“ Lão gia..” Thanh âm già nua cung kính cất lên.
Hồi lâu, trong phòng cũng không có tiếng đáp lại cũng không có người lên tiếng giục.
“ Chú cứ làm theo ý chú đi, tôi già rồi, nhiều chuyện không còn minh mẫn nữa. Chú cứ tự quyết định đi, tôi tin tưởng vào chú!” Giọng nói mang theo chút mệt mỏi, Dương Trí Chung tựa đầu vào thành giường, gương mặt tiều tụy, tuy mới 40 tuổi nhưng mái tóc đã hoa râm rất nhiều.
Nguyên Thành, cũng là người vừa lên tiếng hỏi trước, là quản gia trong cái nhà này đã 30 năm. Ông là người chứng kiến cả quá trình trưởng thành của người đang ngồi trước mặt ông. Kể từ khi còn là một cậu thanh niên bốc đồng cho tới khi thành một vị Chủ Tịch của cả một Tập Đoàn. Ông hiểu con người này còn hơn cả bố mẹ hắn, yêu thương hắn như con đẻ của mình. Chứng kiến người mà mình vất vả chăm sóc bấy lâu nay trở nên tiều tụy, hốc hác như vậy lòng ông cũng đau lòng không kém!
“ lão gia, vì sao phải khổ như vậy? Tiểu thư cũng không phải không hiểu chuyện, cho dù năm đó ngài có sai nhưng mà bao năm qua chịu khổ sở cũng đủ rồi. Ngài cũng biết thời gian không còn nhiều nữa tại sao không để hai cha con có cơ hội hòa hợp!” Thanh âm bất đắc dĩ mang theo nồng đậm yêu thương cùng đau lòng.
Dương Trí Chung cười khổ nói “ Tôi nghĩ, cả đời này cũng sẽ không trả đủ cho con bé đâu, tôi nợ nó quá nhiều rồi, cũng nợ những người phụ nữ tôi yêu quá nhiều. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu không có lỗi lầm ngày hôm đó thì cũng sẽ không có bi kịch hôm nay. Tôi xứng đáng bị trừng phạt như vậy mà!”
Hốc mắt quản gia đỏ lên, khóe miệng già nua run rẩy, ông biết mình không thể khuyên được con người cứng đầu này. Nếu có thể thì bi kịch bao năm qua cũng sẽ đâu xảy ra.
“ Thôi, ôn lại chuyện cũ vậy thôi. Chú đi làm việc đi, tôi mệt mỏi rồi muốn nghỉ ngơi một lúc.” Nói rồi ông mệt mỏi nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một thứ trong suốt…
“ Đại ca.” Thanh âm vang dội, đồng đều đầy khí thế.
Một hàng người mặc vest đen đứng thẳng hàng cung kính cúi đầu chào, ánh mắt lẫn vẻ mặt đều rất nghiêm túc, khí thế bừng bừng.
“ Đi thôi.” Giọng nói không to nhưng đều khiến mọi người ở đây run sợ, trật tự lên xe của chính mình.
Ở nhiều nơi khác trong Thành Phố đều co tình trạng tương tự…..
Trong phòng, yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
Xung quanh bàn tròn lớn, có bảy chiếc ghế. Trên đó đã có sáu người ngồi, họ đều là những nhân vật nổi tiếng ở thành phố này, chỉ là dưới một thân phận khác.
Đằng sau, biển người dày đặc, sắc mặt đều rất kém, trừng mắt nhìn nhất cử nhất động của đối phương. Tin rằng chỉ cần có một ai trong số họ có hành động bất thường là chắc chắn sẽ biến thành tổ ong.
Lâu thật lâu sau, khi tất cả mọi người ở đây đều sắp không thể chịu nổi nữa thì một giọng nói già nua kèm theo cả ho khan vang lên đánh vỡ trầm mặc
“ khụ…hôm nay có vẻ đông đủ quá nhỉ? Có chuyện tốt gì sao, không ngại kể với lão già này một chút chứ?”
Mọi người nhất tề tạt ra hai bên tạo thành một lối đi nhỏ cho người vừa lên tiếng, tất cả đồng loạt cung kính cúi đầu.
Chỉ thấy, một lão niên đã ngoài 60 tuổi nhưng mắt vẫn sáng quắc, tay chân không hề run rẩy, miệng cười tủm tỉm thân ái đi vào.
