Người đó cùng DTN đi rồi, lúc này đằng sau cánh cửa gỗ sau lưng Trần Dương mới có người bước ra.
“ Tiểu thư.” Trần Dương cũng không ngạc nhiên quay đầu lại, lặng lẽ lau đi vệt máu trên cổ, mày cũng không nhíu lên tiếng.
“ Anh tạm thời tránh đi một thời gian, mọi chuyện ở đây đã có tôi lo rồi. Gần đây đã có người nghi ngờ lai lịch của anh, tốt nhất là vẫn nên cẩn thận, bây giờ vẫn chưa phải lúc anh có thể xuất hiện được.”
Dừng lại một lúc, trên mặt Dương Mỹ thoáng qua một nét mệt mỏi và bất lực “ Tiền tôi đã chuyển vào tài khoản cho anh rồi, vé máy bay anh hãy tự mua đi, muốn đến đâu cũng được không cần phải nói với tôi, sau này nếu có thể cũng không cần phải trở lại đây nữa. Đến một nơi nào đó thật xa, lấy vợ, sinh con. Anh cũng nên có cuộc sống của riêng mình, cuộc sống hiện tại không thích hợp nữa, cũng…rất mệt mỏi.”
Nói rồi cũng không để Trần Dương phản ứng, Dương Mỹ bước ra khỏi phòng.
“ Cô cũng rất mệt mỏi mà, phải không? Chúng ta đều không muốn sống như vậy, chúng ta đều có quá khứ từng bị tổn thương, cuộc sống hiện tại vốn dĩ không phải điều chúng ta muốn. Nếu đã vậy…nếu đã vậy tại sao cô còn muốn cố chấp với nó. Cô khuyên tôi từ bỏ, nhưng…chính bản thân cô cũng đâu có thể từ bỏ được.” Trần Dương lần đầu tiên nắm lấy bả vai mảnh khảnh của Dương Mỹ, giọng nói kiềm nén có chút run rẩy của anh vang lên, ngay cả bàn tay đang nắm vai cô của anh cũng khẽ run.
Dương Mỹ mỉm cười lạnh nhạt, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh nói:
“ Trần Dương, anh không như tôi. Anh là Trần Dương chứ không phải Trần Nam. Trần Nam đã chết nhưng Dương Mỹ thì không. Anh có thể bỏ xuống được mọi thứ nhưng tôi thì không. Có phải điều tôi muốn hay không thì quan trọng gì chứ, trên đời cũng không có nhiều cái theo ý muốn của mình. Mỗi người chúng ta đều có gánh nặng của mình, không phải tôi cố chấp với nó mà là không thể cũng như không đủ khả năng buông nó. Cho nên, anh đi đi. Quên mọi chuyện và bắt đầu lại từ đầu.” Nói rồi Dương Mỹ gạt bàn tay đang nắm vai mình ra quay đi.
Lần này, Trần Dương cũng không ngăn cản cô nữa, anh chỉ đứng đó, lặng đi nhìn theo bóng dáng mảnh mai, đơn độc của cô. Trái tim, từng chút, từng chút cảm thấy đau đớn, trống rỗng.
“ Vẻ bề ngoài chỉ là cái vỏ bọc của con người mà thôi, người ta dùng nó để che đi bản chất xấu xa thật sự của mình. Cho nên, xấu hay đẹp thì có quan trọng gì, người ta nói anh xấu là anh tưởng mình xấu thật sao. Vậy nói anh giống chó anh cũng nghĩ mình là chó sao. Ngu ngốc, ngay cả chút bản lĩnh bỏ qua dư luận mà sống cũng không có mà cũng muốn trả thù, người như anh, bị như vây cũng đáng.”
“ Nếu muốn trả thù người ta thì trước hết phải trả thù chính bản thân mình. Bởi vì nếu không phải do anh quá vô dụng thì bọn họ đã không thể khiến anh tổn thương, cũng không thể cướp đi những thứ anh trân trọng.”
“ Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình. Nếu lần này anh chết thì không sao, nhưng nếu anh hại chết bọn họ, chính tay tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.”
“ Mỗi một nghề đều có nguyên tắc của riêng nó, mà nghề của chúng ta cũng thế. Anh nên nhớ lấy. Nếu sau này tôi phát hiện anh vi phạm nó, chính tay tôi sẽ gϊếŧ anh.”
