9h sáng, sân bay Quốc tế Washington.
Một chiếc Koenigsegg CC8S màu đỏ chói đỗ trước cổng chính thu hút mọi ánh nhìn.
Người ta đang đợi chủ nhân của chiêc xe bước xuống, có thể lái một chiếc xe như thế thì không chỉ cần có nhiều tiền.
Chỉ thấy, một cô gái xinh đẹp, nóng bỏng bước xuống, mỗi bước đi đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả đàn ông ở đay, còn phụ nữ thì hầu hết đều ghen tị,
Cô gái chính là Dương Mỹ. Lúc này Dương Mỹ đang vội vàng hướng phía trong đi đến. “ Chết tiệt, đường tắc quá, muộn 15 phút rồi, không biết Du Du đã xuống máy bay chưa?”
Dương Mỹ đưa mắt nhìn khắp một lượt mong rằng tìm được thân ảnh quen thuộc nhưng khiến cô thất vọng là không có người cô cần tìm. Có lẽ,Du Du không đợi được cô nên đã về trước rồi.
Thất vọng quay đầu lại định ra về, bất ngờ, đập vào mắt cô là khuôn mặt quen thuộc. Có điều, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lúc này đã nhòe đi nước mắt trông hết sức đáng thương.
“ Mỹ Mỹ, tớ tưởng cậu không thèm quan tâm đến tớ nữa. Tớ thật đau lòng. Ô..ô.” Cô gái nhìn thấy Dương Mỹ vôi nhào vào lòng cô khóc lớn.
Dương Mỹ yêu thương vuốt mái tóc cô gái nhỏ trong lòng, trên môi là nụ cười chiều chuộng. Có lẽ, chỉ khi đối diện với cô gái này, cô mới có thể là chính mình, là một cô gái bình thường, cũng là một người chị luôn quan tâm chăm sóc em mình.
“ Không sao đâu, ngoan nào, nín đi, tớ làm sao có thể không quan tâm đến cậu được. Du Du xinh đẹp, thông minh làm sao tớ nỡ bỏ mặc được.” Dương Mỹ dịu dàng vỗ về tấm lưng bé nhỏ, nhỏ giọng an ủi cô.
“ ô..ô. Tớ không thấy cậu đến, tớ rất sợ, sợ cậu sẽ bỏ mặc tớ.” Phương Du càng nghĩ càng thấy sợ hãi và tủi thân, tiếp tục khóc càng to hơn khiến mọi người chung quanh đã bắt đầu chú ý.
Dương Mỹ đành phải đưa ánh mắt xin lỗi nhìn mọi người, tiếp tục dỗ dành cô gái nhỏ, chỉ có điều thanh âm bây giờ đã nghiêm khắc hơn.
“ Du Du, thôi nào, nín đi, tớ đã bỏ mặc cậu đâu. Cậu mà không nín là tớ sẽ đi thật đấy.”
Phương Du tội nghiệp ngước mắt lên nhìn Dương Mỹ, cũng không dám khóc nữa mà chỉ im lặng nhìn cô.
Cuối cùng, Dương Mỹ cũng là người phải giơ hai tay đầu hàng. Đối diện với ánh mắt kia, cô cảm thấy như chính mình là tội nhân thiên cổ vậy.
“ Thôi được rồi, mình chịu thua, cho mình xin lỗi. Đại tiểu thư của tôi, cô có chịu về không đây, cô không muốn bị người ta tưởng nhầm là bệnh nhân trốn trại chứ, về nhà rửa sạch mặt đi.” Dương Mỹ vội vàng đẩy Phương Du ra, đứng cách xa một chút chỉ vào gương mặt đã lem luốc bẩn thỉu của cô.
“ A. Đi thôi, đi thôi. Đừng để ai nhìn được, hình tượng của tớ bây giờ thật xấu.” Phương Du vội vàng hướng Dương Mỹ lôi kéo tay chạy ra khỏi sân bay.
Trên xe, Phương Du lúc này đã không còn khóc nữa, khuôn mặt cũng đã lau chùi cẩn thận để lộ ra một bộ mặt khả ái, dễ thương khiến người ta nhìn vào nhịn không được muốn yêu thương.
“ Du Du, sao cậu lại vội vàng sang đây mà không báo trước cho mình. Ba nuôi có biết cậu sang không? Cậu có biết, cậu đi như thế sẽ khiến ba nuôi lo lắng lắm không hả?” Dương Mỹ vừa lái xe vừa quay sang hỏi Phương Du, giọng nói nghiêm túc tràn đầy ý tứ trách cứ.
Phương Du bĩu môi khinh thường nói “ Ai bảo mình lén lút sang đây, là chính ba nuôi cho mình sang đây trợ giúp cho cậu. Ba nuôi biết cậu đã tiếp quản lại Tập Đoàn nên cho mình đến giúp đỡ cậu. Không tin, cậu cứ gọi cho ba thử xem?”
Dương Mỹ quay sang nhìn chăm chú khuôn mặt ngây thơ kia mong tìm ra được chút đầu mối nhưng cuối cùng cũng đành thất vọng thu mắt về. Có lẽ cô gái nhỏ này nói thật, nhưng mà cũng nên gọi lại cho ba thử xem nếu không ba nhất định sẽ lo lắng.
“ Ừm. Nếu đúng là vậy thì cậu sang thật đúng lúc. Mình đang chuẩn bị tiếp quản Tập Đoàn, mấy lão già cổ hủ đấy chắc chắn sẽ bề ngoài tỏ ra nghe lời nhưng trong lòng lại không phục. Mình không sợ bọn họ làm khó mình, chỉ là không muốn Tập Đoàn xảy ra chia rẽ. Mấy hôm nữa mình sẽ mở cuộc họp báo chính thức tiếp quản Tập Đoàn, khi đó, mình sẽ đề cử cậu làm Giám Đốc Nhân Sự.”
Dương Mỹ cau mày nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Mấy hôm nay, cô đang đau đầu nghĩ cách giải quyết vấn đề này, may mắn là lần này có Du Du sẽ giúp cô. Ít nhất, cô sẽ không còn phải chiến đấu một mình nữa.
“ Nhưng mà, cậu không sợ mấy lão già đó sẽ không đồng ý sao? Dù sao ý kiến của mấy lão cũng không thể bỏ qua được.” Phương Du thu lại dáng vẻ đùa bỡn, nghiêm túc phân tích vấn đề.
Trong mắt Dương Mỹ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, thanh âm cũng lạnh đi mấy phần “ Hừ. Không đồng ý? Tập Đoàn là của mình, mình là người có quyền quyết định, mấy lão bất tử đấy mà dám mở miệng phản đối thì sẽ có hậu quả thật thê thảm.”
Phương Du nghe vậy chỉ mỉm cười, không hề bị sát khí của Dương Mỹ hù dọa, đây mới là tiểu Mỹ Mỹ mà cô quên biết. Không từ thủ đoạn để đạt được mục đích “ thà ta phụ mọi người chứ không để mọi người phụ ta”. Cô thực sự rất rất sùng bái Mỹ Mỹ của cô.
“ Mỹ Mỹ, tớ thật sự rất rất yêu cậu nha. Lại đây cho mình hôn cái nào.” Phương Du toe toét cười, chu cái mỏ đáng yêu hướng Dương Mỹ hôn chụt một phát, lưu lại một đống nước dãi.
“ Du Du, cậu thật sự là bẩn quá đi.”
Xa xa trong xe truyền đến tiếng hét của Dương Mỹ và tiếng cười thoải mái của Phương Du.