Tất cả những người đang ngồi đều đồng loạt đứng dậy cúi đầu chào
“Thành ca!”
Nếu có nhà báo hay phóng viên ở đây, họ nhất định sẽ kinh ngạc đến chết. Mỗi người ở đây, ai không phải là nhân vật hô phong hoán vũ, giậm chân một cái là có thể rung chuyển cả cái Thành Phố này, bây giờ lại đang cung cung kính kính cúi đầu chào một lão già. Họ nhất định nhất định thà tin tưởng là mình hoa mắt, thậm chí là điên rồi chứ không thể chấp nhận được sự thật này!
“ ha ha ha, tốt tốt, ngồi xuống đi, lâu lắm rồi mới có dịp ngồi cùng đông đủ mọi người như vậy!” Nguyên Thành ha ha cười lớn, thoải mái phất tay cho mọi người ngồi.
“ Tiểu Chu, tiểu Cường, tiểu Liệt, tiểu Cao, tiểu Sơn còn cả tiểu Lương nữa, ha ha ha, đều đã trưởng thành cả rồi. Rất tốt, nhìn cũng ra dáng rồi đấy chứ. Xem ra mấy năm qua mọi người sống không tệ phải không?”
Trước mặt người này, những nhân vật quan trọng đều trở thành những đứa trẻ rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi một bên.
Đối với họ, người trước mắt này ngàn vạn lần không thể đắc tội, nếu đã đắc tội thì tốt nhất nên tự tìm mua cho mình quan tài tốt một chút trước, bớt chút thời gian dặn dò con cháu một chút là vừa. Cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn, trong cái Thành Phố này, người muốn nịnh nọt lão già kia nhiều không đếm hết, chỉ cần lão nói một câu thì chưa đến ngày mai, báo chí sẽ đưa tin bản thân đột ngột qua đời. Đừng nhìn lão ta già rồi mà tưởng lão lẩm cẩm, lú lẫn, mọi người ở đây có ai là chưa nếm qua tư vị bị chỉnh cho sống không bằng chết, nghĩ đến mà vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Hơn nữa, người trước mắt này cũng chính là người đã tự tay nâng họ lên như ngày hôm nay. Nếu không có lão thì cũng sẽ không có Tổng Giám Đốc hay Chủ Tịch gì đó như bọn họ.
Bọn họ đều có xuất thân từ giang hồ, từ nhỏ đã đi theo một người gọi là Thành ca, đối với người này, họ vừa kính vừa sợ. Người trong giang hồ quan trọng nhất là cái gì? Chính là chữ “ nghĩa”. Họ có thể gϊếŧ anh em, hại bạn bè nhưng trước mặt người này họ mãi mãi vẫn chỉ là tiểu mà thôi!
“ Tất cả đều là nhờ công sức nâng đỡ của anh. Nếu không có anh cũng sẽ không có bọn em ngày hôm nay.” Trương Định, Tổng Giám Đốc Tập đoàn dầu khí quốc gia lên tiếng.
Mọi người còn lại đều gật đầu đồng ý.
“ Ha ha ha, công sức gì chứ. Nếu không phải mọi người cùng cố gắng thì tôi có cố gắng nâng đỡ cũng đâu thể làm được gì nhiều. Thuyền muốn đi cũng phải dựa vào nước nữa chứ đâu thể cần mỗi sức người.” Nguyên Thành cũng mỉm cười hỏi thăm tình hình của từng người, chứng kiến mỗi người từng là đàn em của mình nay đã có sự nghiệp công việc thành đạt tự bản thân lão cũng dâng lên một cỗ niềm tự hào tự đáy lòng.
“ A. Xem ta kìa, già rồi nên đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa. Suýt nữa đã quên mục đích đến ngày hôm nay.” Nguyên Thành nguyên bản đang vui vẻ trò chuyện cùng mọi người bỗng vỗ mạnh vào đầu mình nói.
Mọi người trong phòng ngay từ đầu đã không có ý định nhắc nhở lão về việc này, vốn định đợi cho lão đi về mới tiếp tục bàn bạc, ai ngờ lão vẫn nhớ.
Sắc mặt mỗi người trong phòng đều trầm xuống.
“ Aizzz…Chuyện của tiểu Phùng ta cũng đã nghe nói rồi, không ngờ lại ra đi sớm như vậy. Mọi người đều từng là anh em vào sinh ra tử, chứng kiến đồng bạn chết đột ngột như vậy chắc cũng đau lòng không kém ta phải không?”