Mỗi câu mỗi chữ nhìn như thật tàn nhẫn, tuyệt tình nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm. Người có tình mới nói lời vô tình. Cô ấy dạy tôi làm thế nào để vô tình, tàn nhẫn. Ai biết được, để có thể làm được như vậy, chính bản thân cô đã phải tàn nhẫn với chính mình như thế nào.
Trần Dương cười khổ chua sót: “ Dương Mỹ…em bảo tôi buông tay, nhưng là…bản thân tôi lại không thể buông được mất rồi.”
Dương Mỹ ngồi ngẩn người nhìn ra cửa sổ xe. Là chính cô thả DTN, cô không hề hối hận. Trả thù, trả thù, hai chữ này thật khiến người ta mệt mỏi. Như vậy, coi như là đủ đi.
“ Nếu hối hận anh sẽ kêu người tìm cô ta về.” Lăng Thiên ngồi bên cạnh mất kiên nhẫn lên tiếng.
“ Anh không nên cho người theo dõi tôi.” Dương Mỹ không quay đầu lại cũng không đề cập đến chuyện anh vừa nói.
Lăng Thiên vươn một tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô đặt lên đùi mình, mắt vẫn nhìn thẳng lái xe trả lời cô:
“ Là anh lo lắng cho em, em đã biết người đến là ai mà vẫn muốn mạo hiểm. Ai đảm bảo là anh ta sẽ không làm gì em chứ?”
Dương Mỹ cũng không rút tay về mặc Lăng Thiên nắm trong tay. Như vậy, ít ra cũng khiến cô có cảm giác ấm áp một chút: “ Sau này không cần như vậy nữa, tôi có thể tự bảo vệ được mình.”
Nếu đã chấp nhận buông tay thì cũng nên cho mình một cơ hội. Dương Mỹ tự nói với lòng mình như vậy. Nhưng năm qua thật sự cô đã quá mệt mỏi rồi, nếu có thể tìm một chỗ dựa cho mình cũng rất tốt.
“ Được. Sau này anh sẽ luôn ở bên em, cũng không cần người khác bảo vệ nữa.” Lăng Thiên mỉm cười siết chặt bàn tay nhỏ bé, hơi ấm truyền qua khiến trái tim của Dương Mỹ đập nhanh hơn, cô cũng bất giác mỉm cười theo anh.
“ Chúng ta đi đâu đây?” Dương Mỹ hỏi.
“ Em muốn đi đâu?”
“ Ra biển đi.”
“ Được.”
Đứng trước hàng trăm ngọn nến lung linh xếp thành hàng chữ “ Dương Mỹ, anh yêu em, làm bạn gái anh nhé!”. Xung quanh là những chum bóng bay hồng nhạt xen lẫn những cánh hoa hồng trên cát. Khung cảnh muốn bao nhiêu lãng mạn liên có bấy nhiêu. Nói không cảm động là giả, dù sao Dương Mỹ cũng là phụ nữ, mà phụ nữ thì luôn thích được tỏ tình trong một khung cảnh như vậy.
Lăng Thiên, quỳ một gối xuống trước mặt Dương Mỹ, hai tay nâng một bó hoa hồng lớn, mỉm cười dịu dàng nói với cô:
“ Dương Mỹ, từ giờ anh sẽ gọi em là Mỹ Mỹ, cái tên này chỉ cho phép mình anh gọi, ngay cả cái cô bạn Phương Du của em cũng không thể. Trước đây, khi em đau khổ nhất anh đã không ở bên cạnh em, khi em sợ hãi nhất, đau đớn nhất anh cũng không có. Nhưng Mỹ Mỹ của anh vẫn thật kiên cường, dũng cảm vượt qua hết thảy. Anh rất hạnh phúc vì giờ phút này được thấy một Mỹ Mỹ kiên cường, mạnh mẽ. Bởi vì, nếu em không như vậy thì giờ phút này anh đã không gặp được em. Nhưng mà, sau này anh cho phép em được yếu đuối, ỷ lại vào anh. Khi tức giận có thể mắng anh, đánh anh. Khi buồn có thể coi anh làm hộp giấy cho em. Khi vui, có thể làm nũng với anh. Ngay cả khi không có việc gì cũng có thể lấy anh ra để bắt nạt. Anh hứa sẽ không phàn kháng, không tức giận, không khó chịu mà sẽ vui vẻ hưởng thụ hết thảy. Đơn giản đó là bởi vì ngừoi đó là em. Nhưng anh cũng có một điều kiện, đó là tất cả những cái nhất của em sẽ đều phải dành cho anh: yêu thương nhất, đau khổ nhất, oán hận nhất, thậm chí cả ghen tuông nhất đều phải có anh. Nếu em đồng ý, sau này em sẽ là của anh; còn nếu không, anh sẽ là của em. Xin hãy nhận lấy bó hoa chứa đựng tình cảm của anh.”
