“ Hừ. Lăng Thiên, tên hỗn đản, đáng chết, anh tưởng mình ngon lắm à? Nếu không vì Tập Đoàn thì tôi đã băm anh như băm tương rồi.... Hừ, chết tiệt, rượu gì không biết, sao lau mãi chả sạch?”
Dương Mỹ tức giận hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Lăng Thiên, dùng sức cọ đi vết nhơ trên váy nhưng càng cọ lại càng dây ra nhiều hơn.
Đầy một bụng oán khí mà không biết trút ở đâu, Dương Mỹ dùng sức đá mạnh thùng rác dưới chân khiến nó lõm sâu hẳn vào trong.
Cô gái đứng cạnh Dương Mỹ sắc mặt trắng không còn giọt máu nhìn cô gái trước mắt cơ hồ không tin nổi vào mắt mình. Cô muốn chạy nhưng chân lại không còn sức, muốn hét lại càng không có can đảm, chỉ còn biết giương mắt nhìn người con gái xinh đẹp kia.
Dương Mỹ biết mình vô tình hù dọa cô gái kia nhưng cũng chỉ hừ lạnh không để ý.
Hồi lâu, cô gái mới bình tĩnh một chút, dùng chút sức lực còn lại chạy ra ngoài.
Dương Mỹ thật sự phải nhịn đến sắp phát điên, thứ duy nhất cô muốn bây giờ là một bao thịt cho cô tha hồ hành hạ, tra tấn. Nếu là tên Lăng Thiên đó thì càng tốt hơn nữa, cô sẽ đánh cho ba mẹ hắn cũng không nhận ra nổi.
Bỗng, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến khiến Dương Mỹ tỉnh táo lại. Dù cho năm đó đối mặt với gia tộc võ sĩ bên Nhật cũng không có cái cảm giác áp bức này. Dương Mỹ vừa có chút chờ mong lại có chút nóng vội trong tâm trí. Đã lâu rồi cô không có cảm giác nguy hiểm cận kề như vậy, có lẽ là sau khi rút lui cô đã không còn cái cảm giác này.
Dương Mỹ rút vội khẩu Desert Earth bên hông nhanh chóng xoay người lại. Súng lên cò, sẵn sàng bắn, người trước mặt lại là người cô không ngờ nhất. Tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt nhưng rất nhanh đã biến mất. Dương Mỹ lạnh lùng nhìn người trước mắt đang chĩa súng vào đầu cô. Sát khí tùy ý trỗi dậy khiến gương mặt đối diện cũng có vài phần kinh nghi nhưng lại mỉm cười giễu cợt.
Hai người cứ thế đối diện không nói một lời nhưng là cả hai đều biết cuộc chiến thật sự đã diễn ra kể từ khi bắt đầu. Cả hai đều đang cố gắng thử thách lòng kiên nhẫn của đối phương, nếu ai là người lên tiếng trước thì bản thân người đó đã đánh mất tiên cớ rơi xuống thế hạ phong.
Có điều, hai người đều đã quá coi thường đối phương, đó là sai lầm trí mạng của một sát thủ mà căn nguyên của nó bắt nguồn từ sự tự tin cường đại về bản thân và về khẩu súng trong tay họ.
Dương Mỹ không hề nghi ngờ nếu cô có phản ứng nào bất thường thì bản thân sẽ ăn ngay một viên kẹo đồng. Cô còn chưa cuồng vọng đến mức nghĩ bản thân có thể dùng đầu đọ súng. Nhưng là, cô không hề lo sợ người trước mặt cũng sẽ không dám có hành động nào bởi lẽ cô cũng sẽ không dọ dự tặng hắn một phát.
Hồi lâu, người trước mắt bỗng xoay ngược khẩu súng lại nắm lấy nòng, mỉm cười thân thiện hướng cô nói “ Chủ tịch Dương, cô sẽ không định dùng nó để gϊếŧ tôi chứ? Thật đáng thương cho tấm lòng của tôi, khẩu súng này là cô để quên chỗ tôi, tôi chỉ định mang nó trả lại cho cô, ai ngờ đón tiếp tôi lại là màn đắc sắc này. Ừm. Cũng đặc biệt như lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Dương Mỹ vẫn không hề thu súng lại, cũng không có ý định cầm lại khẩu súng từ tay người kia, cô chỉ lạnh lùng nhìn, từ đầu đến cuối không hề bỏ sót bất kì biến hóa nào trên mặt hắn nhưng lại không tìm ra bất kì điều gì.
“ Lăng tổng, nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là phòng vệ sinh nữ thì phải? Không phải anh uống nhiều quá nên ngay cả điều này cũng không phân biệt nổi, hoặc có thể là…anh có sở thích đặc biệt chứ?” Dương Mỹ thu lại khẩu súng trào phúng nói.
Lăng Thiên cơ thể hơi cứng ngắc một chút nhưng vẫn tiếp tục giữ gìn phong
thái quý tộc, mỉm cười nhẹ nhàng nói “ Chủ tịch Dương, cô cứ nói đùa, nếu không phải thứ đồ vật này hơi đặc biệt một chút thì tôi cũng đâu cần chọn địa điểm đặc biệt này để đưa nó cho cô. À, cô sẽ không nghĩ tôi cố tình làm vậy để gặp riêng cô chứ? Chậc..chậc thật ra tôi cũng không ngại hiểu lầm này đâu, cô cũng không cần ngại nói với tôi là cô cũng nhớ tôi đấy chứ?”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Dương Mỹ nhăn tít lại một đống khiến Lăng Thiên được dịp cười to, điều này lại càng khiến cô thêm tức giận.
