào rồi. Tuy cũng có chút tức giận vì bị coi là "con chó", nhưng trong lòng cô vẫn có chút ấm áp. Lục Tề Nam, hắn ta chịu cứu cô khi cô gặp nạn. Mặc dù không biết hắn làm vậy là có mục đích gì, nhưng mà hắn ta cũng được coi là ân nhân cứu mạng của cô.

Khả Như không phải người bạc tình bạc nghĩa, người có ơn với cô cô nhất định sẽ báo đáp.

Ọt ọt!

Bụng cô kêu đói, hôm qua cô cũng chỉ ăn tạm miếng bánh mì thôi nên bây giờ đói kinh khủng. Nếu Lục Tề Nam đã nói vậy thì Khả Như cô cũng không khách sáo nữa, cô liền xuống dưới bếp tìm đồ ăn vậy.

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, trước mặt Khả Như là một lâu đài tráng lệ. Ánh đèn lung linh mờ ảo giống như thiên đường vậy, giúp việc cũng tấp nập đi lại làm công việc của mình. Nhưng thấy Khả Như bước ra thì họ cũng không quên cúi đầu chào hỏi.

- Chào Khả tiểu thư!

Khả Như đứng hình một lúc, rồi cô cũng cúi đầu chào lại. Nhưng mà ngôi nhà rộng thế này, cô biết tìm phòng bếp ở đâu đây?

Khả Như liền bước tới gần một cô giúp việc nọ:

- Cho hỏi...phòng bếp ở đâu ạ?

- À, tiểu thư cứ xuống cầu thang rồi đi thẳng, sau đó rẽ trái là tới.

Cô giúp việc đó tên Tiểu Lan liền tận tình chỉ dẫn. Khả Như gật đầu cảm ơn rồi đi theo hướng dẫn của Tiểu Lan. Đi lòng vòng hồi lâu cuối cùng cô cũng tìm ra nhà bếp rồi, mùi thức ăn thơm phức bay lên khiến bụng cô càng đói hơn.

Khả Như bây giờ cứ như một con ma đói vậy.

Đầu bếp thấy Khả Như bước vào thì vui vẻ chào đón:



- Khả Như tiểu thư, Lục thiếu không biết cô thích ăn gì nên bảo chúng tôi nấu rất nhiều món.

Khả Như cười trừ nhìn cô đầu bếp, trong lòng nghĩ thầm: "Người giàu có có khác, lãng phí lương thực như vậy chỉ vì không biết mình thích ăn gì..."

Trước kia Khả Như ở Cố gia, mỗi ngày chỉ được ăn một bát cơm không thôi. Cố Đông đối với cô chẳng khác gì con chó của anh ta cả, thích đánh thì đánh, thích đuổi thì đuổi.

Đây là lần đầu tiên có người quan tâm Khả Như cô thích ăn gì, cô xúc động vô cùng. Nhưng người quan tâm đến cô lại là một người đàn ông mới quen được vài ba ngày...

- Tôi ăn gì cũng được, không cần nấu nhiều đến thế đâu. Lãng phí lắm.

- Dạ vâng, Lục thiếu nói cô đang mang thai nên phải được chăm sóc cẩn thận. Cô không cần khách sáo đâu ạ.

Cô đầu bếp mỉm cười hiền lành, Khả Như cũng hơi bất ngờ một chút. Cô mang thai ngay cả Cố Đông và Thanh Vy còn không biết, Lục Tề Nam biết ư?

Vì hoàn cảnh nên cô không dám "thèm ăn" như bao bà bầu khác, chỉ cố nhét thứ gì đó vào bụng cho đỡ đói thôi.

Rồi Khả Như cô cũng ngồi xuống bàn ăn, ăn những đồ ăn được xếp trên bàn. Ưm, đúng là ngon quá đi. Lâu lắm rồi cô mới được ăn no như vậy.

Tại tập đoàn Lục thị...

Cuộc họp công bố sản phẩm mới bắt đầu, cuộc họp này cũng có sự góp mặt của một số giám đốc ở tập đoàn khác tới dự. Cố Đông ngồi vắt chân, trong lòng thầm suy nghĩ: "Mình đã cho người lấy bản báo cáo về sản phẩm đó đi rồi, xem xem Lục Tề Nam sẽ làm thế nào?"

Lục Tề Nam hôm nay mặc bộ âu phục màu nâu sang trọng, từng đường may được may rất tỉ mỉ, nó toát lên nét đẹp điển trai của hắn. Toàn thân tỏa ra hàn khí cho thấy hắn là một người quyền lực vô cùng.

Thấy nét mặt Lục Tề Nam vẫn bình thản như không có gì, Cố Đông hơi sốt ruột. Có điều Cố Đông không biết, trên thế giới này không có gì có thể làm khó Lục Tề Nam được.

Trong từ điển của Lục Tề Nam này không có từ "không thể".