Từng câu, từng chữ rơi vào tai Dương Mỹ khiến cô cảm động đến mấy lần suýt rơi nước mắt. Nhìn vào đôi mắt dịu dàng kia, cô thấy được chính bản thân mình hai mắt đã nhòa đi, cũng thấy cả sự chân thành trong mắt anh.
Nhưng Dương Mỹ cũng chưa vội nhận lấy bó hoa mà mỉm cười hỏi anh:
“ Em cứ tưởng rằng từ đêm đó chúng ta đã xác định được quan hệ rồi?”
Lăng Thiên mỉm cười trả lời cô: “ Nhưng anh cảm thấy nó thật giống như một giấc mơ, khi tỉnh dậy sẽ không còn thấy em. Anh rất sợ hãi nếu đó không phải sự thực. Cho nên, anh cần một sự bảo đảm, một cái chứng nhận, ừm, như hiện tại anh đang làm.”
Dương Mỹ bật cười ra tiếng: “ Nhưng mà ở đây chỉ có hai chúng ta, nếu em muốn phủ nhận thì cũng không ai làm chứng cho anh cả.”
Lăng Thiên ngược lại đắc ý khoe: “ Ai nói không có, quanh đây anh đã đặt 16 camera, 10 máy quay, hiện giờ những gì chúng ta nói ở đây đều đã được phát sóng trực tiếp trên kênh quốc gia của 54 nước, Tin rằng, ngày mai cả Thế Giới sẽ biết chuyện chúng ta yêu nhau thôi. Thế nào, anh thông minh chứ, em có muốn hối hận thì cũng không kịp nữa rồi. Nếu em không muốn là đối tượng công kích của mọi người thì mau mau nhận lời anh đi.”
Dương Mỹ ngạc nhiên đến độ ngây người một lúc mới quay ra nhìn khắp một lượt xung quanh mới phát hiện ra những cái máy đen nhỏ xa xa. Cô quay lại, dùng sức trừng mắt nhìn Lăng Thiên nhưng khóe môi lại nhịn không được nhếch lên.
“ Anh bây giờ có coi như là đang tống tình em không? Nếu em không nhận lời có phải là anh cũng nên chạy ra biển giả vờ liều chết sao?”
Lăng Thiên không cười nữa mà có vẻ thực sự suy nghĩ: “ Em nói cũng đúng, anh vẫn chưa nghĩ đến trường hợp này. Vậy em có nhận lời không để anh còn diễn nốt. Mọi người đều đang đợi chúng ta, không nên để khán giả thất vọng.”
Dương Mỹ cho là anh nói đùa cũng không để ý lắm mà phất tay bảo: “ Tốt thôi, anh làm đi, biết đâu em sẽ cảm động mà suy nghĩ lại.”
Nghe thấy thế, Lăng Thiên thực sự đứng dậy không chút do dự bước ra biển.
Mãi cho đến khi anh đã đi đến sát mép biển, Dương Mỹ mới giật mình đuổi theo kéo anh lại.
“ Anh điên sao? Em chỉ nói đùa thôi. Anh mà chết thật em cũng không cảm động đâu, em sẽ lập tức đi tìm người khác để yêu đương.” Dương Mỹ tức giận nói.
Lăng Thiên nghiêm túc nhìn vào mắt cô, rõ ràng rành mạch nói: “ Mỹ Mỹ, với chuyện của em anh chưa bao giờ đùa. Từng câu từng chữ em nói anh đều để ở trong lòng, nghiêm túc suy nghĩ. Cho nên, em phải mau mau nhận lời anh đi, mau mau trói anh lại đi, muốn ngược đãi, đánh đập thế nào về nhà chúng ta sẽ thảo luận, em mà bỏ lỡ sau này thực sự sẽ hối hận đấy.”
Nghe được lời nói như vậy khiến Dương Mỹ cảm động đến rơi nước mắt, cô vùi đầu vào l*иg ngực của Lăng Thiên, lau hết nước mắt vào vạt áo của anh:
“ Đáng ghét, đáng ghét, anh làm em khóc. Sau này không cho phép khiến em cảm động như vậy nữa.”