Dương Mỹ mạnh mẽ giựt lại khẩu súng trên tay Lăng Thiên xoay người bước ra cửa, cô không muốn dây dưa với người này thêm một phút nào nữa. Nếu có giải thưởng “ thiên hạ đệ nhất mặt dầy” thì người này chắc chắn sẽ giành giải nhất.
Có điều ngay khi Dương Mỹ quay người lại, bàn tay cô bị một cánh tay cứng rắn giữ lại bất ngờ kéo mạnh cô về phía sau khiến theo quán tính cô ngã nhào vào lòng hắn. Dương Mỹ tức giận đậy mạnh người ra nhưng
cánh tay kia vẫn không hề có ý buông tha cô mà ngược lại càng kéo sát cô vào lòng, hai người dính chặt một chỗ cơ hồ không còn khe hở. Thậm chí Dương Mỹ còn cảm nhận được nhịp tim đang đập của Lăng Thiên cùng hơi thở đầy nam tính nóng hổ đầy nam tính trên đỉnh đầu khiến mặt cô thoáng chốc đỏ bừng lên, trái tim cũng đạp nhanh hơn.
Lăng Thiên hưởng thụ mĩ nhân mềm mại ở trong lòng, khóe môi bất giác nhếch lên thật cao. Chính bản thân hắn lúc này cũng không phát hiện trong mắt hắn đã nhiều hơn một tầng ôn nhu.
Lăng Thiên cố ý cúi người xuống ghé miệng vào tai người trong lòng nói “ Chủ tịch Dương, hình như cô quên một câu thì phải? Sẽ không giống lần trước để lại một câu đe tôi rồi bỏ đi chứ?”
Hơi thỏ nóng hổi phả vào tai Dương Mỹ khiến khuôn mặt cô càng thêm ửng đỏ, thân người cũng mềm nhũn. Cô thừa nhận, cô từng gϊếŧ rất nhiều người nhưng lại chưa bao giờ cùng đàn ông tiếp xúc thân mật như vậy. Cảm giác kì lạ này khiến cô nhịn không được muốn trầm mê vào nó, cánh tay vững chắc kia tạo cho cô cảm giác an toàn chưa bao giờ thấy. Trước nay, Dương mỹ luôn là người che chở mà chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác được bảo vệ.
Lăng Thiên hài lòng nhìn khuôn mặt hồng nhuận của người trong lòng, ánh mắt cô hơi mê man càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Lăng Thiên thầm kêu một tiếng không ổn nhưng lí trí lại không thăng nổi du͙© vọиɠ. Khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia lên, cúi đầu xuống, dùng miệng ngậm chặt đôi môi anh đào nhỏ bé.
Chút lí trí còn sót lại của Dương Mỹ hoàn toàn bị đánh bay, thân người cô mềm nhũn ngã vào lòng Lăng Thiên.
Lăng Thiên càng thêm dùng sức ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng liếʍ một vòng ở môi dưới, khıêυ khí©h tách mở hàm răng cắn chặt của Dương Mỹ. Lợi dụng khi cô mở răng ra anh nhanh chóng quấn lấy chiếc lưỡi của cô, ra sức hút láy mật ngọt trong miệng cô tựa như muốn nuốt luôn cả cô vào miệng, bao nhiêu vẫn chưa đủ. Hai đầu lưỡi cùng quyện lại một chỗ, thả sức chơi đùa.
Hai tay Dương mỹ bất tri bất giác đưa lên cổ Lăng Thiên, cùng sức phối hợp với anh. Lăng Thiên như được cổ vũ càng thêm điên cuồng tấn công nhưng lại buồn cười vì cách hôn của cô. Có lẽ đây là lần đầu cô hôn, điều này khiến trong lòng anh mơ hồ có một tia vui mừng và thỏa mãn.
Thật lâu thật lâu sau khi cả hai người đều đã có điểm khó thở Lăng Thiên mới lưu luyến buông tha đôi môi giờ đã sưng đỏ của cô nhưng vẫn nhịn không được liếʍ một vòng quanh nó.
Cả thân người Dương Mỹ mềm nhũn tựa vào lòng Lăng Thiên, hơi thở đứt quãng, khuôn mặt ửng đỏ không dám ngẩng đầu lên.
Cô không tin vào những gì mình vừa làm. Tựa đầu vào l*иg ngực Lăng Thiên, Dương Mỹ cố lấy lại sự tỉnh táo cho mình.
Hồi lâu, Dương Mỹ vùng ra khỏi vòng tay Lăng thiên, lạnh lùng nhìn người trước mắt “ Lăng tổng tài, anh đã vừa lòng chưa, về nụ hôn đó, coi như là câu cảm ơn của tôi. Từ giờ giữa chúng ta chỉ còn lại quan hệ hợp tác, hi vọng anh không mang chuyện này đi nói lung tung. Tạm biệt”
Lăng Thiên ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt. Mới một phút trước cô còn ở trong lòng anh ôn nhu hưởng thụ mà bây giờ nói trở mặt là trở mặt. Điều này khiến trong lòng anh có một cỗ khó chịu không nói lên lời. Lăng Thiên nhíu mày thật sâu nhìn Dương Mỹ nhưng đáp lại anh là ánh mắt lạnh băng của cô.
Ngay khi bóng người Dương Mỹ khuất sau cánh cửa, hồi lâu Lăng Thiên vẫn đứng nguyên một chỗ, tay trái nhẹ nhàng đặt lên trái tim, cảm nhận nhịp đập bình thường trở lại mới xoay người bước ra ngoài.