- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Thật Không?
- Chương 4
Yêu Em Thật Không?
Chương 4
Sàn nhảy Boom Boom, New Yord, Mỹ
Bước chân qua cánh cửa cách âm của vũ trường, bị choáng ngợp bởi âm thanh dội vào tai, vào l*иg ngực, ánh sáng mạnh quét liên tục. Cảm giác bị kí©h thí©ɧ bởi người người đang khiêu vũ, không khí trong vũ trường khiến mọi người đều muốn động đậy chân tay, gật gù cái đầu theo tiếng nhạc.
Tìm một góc khuất trong sâu trong cùng, Dương Mỹ đang uống rượu một mình, càng uống cô lại càng tỉnh và lại càng đau hơn. Lần này Dương Mỹ chọn cho mình loại rượu Whiskey nặng nhất nhưng cô phát hiện bản thân lại không hề dễ say được.
Một lúc sau, phát hiện bản thân đã có chút choáng váng, Dương Mỹ vịn tay vào thành bàn, cố gắng để bản thân khỏi ngã, loạng choạng lần theo ánh sáng chập chờn đi ra ngoài.
Mọi người đều đang đắm chìm trong tiếng nhạc cùng những vũ công xinh đẹp, không một ai để ý đến cô.
Lúc này, một gã vẫn đang chăm chú nhìn Dương Mỹ từ đầu đến cuối bỗng bước lại gần, lôi kéo tay cô định bước ra ngoài, giọng nói ngả ngớn cùng hơi thở hôi thối bất giác khiến cô nhíu mày ghê tởm:
“ A..Người đẹp, em định đi đâu vậy, có cần anh giúp không? Nào, đi theo anh ra ngoài tâm sự một chút nhé?”
Khẽ dùng lực một chút Dương Mỹ dễ dàng thoát khỏi móng vuốt của hắn, bước chân đã không còn theo quy luật ra ngoài.
Nhưng gã kia lại không hề dễ dàng bỏ qua cho Dương Mỹ như vậy. Hắn đã quan sát cô từ khi cô bước vào, cho đến bây giờ hắn sao lại bỏ qua một con mồi như cô được. Càng nhìn lại càng khiến hắn thèm nhỏ dãi, dáng người đó, khuôn mặt đó không hề kém bất kì một cô người mẫu nào, thậm chí còn có phần nổi trội hơn.
“ Oh. Một cô gái xinh đẹp như em không nên đến những nơi như thế này một mình, để anh đưa em về nhé! Nào, đi cùng anh” Gã vẫn đi theo sau Dương Mỹ cho đến lúc ra ngoài cửa, một lần nữa lại định nắm tay cô kéo đi.
Lần này, không như gã dự liệu, Dương Mỹ bỗng chốc xoay người đá vào chỗ hiểm của hắn, cũng may hắn tránh kịp nếu không thật sự là tuyệt đường nhà hắn.
“ Cút ngay. Đừng đi theo tao” Dương Mỹ lạnh lùng phun một câu cuối rồi vẫn tiếp tục đi. Cô cố chống lại cảm giác đau đầu chóng mặt. Lúc nãy có thể không biết nhưng bây giờ cô đã thực sự sắp không chịu nổi. Hơi rượu bốc lên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thêm một tần ửng đỏ trông càng mê người.
“ A. ****** này, mày dám đá tao. Xem hôm nay ông mày cho mày quỳ dưới háng tao xin tha” Gã gầm lên tức giận, chạy đến trước mặt Dương Mỹ định dung tay tát cô nhưng lại bị cô bắt được, vặn một cái khiến gã tru lên như heo bị chọc tiết.
Nói đùa, dù là cô say nhưng đâu thể dễ dàng để một tên khốn khϊếp kia khi dễ được. Cho dù 10 tên nữa, chỉ cần cô chưa gục thì bọn chúng cũng đừng hòng động được vào người cô.
Tên kia bị cô vặn tay đã sớm không còn ra hình dạng, lúc này mới thầm hối hận không nhìn kĩ người, con nhỏ này tuy đẹp nhưng lại không thể đọng vào. Nhưng nhìn đến khuôn mặt cùng dáng người kia, gã vẫn không thể nhịn được nuốt nước miếng.
Trong mắt lóe lên tia sáng âm hiểm nhưng rất nhanh thay bằng sự sợ hãi. Đợi Dương Mỹ thả tay hắn ra, rút từ trong người ra một chiếc gậy, hắn cẩn thận đến gần phía sau cô, đánh mạnh vào gáy Dương Mỹ. Đợi đén khi Dương Mỹ phát hiện nguy hiểm thì đã quá muộn, cô ngất đi trong long hắn.
Gọi một chiếc taxi, hắn định dìu cô vào trong. Lúc này, một bàn tay khẽ nắm lấy cửa, dù cố thế nào cũng không thể đóng lại. Tức giận ngước mắt nhìn lên, hắn chỉ thấy một nam nhân Châu Á đang chặn cửa lại.
“ Mày làm gì? Bỏ tay ra để tao còn đi” Gã tức giận quát lên, lúc này gã đang rất nóng long thưởng thức con mồi nóng bỏng kia đâu còn thời gian mà dây dưa với người khác.
“ Mày đi thì được nhưng mà thả bạn gái tao ra” Nam nhân chỉ tay vào Dương Mỹ lạnh lùng nói.
Gã khẽ cau mày, ánh mắt chợt lóe rồi tắt, hất tay nam nhân kia ra định đóng cửa lại “ Tao không biết mày nói gì. Đây là người tao tìm được trước, nếu muốn thì tìm con khác đi” Nói rồi lại một lần nữa muốn dung sức kéo cánh cửa lại nhưng lại phát hiện cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
“ Tao nói rồi, thả bạn gái tao ra. Biết điều một chút, tao còn có thể tha mạng cho mày.” Nam nhân lúc này tựa hồ đã không còn kiên nhẫn, giơ tay về phía gã kia, khẽ dung lực lôi Dương Mỹ vào nằm gọn trong lòng hắn.