Thanh âm mang theo nhàn nhạt đau thương, dù sao cũng từng là đàn em sớm chiều bên nhau, lão nghĩ đến cũng thấy hơi đau lòng.
Sáu người sắc mặt hết sức quái di, cuối cùng có người lên tiếng:
“ Thành ca, làm nghề như chúng ta sớm đã biết sẽ không được chết già rồi. Cái chết đối với chúng ta không còn đáng sợ nữa, dù sao cũng chỉ là chết sớm hay chết muôn mà thôi.” Liệt Nam, Giám đốc tập đoàn xe hơi lên tiếng nói.
Nguyên Thành như bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn rồi mới thở dài “ Xem ta kìa, rút lui một thời gian rồi nên cũng học người ta lòng dạ đàn bà.”
Không có ai trả lời, mỗi người đều có những suy nghĩ của riêng mình.
“ Bỏ đi, hôm nay cũng không phải đến để tưởng niệm nhau. Mọi người cũng đều có mặt đông đủ ở đây, mỗi người tự đưa ra ý kiến đi. Về việc địa bàn của tiểu Phùng, mọi người nghĩ như thế nào?” Nguyên Thành lên tiếng phá vỡ im lặng.
Không ai bảo ai, mọi người đều thông qua ánh mắt trao đổi lẫn nhau nhất trí ý kiến “ Tất cả đều do Thành ca định đoạt, bọn em không có ý kiến gì.”
“ A. Nếu mọi người đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi đành phải nêu ý kiến trước vậy. Thế này đi, nếu không ai phản đối, địa bàn đó sẽ do Trương Lý tiếp quản. Hắn là đàn em thân cận dưới tiểu Phùng, rất được hắn tin tưởng cũng rất có bản lĩnh. Hơn nữa trong bang cũng có nhiều người ủng hộ, giao vào tay hắn sẽ bớt được rất nhiều phiền phức. Mọi người nghĩ sao?”
Không ai lên tiếng nhưng ánh mắt rõ rang là không phục. Nhưng mà cũng không có ai lên tiếng phản đối.
“ Không lên tiếng tức là chấp nhận phải không? Nếu đã như vậy thì cũng nên giúp đỡ hắn một tay. Công việc mới có lẽ chưa quen, mọi người bớt chút thời gian hướng dẫn cho hắn. Ta thấy thằng nhóc này rất được, rất có bẳn lĩnh, ta cũng rất thích, sau này nể mặt ta mọi người chiếu cố đến hắn nhiều hơn.” Nguyên Thành ánh mắt lóe lên tia sáng quỷ dị, miệng cười ha ha nói.
Ý tứ rất rõ ràng, nếu các người bắt nạt hắn tức là không nể mặt lão già này rồi. Mà hậu quả của nó đảm bảo các người nuốt không trôi đâu.
Mọi người ở đây bất kì ai cũng đều không phục để một thằng nhóc miệng còn hôi sữa ngồi ngang hàng với mình. Nhưng mà lại không thể nói càng không thể phản bác lão già kia. Lão là con hồ li, già mà không đáng kính chút nào, miệng thì cười mà trong lòng lại tính kế người ta. Nếu không phải mỗi người ở đây cũng đều là hồ li hơn nữa lại trải qua năm tháng dài tích lũy kinh nghiệm thì không chừng sẽ bị lão ta lừa đi bán mà vẫn còn nghĩ lão ta tốt bụng. Có quỷ mới tin lão tốt bụng.
Không sao, không đấu lại lão chúng ta quay sang chỉnh chết tên nhóc đáng hận kia. Dựa vào cái gì mà một thằng nhóc có thể xưng huynh gọi đệ với bọn ta. Hồi bọn ta lăn lộn ngoài đời hắn còn chưa ra đời đâu. Nhưng mà một câu nói cuối cùng của lão đã chặt hết hi vọng cuối cùng của mọi người. Ta nhịn, ta nhịn, không sao, coi như hắn gặp may. Đợi mấy năm nữa lão già kia xuống mồ ta còn sợ không chỉnh chết được hắn sao?
Mọi người trong đầu đều có chung một suy nghĩ như vậy, ngoài miệng nói đáp ứng nhưng trong lòng đang ra sức kêu gào.