Lăng Thiên hạnh phúc vươn tay ôm lấy cả người cô nói: “ Vậy là em nhận lời rồi phải không? Không cho phép hối hận, cũng không cho phép được đổi ý biết không!”
Dương Mỹ ngượng ngùng càng vùi sâu đầu vào lòng anh gật đầu. Âm thanh như muỗi kêu từ trong l*иg ngực Lăng Thiên truyên ra:
“ Sau này, nếu anh dám bắt nạt em, khiến em đau khổ em lập tức sẽ bỏ anh đi yêu thương người khác, hoàn toàn quên đi anh., quên sạch sẽ không còn một chút gì.”
Lăng Thiên kéo cô ra khỏi ngực cùng cô đừng song song. Anh mỉm cười quay sang nhìn cô rồi dùng tay làm loa hét lớn:
“ Mỹ Mỹ, anh yêu em. Cả đời này anh sẽ không phụ bạc em. Thà phụ Thế Giói cũng sẽ không phụ em, sẽ yêu thường, trân trọng em đến hết cuộc đời. Mỹ Mỹ, anh thực sự, thực sự rất yêu em…”
__ Hết Tập 1__
Lời Tác Giả
Tình hình là tập 1 của Yêu em thật không đến đây là hoàn. Tuy mình chưa thật sự hài lòng lắm với cái kết như vậy nhưng bù lại coi như đây cũng là một sự kết thúc để khởi đầu cái mới. Trong phần 1 này, mọi khúc mắc vẫn chỉ đang ở trong giai đoạn mở đầu chứ chưa có giải quyết, làm rõ cái nào cả nhưng phần 2 mình sẽ nói cụ thể hết.
Phần 1 kết thúc như vậy nhiều bạn sẽ nghĩ là cụt nhưng mình cho rằng như vậy là hợp lí hơn cả. DM đã chấp nhận buông tay, cô muốn cho LT và cũng là cho bản thân mình một cơ hội. Còn có thể có được hạnh phúc hay không còn phải để xem người cô tin tưởng có làm cô thất vọng hay không. Có lẽ nhiều người nghĩ rằng tình yêu của LT và DM đến quá nhanh, cho dù có quen biết từ nhỏ nhưng xa cách bao năm vẫn sẽ phai nhạt dần. Đúng vậy, tình yêu của 2 người họ hoàn toàn chưa sâu nặng như thế, còn cụ thể thế nào mới bạn xem phần 2.
Trong phần 2, mọi ân oán, hận thù, tình yêu, lừa gạt mình đều đã có ý tưởng cụ thể rồi, chỉ chờ viết ra thôi. Mình đang nghĩ liệu có nên cho vào một vài đoạn ngược tâm lẫn ngược thân hay không. Chung quy là mình cũng thích thể loại tình yêu phải vượt qua thật nhiều sóng gió mới đến được với nhau. Thôi, giải thích vậy đủ rồi, hiện tại mình cũng rất nóng lòng viết tiếp tập 2. Chắc chắn tập 2 sẽ còn gay cấn hơn tâp 1 nhiều!
P/s: Mình thực sự không thích nam chính là LT cho lắm , cho nên mình đang suy nghĩ xem có nên thay đổi nam chính hay không. Nên đổi thành một ngừoi đàn ông cao thượng, ấm áp, dịu dàng, luôn đứng đằng sau bảo vệ cho ban N9. Yêu cho đi mà không hối hận, chấp nhận bản thân đau khổ để người mình yêu hạnh phúc, cho dù người mang đến hạnh phúc cho người ấy không phải bản thân. Ừm. Nam 9 như vậy cũng rất tốt phải không. Tình yêu là phải toàn tâm toàn ý, còn ty của LT vẫn còn xen lẫn quá nhiều yếu tố, hận thù có, nghi ngờ có. Thôi thôi, có gì để sau này tính tiếp, nếu hứng lên có lẽ mình sẽ nghĩ biện pháp ngược các nhân vật một phen. Ngược lên ngược xuống, nhưng cuối cùng vẫn sẽ HE nhé. Hihi!
À quên, năm nay mình sẽ thi ĐH cho nên mình sẽ không hứa được chắc chắn điều gì. Có lẽ phải hết tháng 7 mới có thể tập trung vào chuyên môn được cho nên, nếu bạn nào muốn đọc 1 lèo hết cả truyện thì cố gắng đợi đến hết năm 2013 nhé! Tks.
Thân ái!