Ánh trăng chiếu vào căn phòng tối hắt lên khuôn mặt tái nhợt của cô gái. Trong không khí lưu lại nhàn nhạt mùi máu tươi cộng thêm mùi ẩm mốc khiến người ta buồn nôn.
Lúc này, đôi mày thanh tú của cô gái trên giường nhẽ nhíu lại, ngay cả khi đã hôn mê vẫn không cầm được tiếng rên nho nhỏ thoát ra.
“ Đừng…đừng…thả tôi ra…đừng bắt tôi…” Tiếng nói đứt quãng khiến người đàn ông đứng cạnh cô khẽ nhíu mày. Anh ta bước đến gần chiếc giường, vươn bàn tay thử đặt lên trán cô.
Chợt, ánh mắt đang nhắm chặt bỗng mở ra. Đôi mắt liếc nhìn bàn tay đang đặt trên trán mình, có sợ hãi, có căm hận, nhiều hơn là tuyệt vọng.
Trần Dương liếc nhìn cô gái trên giường, không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì. Đáng lẽ ra, khi nhìn thấy hình ảnh tàn tạ của cô ta ngày hôm nay thì anh nên vui mừng mới phải. Anh đã từng nghĩ đến sẽ khiến cô ta sống không bằng chết, sẽ cho cô ta nếm thử cảm giác tuyệt vọng khi từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Nhưng giờ đây, mọi việc diễn ra đúng như anh nghĩ, nhưng trong lòng lại rối loạn, không rõ là vui hay buồn.
Thật lâu sau, DTN cười chế giễu phá vỡ im lặng:
“ Anh cố tình thả tôi?”
Trần Dương thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, giật mình nhìn cô. Kinh ngạc thoáng qua đáy mắt nhưng rất nhanh bị che giấu.
“ Đúng vậy.”
Tuy đáp án đã biết trước nhưng nghe anh ta chính miệng thừa nhận sắc mặt tái nhợt của DTN lại càng xấu hơn. Cô cắn răng hỏi:
“ Tại sao? Hành hạ tôi vui như vậy sao? Tôi và anh không có thù oán.”
Ánh mắt Trần Dương nhiều hơn vẻ lạnh lùng, gằn từng tiếng nói:
“ Không tại sao cả. Tôi chỉ muốn cho cô biết cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào! Khi cô cảm thấy bản thân mình sắp thoát lại bị người ta bắt được, ngay cả một chút hi vọng sắp đến tay lại bị vuột mất. Không một ai giúp đỡ cô, ngay cả người thân thiết nhất cũng muốn quay lưng lại với cô. Cái cảm giác đó, tôi muốn cô phải cảm nhận được.”
Sắc mặt DTN theo từng lời nói của Trần Dương lại càng tái. Cô không hiểu anh ta nói gì, tại sao lại đối xử với cô như vậy. Cho dù có thù oán thì cũng là của cô và Dương Mỹ, đâu có liên quan anh ta. Tại sao lại tàn nhẫn với cô như vậy.
“ Anh…anh…sao có thể tàn nhẫn như vậy?”
Trần Dương tựa như nghe thấy một chuyện cười, ha ha cười to, ánh mắt lại càng thêm sắc lạnh:
“ Ha ha ha…tàn nhẫn? Thứ như cô cũng dám nói đến hai từ đó với tôi sao? Cái gọi là tàn nhẫn chân chính cô còn chưa có nếm thử qua đâu. Những thứ hôm nay cô phải chịu chẳng qua chỉ là hoàn trả lại cho cô mà thôi.”
“ Rốt cuộc thì tôi đã đắc tội gì với anh.?” DTN hít thở khó nhọc cố nói.
Trần Dương ngược lại không còn giữ vẻ mặt lạnh lùng nữa, anh bước lại gần cô, vươn tay nắm lấy bàn tay không còn chút sức lực của cô đặt lên trán mình.
“ Cảm thấy gì không, đó là một vết sẹo, vết sẹo đã thay đổi cả cuộc đời tôi. Mà người ban nó cho tôi…lại chính là cô.”
Cổ tay bị dùng sức bóp chặt khiến DTN đau đến cắn chặt môi, khó khăn nói:
“ Không hiểu, tôi cũng chưa từng gặp qua anh, sao có thể đánh anh?”
“ Tất nhiên là cô chưa từng gặp qua tôi. Chẳng qua, cái cô đang nhìn thấy đây là một lớp da thay thế mà thôi. Khuôn mặt chân chính của tôi đã bị cắt sạch rồi.”
Trần Dương hài lòng nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của DTN, nói tiếp:
“ Ngạc nhiên sao? Khuôn mặt trước kia đã bị đánh đến không nhìn ra hình người nữa, chẳng còn cách nào khác, vì không muốn bị coi là quái vật và bị truy đuổi thì chỉ còn cách thay đổi thôi.”
