“ Tiểu thư… tiểu thư, cô mau về, lão gia… lão gia ngài ấy có chuyện rồi.” Giọng lão quản gia vang lên trong điện thoại, thanh âm chứa đầy sự lo lắng.
Dương Mỹ tắt vội điện thoại, nghĩ cũng không nghĩ đã lao vυ"t đi trong đêm.
“ Có chuyện gì xảy ra? Ông ta bị làm sao?” Vội vàng xuống xe, Dương Mỹ quát hỏi lão quản gia.
“ Tiểu thư, ô..ô, ta không muốn sống nữa, ta thực sự không muốn sống nữa, ô…ô. Tiểu thư ơi, ô..ô…..” Quản gia vừa thấy Dương Mỹ đã khóc rống lên chạy lại cầm tay Dương Mỹ, khuôn mặt già nua vì đau khổ mà méo mó, vặn vẹo hết cả lại.
“ Câm miệng cho tôi. Nói, đã xảy ra chuyện gì?” Dương Mỹ lạnh lùng gạt tay lão quản gia ra, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng bất thường nhưng rất nhanh đã khôi phục.
Bị ánh mắt lạnh lẽo của tiểu thư nhìn chằm chằm, quản gia không dám khóc nữa, khuôn mặt vì cố nhịn mà co rúm lại, hồi lâu mới nặng nề thốt ra “ Lão gia, ngài ấy là bị ám sát trên đường đến Tập Đoàn, bây giờ ngài ấy vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói có thể sẽ không qua khỏi được. Phu nhân muốn tiểu thư đến gặp mặt ngài ấy lần cuối, đó là mong muốn cuối cùng của lão gia. Ô.ô” Nói tới đây quản gia lại không kìm được, ôm lấy mặt,nấc nghẹn.
“ Chết tiệt. Chuẩn bị máy bay cho tôi” Dương Mỹ lạnh lùng buông lại một câu rồi quay lưng bước lên lầu.
Ngay khi cô vừa quay người lại, khuôn mặt đầy nước mắt của quản gia bỗng nở một nụ cười khó thấy nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ.
2 tiếng sau, một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân sau của biệt thự nhưng rất nhanh đã lại bay đi.
“ Chào tiểu thư”
“ Chào tiểu thư”
Một hang người mặc toàn đồ vest đen đứng xếp hang ngay ngắn chật kín cả hành lang bệnh viện. Cũng may bệnh nhân đều đã được chuyển hết xuống tầng dưới nếu không dù không chết vì bệnh thì người ta cũng sẽ bị dọa cho chết mất thôi.
“ Tiểu Mỹ, con đã đến rồi, lại đây ngồi đi, ba con nhìn thấy con chắc sẽ vui lắm, chỉ tiếc ông ấy lại không có cơ hội.” Người phụ nữ đang lên tiếng là bà Lan, vợ của Chủ tịch Tập Đoàn Thiên Mỹ, Dương Trí Chung. Gương mặt xinh đẹp không nhìn rõ tuổi, có thể nói là 30 cũng có thể nói là 40. Bà là niềm ao ước của mọi phụ nữ. Giờ đây, nhìn vào gương mặt khiến người ta ghen tị ấy người ta chỉ thấy một sự đau khổ của một người vợ sắp mất chồng.
“ Tại sao lại như vậy? Là ai đã làm chuyện này” Dương Mỹ cố gượng để giọng nói bình tĩnh nhất nhưng vẫn có thể nghe ra sự run rẩy trong đó, bàn tay vì nắm quá chặt đã trắng bệch cả, mơ hồ còn thấy một tia máu rỉ qua kẽ tay.
“ Trí Chung nói, người mà cả đời này ông ấy không thể quên được là Triệu Tú nhưng người mà ông ấy yêu thương và cảm thấy có lỗi nhất lại là con. Cả đời ông ấy chưa từng hối hận qua việc gì, duy nhất việc không thể cho con một gia đình hạnh phúc khiến ông ấy luôn tự trách bản thân. Năm đó, khi con tham gia huấn luyện, ông ấy gần như đã phát điên. Ông ấy lợi dụng tất cả mối quan hệ cả hắc bạch đạo để điều tra về tổ chức thần bí kia. Ông ấy là không muốn con phải chịu khổ, không muốn con ngày ngày phải sống giữa ranh giới giữa sống và chết. Ông ấy còn noí…” Bà Lan vẫn không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của người đàn ông nằm trên giường như thể đang nói cho ông nghe, ánh mắt thâm tình nhưng lại tràn đầy đau khổ.
“ Đủ rồi, đừng nói nữa. bà là đang mong tôi thương tình cho 2 người sao? Bà tưởng tôi là con ngốc hay nghĩ rằng chỉ nói vài ba câu mà có thể rũ bỏ hết mọi trách nhiệm sao? Haha. Nực cười, cả đời này bà trả không đủ cho tôi, cho dù chết cũng không đủ. Tôi không cần ông bà thương hại cho tôi, các người hãy đợi mà nhận lấy hậu quả mà các người đã gây ra đi”
Dương Mỹ đã gần như mất kiểm soát, ánh mắt như tóe lửa, sát khí trỗi dậy khiến ngay cả vệ sĩ đứng ngoài cửa cũng không nhận được rung mình. Mà người đàn ông đang nằm bất động trên giường kia khẽ nhúc nhích ngón tay nhưng không một ai nhìn ra.
“ Tiểu Mỹ, con nghe ta nói, đều không phải như con nghĩ đâu, hãy nghe ta, ta xin con, con tha thứ cho ông ấy đi. Bao năm qua, ông ấy đã chịu đủ mọi giày vò rồi. Tất cả đều là là lỗi của ta, con hận ta cũng được, gϊếŧ ta cũng được chỉ xin con hãy tha thứ cho ba con.”
Bà Lan đứng bật dậy khỏi giường, chạy đén nắm tay Dương Mỹ, đôi mắt xinh đẹp đã nhòe đi nước mắt khiến người ta nhìn vào không khỏi nảy sinh cảm giác thương tiếc.
Mạnh mẽ đẩy bà ra, Dương Mỹ lùi lại sau mấy bước, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi dưới đất rồi lại nhìn người nằm trên giường.
“ Haha. Tha thứ, được thôi, chỉ cần bà có thể trả lại mẹ cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho bà và ông ta. Các người có làm được không? Không thể sao? Vậy thì các người lấy quyền gì mà bảo tôi tha thứ cho các người. Bà và ông ta mãi mãi đừng mơ tưởng đến chuyện hoang đường đó nữa. Những gì là của mẹ tôi, tôi sẽ đòi lại hết, bao gồm cả Tập Đoàn này và… mạng của 2 người nữa.” Dương Mỹ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay người ra cửa.
Bên trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của người phụ nữ và một tiếng thở dài khác nữa.