Đợi đến khi gã kia phục hồi lại tinh thần thì Dương Mỹ đã nằm trong lòng nam nhân kia. Tuy tức giận nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể dung ánh mắt oán hận để nhìn. Một lúc mới chiu đầu vào xe đi.
Nhìn cô gái đang nằm trong lòng, Lăng Thiên khẽ mỉm cười, nhanh chóng cởϊ áσ khoác khoác cho cô, che đi cảnh xuân lộ diện. Ôm cô vào lòng và gọi một chiếc taxi, hắn không tìm được bất kì giấy tờ nào của cô, chỉ có thể đưa cô vào một khách sạn gần đó.
“ Quý khách, ngài cần mấy phòng ạ?” Cô tiếp viên đỏ mặt nói với Lăng Thiên nhưng khi nhìn thấy cô gái đang nằm trong ngực anh, ánh mắt chợt ánh lên sự ghen tị.
“ Cô cho tôi một phòng Vip.” Lăng Thiên mỉm cười với cô khiến cô gái trẻ càng thêm ngượng ngùng không dám nhìn anh, chỉ nghe thấy tiếng trả lời bé như muỗi. Lúc cô ngửng đầu lên vẫn thấy anh đang mỉm cời nhìn cô, vội vàng lấy chìa khóa giao cho anh rồi lại cúi mặt xuống.
Lăng Thiên cầm lấy chìa khóa, nói cảm ơn một tiếng rồi bước đi.
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia, cô gái trẻ vẫn còn ngượng ngùng nhưng trong mắt lại toàn là say mê. Thật là một người hoàn mĩ.
Vào trong phòng, Lăng Thiên nhẹ nhàng đặt Dương Mỹ lên giường, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi gương mặt ửng hồng xinh đẹp của cô. Tuy anh đã gặp rất nhiều phụ nữ đẹp nhưng lại chưa thấy ai đẹp như cô. Một vẻ đẹp có chút cổ điển nhưng lại rất thú hút, nhưng anh cứu cô không phải chỉ vì cô đẹp mà quan trọng là bị cái khí chất của cô lôi cuốn.
Khẽ nuốt nước bọt, cố tránh tầm nhìn khỏi gương mặt cô nhưng lại bị cảnh xuân trước ngực cô khiến hô hấp của anh càng thêm trầm trọng. Hôm nay Dương Mỹ mặc một chiếc váy khoét sâu ở cổ, lúc này vì đang nằm nên chiếc váy càng thêm trễ xuông khiến khoảng trắng lộ ra càng nhiều hơn.
“ Chết tiệt. Đúng là yêu tinh hại người.” Giơ tay lên vuốt mặt, Lăng Thiên cố làm cho mình tỉnh táo. Đang lúc anh định đi vào nhà tắm để rửa mặt thì một đôi tay khẽ nắm lấy áo anh.
Nhíu mày nhìn đôi tay nhỏ bé trắng nõn kia đang nắm chặt áo mình, Lăng Thiên cố gỡ tay cô ra.
Bất ngờ,cô gái đang nằm trên giường vươn người dậy ôm lấy cổ anh. Đôi môi thơm tho hôn khắp gương mặt tuấn tú, rồi lại chuyển xuống cổ, dung miệng từng chút, từng chút một cởi từng nút áo của anh. Bàn tay bé nhỏ cũng không chịu đẻ yên, chu du khắp cơ thể cường tráng của Lăng Thiên, mỗi nơi cô đi đến là nơi đó nóng như bị thiêu đốt. Phút chốc trên người anh chỉ còn lại một chiếc quần.
Khi tay cô lần xuống thắt lưng của anh định tiếp tục cởi trong đầu Lăng Thiên vang ầm một tiếng, lí trí mách bảo anh không thể có chuyện gì với cô nhưng dục hỏa trong người lại đang bị cô gái kia đốt lên mãnh liệt.
Cố tận dụng nốt phần lí trí còn sót lại, Lăng Thiên đẩy người con gái đang bám chặt lấy mình ra, xoay người về nhà tắm.
Dương Mỹ bị Lăng Thiên hất ngã xuống giường lúc này đang co cả người lại miệng lẩm bẩm không ngừng “ Mẹ, đừng mà, đừng bỏ Tiểu Mỹ, Đừng bỏ con, con xin mẹ, đừng bỏ con,,huhu” Dương Mỹ ôm lấy hai vai khóc nức nở nhưng vẫn chưa hề tỉnh lại.
Nhìn cô gái đang khóc rất thương tâm trên giường, trong lòng Lăng Thiên bỗng có cảm giác thương tiếc muốn ôm cô gái nhỏ này vào lòng an ủi.
Cuối cùng vẫn là anh phải chịu đầu hàng, cố gạt bỏ hết tạp niệm trong đầu, leo lên giường ôm cô gái nhỏ kia vào lòng vỗ về an ủi.
Một lúc sau, Dương Mỹ đã chìm vào giấc ngủ không còn nói mê nữa nhưng Lăng Thiên thì lại không thể. Dù sao anh cũng là đàn ông, ôm một cô gái xinh đẹp trong lòng mà không có ý nghĩ xấu xa nào là không thể được. Cố gắng nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ nhưng rốt cục vẫn là không thể. Cả đêm hôm ấy anh không thể nào chợp mắt nổi. “Thôi vậy, không ngủ được thì đành thưc vậy. Cô gái này, đúng là hại nước hại dân mà”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Thật Không?
- Chương 4