Tựa như nhớ ra mà cũng tựa như không, DTN sắc mặt thay đổi liên tục.
“ Thực ra, tôi có ngày hôm nay cũng phải cảm ơn các người rất nhiều. Từng người, từng người một tôi đều sẽ hoàn trả lại cả vốn lẫn lãi.”
“ Trần Nam, anh là Trần Nam?” DTN run giọng hỏi tựa như cũng thật sợ hãi với suy đoán của mình.
“ Trần Nam đã chết rồi, đứng trước mặt cô bây giờ là Trần Dương. So với 3 năm trước, sẽ không ngây thơ mà tin lời yêu thương của bất kì ai cả”
“ Là anh…đúng là anh. Trần Nam, anh vẫn chưa chết sao? Khoan đã, Jackie là anh gϊếŧ? Phài không? Là anh đã gϊếŧ anh ta?”
“ Ha ha ha. Rất tiếc, những người đó không thể gϊếŧ được tôi, làm cô thất vọng rồi. Jackie sao? Tôi chẳng qua chỉ vui đùa một chút với anh ta, ai ngờ lại chết sớm như vậy. Thật vô dụng!”
“ Anh…anh…tôi không cố ý. Tại anh ta cảm thấy phiền vì anh bám theo tôi cho nên mới…mới…” DTN hoảng sợ không dám nhìn vào cặp mắt chứa đầy lửa giận kia, thấp giọng nói.
“ Cho nên mới cho người phế tôi. Đáng tiếc là bọn chúng vô dụng, cũng chỉ phế đi khuôn mặt này ngược lại lại cho tôi một cơ hội khác.” Trần Dương nhếch môi khinh thường nói.
“ Trần Nam, cầu anh tha cho tôi đi. So với những gì anh đã phải chịu, tôi cũng trả đủ cho anh rồi. Xin anh hãy nể tình chúng ta từng yêu thương nhau mà thả tôi. Coi như…coi như là…” DTN yếu ớt cầu xin, hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống nhưng chưa đợi cô nói xong đã bị Trần Dương cắt đứt:
“ Coi như là gì? Ha ha DTN à DTN, cô còn tưởng tôi là thằng ngốc ngày xưa tùy ý bị cô đùa bỡn trên tay sao? Tôi không còn sống vì cô, vì cô mà khóc, mà vui nữa. Khi tôi còn trong tay mọi thứ, tiền bạc, địa vị, phụ nữ tình nguyện đến với tôi không một ngàn thì cũng tám trăm. Vậy mà tôi ngu ngốc lại chỉ thích cô. Ngay cả biết mình bị đùa bỡn vẫn làm như không biết. Cô thử nhớ lại xem, những ngày tháng đó, cô có thực lòng yêu thương tôi dù chỉ một chút.”
DTN cắn chặt môi không nói gì, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của một đêm 3 năm trước.
“ Thư Nhã, Thư Nhã, đừng đi, chờ anh.” Một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú vội vàng đuổi theo cô gái xinh đẹp đằng trước. Đáng tiếc, cô gái dường như không nghe thấy vẫn cứ một mạch bỏ đi thật nhanh.
“ Thư Nhã, em làm sao vậy? Sao lại bỏ đi, chúng ta có hẹn đi ăn tối mà. Đi nhanh như vậy cẩn thận kẻo ngã làm sao!” Chàng trai cuối cùng cũng đuổi kịp cô gái, lo lắng kéo tay cô lại.
DTN khó chịu hất tay anh ta ra nói:
“ Không ăn nữa, Trần Nam, chúng ta chia tay đi.”
“ Em làm sao thế Thư Nhã, nói linh tinh gì vậy? Chúng ta vẫn đang tốt đẹp mà sao lại chia tay. Em đừng bướng bỉnh nữa được không, theo anh vào đi.” Trần Nam cố gắng gạt đi vẻ hoảng hốt trên mặt nặn ra nụ cười dịu dàng nắm tay cô.
DTN vẻ mặt chán ghét gạt tay anh ra:
“ Điên rồi. Tôi nói chúng ta chia tay đi. Đừng lằng nhằng nữa, tôi chán ngấy anh rồi.”
“ Không phải. Là anh đã làm gì sai sao? Em nói đi Thư Nhã, nếu anh sai anh sẽ sửa, em đừng nói lại như thế được không?” Trần Nam bị vẻ mặt lạnh lùng của cô làm hoảng sợ, vội vàng nói.
