- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Thật Không?
- Chương 7
Yêu Em Thật Không?
Chương 7
Bên trong cao ốc tập đoàn Lăng Thị, tầng 70, phòng Chủ Tịch.
Một nam nhân cao lớn đang đứng quay lưng về phía cửa, sau lưng hắn là một trung niên nhân mập mạp đang run rẩy đứng, mồ hôi đã chảy thành vũng nhỏ dưới chân ông ta.
Không khí trong phòng có điểm quái dị, áp lực đè nặng bốn phía khiến người ta hít thở không thông, mơ hồ còn thấy một tia sát khí, dù cho vô cùng nhỏ vì chủ nhân của nó đã cố kiểm soát nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Một lúc lâu sau, trong phòng vang lên thanh âm trầm thấp, lạnh lẽo “ Ông nói, cô ta là con gái của Dương Trí Chung? Ông có biết hậu quả của việc lừa dối tôi là gì không?”
Nam nhân kia đích thực là Lăng Thiên. Lần đó, sau khi trở về, hắn đã cho người điều tra về Dương Mỹ. Chỉ là nằm ngoài dự liệu, kết quả lại khiến hắn bất ngờ đến vậy.
Trung niên nhân vội vã lấy tay lau mồ hôi, thành thành thật thật trả lời, có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám lừ người trước mặt này, hắn vẫn còn sống chưa đủ đâu “ Dạ, tôi xin lấy mạng sống của mình ra cam đoan, điều này là sự thật. Nếu không tin, ngài có thể cho người đi điều tra lại nhưng kết quả chắc chắn chỉ có một”
Lăng Thiên tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, vẫn chắp tay quay lưng lại với ông ta, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng khiến ông ta càng lo lắng, sợ hãi.
“ Được rồi, để hồ sơ lại rồi ra ngoài đi” Lăng thiên quay lưng lại, đi về phía bàn làm việc.
Nam nhân kia tựa như được giải thoát, nhẹ nhõm thở ra một hơi, bước đến trước mặt Lăng thiên cung kính đặt tập hồ sơ ngay ngán xuống rồi cẩn thận bước ra ngoài.
Trong lòng ông ta vẫn còn sợ hãi, lúc ra đến ngoài mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm một mảnh, gió điều hòa thổi qua khiến ông ta nhịn không được rùng mình “ Vẫn là sau này nên ít tiếp xúc với vị Chủ Tịch nổi tiếng tàn nhẫn lạnh lùng này.”
Cầm trên tay tập hồ sơ mà nam nhân kia để lại, Lăng Thiên chăm chú đọc từng nội dung trong đó. Càng đọc, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, nhưng trong mắt lại tuyệt không có nửa điểm ý cười nào vẫn một mảnh lạnh lẽo, âm trầm.
Cuối cùng cũng đọc xong, Gấp tập hồ sơ lại, Lăng Thiên đi về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, miệng lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình “ Thật không thể ngờ được, cô lại có thân phận như vậy, nếu không chúng ta có lẽ đã là một đôi. Cũng đừng trách tôi, nên trách cũng là người mà cô gọi là ba kia. Cũng nên cho ông ta nếm thử một chút mùi vị mất người thân.”
Nói xong, khóe miệng lại nhếch lên, trong mắt xẹt qua tia không nỡ nhưng rất nhanh đã bị thù hận che mắt.
“Tiểu thư, nên đi ngay chứ ạ? Lão gia đã đơi người rất lâu rồi, nên đi nhanh thôi…” Quản gia vội vàng hướng Dương Mỹ nói chuyện. Ông ta đã đợi để nói câu này nửa ngày rồi nhưng tiểu thư lại không hề có nửa điểm vôi vã, vẫn cứa thong thả uống trà. Thật khổ cho lão, đã từng này tuổi rồi mà trái tim cứ lên xuống bất thường, không biết cái mạng già này còn sống được đến khi bế cháu không đây.
“ Được rồi, chú Thành, chú có thể im lặng một chút không?. Cứ cho ông ta đợi đi, cũng đâu thể chết được.” Dương Mỹ mất kiên nhẫn ngắt lời quản gia, bưng lên chén trà tiếp tục thưởng thức, đây đã là chén thứ 5 rồi, thật sự không thể tiếp tục được nữa. “Dù sao cũng phải đối mặt, Dương Mỹ ta chưa hề sợ qua thứ gì, huống hồ là ông ta.” Nghĩ được như vậy, tâm tình cũng nhất thời buông lỏng hướng về phía quản gia vẫy tay “ Chú Thành, chuẩn bị xe cho cháu”
Quản gia nhất thời vui mừng vội vàng phân phó người đi chuẩn bị nhưng vẫn chứa yên tâm, liền tự mình rời đi.
Không lâu sau, một chiếc xe đã được chuẩn bị sãn sang trước cửa biệt thự. Tiếp chìa khóa từ tay quản gia, Dương Mỹ lên xe và lao đi trong màn đêm.
10 phút sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng bệnh viện New Yord.
Dương Mỹ sải bước đến trước thang máy dành riêng cho Thành viên cao cấp, thu hút mọi ánh nhìn. Phải biết, người có thể đi thang máy này, ngoài trừ Viện trưởng ra thì cũng chỉ có thành viên Cấp Cao mới có thể đi. Quên chưa nói, bệnh viện này cũng thuộc sở hữu của Tập Đoàn Thiên Mỹ.
Tiếng xì xào vang lên, Y tá đều trộm nhìn theo bóng cô, trong mắt đều là ghen tị cùng ngưỡng mộ. Ở đây, người ta có thể không biết ai là Tổng Thống nhưng chắc chắn sẽ biết danh tiếng Tập đoàn Thiên Mỹ, chủ nhân chính thức của một chuỗi các bệnh viện, khách sạn nổi tiếng nhất New Yord, đương nhiên đó là chưa kể, hàng trăm công ti con đều lệ thuộc vào Tập đoàn này. Thực tế, có thể nói là mặt trận phía sau, âm thầm ủng hộ. Chủ nhân chính thức vẫn chỉ có một, đó là người vẫn đang nằm trên kia.
Mọi người đều đang tò mò về thân phận của Dương Mỹ. Tất cả đều khẳng định cô không phải thiên kim tiểu thư của Chủ Tịch vì mọi người đều đã nhìn thấy mặt tiểu thư rồi. Hay là bồ nhí, nhưng rất nhanh đã bị gạt đi. Ở đây ai không biết, Chủ Tịch của họ là người đàn ông nhiều tiền duy nhất ở cái Thành phố này không hề “ kim ốc tang kiều”. Aizz… Chỉ trong mới có chốc lát mà đã có nhiều tưởng tượng phong phú như vậy. Mấy người này, không đi làm phóng viên cũng thật đáng tiếc.
Dương Mỹ không hề biết mình đã vô tình tạo ra Scandal như vậy, mà cho dù có biết thì cô cũng đâu thể làm gì. Đây gọi là quyền tự do ngôn luận, cô cũng không thể đến trước mặt từng người chĩa súng vào đầu họ rồi bắt họ quên hết những gì đã nghe và thấy được. Không chừng chính cô còn bị bắt vào trại tâm thần cũng nên.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Thật Không?
- Chương 7