“ Được rồi, được rồi. Đừng níu kéo nữa, ngay từ đầu tôi đã nói là quan hệ của chúng ta sẽ không kéo dài còn gì? Không biết nên nói anh ngây thơ hay ngu ngốc nữa. Anh nghĩ với địa vị của tôi mà anh cũng xứng sao? Chỉ là chút vui chơi qua đường anh tưởng thật? Chưa nói đến ngày trước, hiện tại anh còn gì có thể cho tôi. Về hỏi ông già nhà anh xem còn có đủ tiền cho anh đi tán gái hay không đã.”
Từng câu từng chữ lại càng làm sắc mặt Trần Nam tái nhợt, anh không tin nhìn người con gái anh yêu hết lòng trước mặt.
“ Không phải đâu Thư Nhã, tập đoàn của ba anh chỉ là có chút vấn đề nhỏ thôi, sẽ sớm không còn chuyện gì nữa. Chúng ta không phải đã yêu nhau 6 tháng rồi sao, em cũng rất hạnh phúc bên anh mà phải không?”
“ Bỏ đi, có phá sản hay không cũng không liên quan đến tôi, tóm lại là tôi chán rồi, chúng ta chia tay. OK. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Anh còn trẻ sợ gì không có phụ nữ theo, cứ bám lấy tôi làm gì. Được rồi, thế nhé, tôi có hẹn rồi. Tạm biệt.”
Nói rồi cũng không đợi Trần Nam phản ứng đã quay gót đi thẳng.
Trần Nam vội vàng giữ cô lại, quỳ xuống trước mặt cô:
“ Anh xin lỗi, Thư Nhã, em đừng bỏ anh có được không. Anh yêu em thật lòng, đừng bỏ anh. Anh sẽ dùng cả đời để yêu thương em, sẽ không để em phải chịu bất cứ thiệt thòi nào, xin đừng bỏ anh.”
Người ta nói “ dưới gối đàn ông có vàng” vậy mà hôm nay vì níu giữ một người con gái mà anh đã phải gạt hết lòng tự tôn của một người đàn ông để quỳ xuống cầu xin cô. Anh chỉ biết mình không thể mất đi cô, cô là tất cả đối với anh, so với tính mạng anh còn quan trọng hơn.
DTN có chút giật mình nhìn anh, cô cố kéo anh dậy nhưng không được. Bao ánh mắt người đi đương chú ý vào hai người khiến cô khó chịu, lúng túng.
“ Trần Nam, anh bỏ tôi ra. Tôi đã nói chúng ta không còn gì nữa mà. Đứng lên nhanh, anh muốn ngày mai tôi và anh cũng xuất hiện trên mặt báo sao?”
“ Không. Trừ khi em chịu ở lại nếu không anh sẽ không đứng.”
“ Tôi bảo anh bỏ ra. Anh biết bộ váy này của tôi giá bao nhiêu không. Có bán anh đi bây giờ cũng không mua được. Lát nữa tôi còn có hẹn, anh làm nhăn hết rồi.” DTN nóng nảy dùng chân đá anh ra, không chút lưu tình quay người đi.
Trần Nam ngã sõng xoài trên mặt đất, mặc kệ ánh nhìn soi mói của mọi người đuổi theo cô.
“ Thư Nhã, đừng đi mà Thư Nhã, Thư Nhã…”
Dương Thư Nhã vội vàng bước đi thật nhanh, thoáng thấy hình dáng quen thuộc ngay phía trước, cô vội vàng chạy lại túm lấy tay anh ta.
“ Jackie, Jackie, đuổi giùm em tên kia đi. Hắn bám lấy em nãy giờ không tha. Thật phiền phức!”
Đuổi đến nơi, nhìn cô trong vòng tay người khác khiến trái tim Trần Nam đau đớn vô cùng. Anh đau lòng nhìn về phía cô.
“ Vì hắn sao, vì nó mà em bỏ anh sao? Hắn có gì tốt, quay về với anh có được không?”
Người đàn ông tên Jackie ôm eo DTN quay mặt hỏi cô:
“ Hắn bám em sao? Người yêu cũ à, có cần anh giải quyết giùm không?”
Trong mắt DTN thoáng qua một tia không đành lòng nhưng rất nhanh mỉm cười quyến rũ tựa vào người nói:
“ Đúng vậy, là hắn. Thôi thì nể tình hắn và em có quen biết, anh chỉ cần nhẹ nhàng thôi là được.”
“ Ha ha người đẹp đã có lòng muốn thì anh phải giúp thôi. Ai bảo anh yêu em nhiều như thế chứ.”
Hai người nháy mắt đưa tình với nhau hoàn toàn không coi Trần Nam ra gì. Trần Nam ánh mắt như muốn toát ra lửa, toan định chạy lên nhưng lại bị một lũ người vây lại đành trơ mắt nhìn người mình yêu đi cùng người khác.