Trans: Ruby + Beta: Máy bay
—(&_&)—
Ngày hôm sau, Bạch Chỉ dậy sớm để đánh răng rửa mặt trước báo thức tầm nửa tiếng.
Cô phải đến phòng giám sát của bệnh viện để xem xem có tư liệu nào cần dùng không.
Ai ngờ, vừa mới bước ra khỏi cửa thì Phó Tây Phán cũng muốn đi bệnh viện cùng với cô.
“Chẳng phải anh vẫn đang nghỉ phép hay sao? Tới bệnh viện làm gì?”
“Có chút việc thôi.”
Cả hai người đều mang tâm sự trong lòng mà đến bệnh viện.
Ban đầu Bạch Chỉ giả vờ đi đến khoa Phụ khoa, chờ đến khi Phó Tây Phán lên lầu rồi cô liền nhanh chóng chạy đến phòng theo dõi.
Nhưng dù cô có đến sớm như vậy, không ngờ vẫn thành công cốc.
Nhân viên bảo vệ trong phòng giám sát nói với cô, các đoạn video đã bị viện trưởng cầm đi hết vào hai ngày trước rồi.
Hai ngày trước viện trưởng đã mượn video giám sát rồi?
Vậy tại sao hai ngày nay không có một chút động tĩnh nào?
Bạch Chỉ cảm thấy có hơi kỳ quái, không nói lời nào mà đi thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng.
“Cốc cốc”
Cô sốt ruột gõ cửa.
Câu “Mời vào” của Viện trưởng Đồng vẫn còn chưa nói hết thì Bạch Chỉ đã mở cửa bước vào.
Viện trưởng Đồng lúc trước thường đến nhà của Bạch Chỉ để cùng ba của Bạch Chỉ thảo luận về các phương án phẫu thuật, vậy nên quan hệ của Bạch Chỉ và ông rất tốt.
Nhưng giờ cô đâu rảnh quan tâm chuyện khác, trực tiếp vào thẳng vấn đề luôn: “Chú Đồng, phòng bảo vệ nói chú cầm tất cả video giám sát đi rồi, có phải phát hiện ra chuyện gì không ạ?”
Viện trưởng Đồng ho nhẹ một tiếng, vòng vòng vo vo: “À chuyện này ấy hả, bệnh viện sẽ xử lý sau, cháu cứ về làm việc trước đi.”
“Vậy còn phải đợi bao lâu đây? Đã hai ngày… Không phải, đã ba ngày trôi qua, Giả Hồng cũng đã đăng hai bản văn bản truyền thông rồi!”
“Hôm nay, hôm nay chắc chắn sẽ có kết quả. Cháu phải tin tưởng vào bệnh viện.”
Viện trưởng Đồng cuối cùng cũng cho cô một câu trả lời rõ ràng.
Còn sau đó, bất kể Bạch Chỉ có hỏi cái gì, Viện trưởng Đồng cũng chỉ trả lời cho cô bốn chữ: “Chờ tin tốt đi”.
**
Trong giờ nghỉ trưa, Bạch Chỉ rốt cuộc cũng thanh toán nốt bệnh nhân cuôi cùng xong,
Cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra lướt tin tức.
Bây giờ, trên hotsearch sau tên Giả Hồng còn xuất hiện thêm chữ “Đảo ngược”.
Cô ấn vào, quả nhiên là tài khoản Weibo của bệnh viện Nam Quang đã đăng video giám sát ở hành lang.
Đoạn video giám sát cho thấy rõ ràng từ khi Giả Hồng bước vào phòng khám ngoại trú đến lúc Phó Tây Phán đi tới, cùng lắm chỉ cách nhau mười phút đồng hồ.
Hơn nữa, sau khi xem xong bệnh đến lúc Giả Hồng rời khỏi phòng khám, rồi cảnh Phó Tây Phán đuổi theo để đưa trả túi xách và cả đoạn cô ta đứng ở hành lang hùng hùng hổ hổ chỉ vào trợ lý mà chửi bới đều bị thu vào hết.
Video giám sát ở hành lang không có tiếng.
Nhưng chỉ cần nhìn vào đó thôi, chỉ cần thấy cách cô ta nhướng lông mày rồi dùng đầu ngón tay không ngừng chọc vào người trợ lý cũng đủ để biết cô ta kiêu căng đến nhường nào.
Đoạn video giám sát này vừa được đăng lên, Lý Tinh đã chia sẻ nó đầu tiên.
Hơn nữa, một phút sau, Lý Tinh đã đăng một bài viết dài, trong đó kể lại cuộc sống trung học của mình với Phó Tây Phán. Ở cuối bài viết, anh nói, Phó Tây Phán là một người có thành tích cực kỳ xuất sắc, là người bạn tốt thích giúp đỡ mọi người, đồng thời còn là một bác sĩ có tinh thần trách nhiệm rất cao.
Bài viết vô cùng tình cảm, chân thành tha thiết, còn đính kèm cả ảnh chụp chung thời cấp 3 của bọn họ, vừa nhìn là biết đã chuẩn bị từ trước.
Nhìn thấy cái này, Bạch Chỉ mới chợt nhận ra rằng, sự bình tĩnh cùng ung dung mấy ngày nay của Phó Tây Phán hẳn là do anh đã sớm có chuẩn bị.
Vậy mà anh còn không thèm nói qua với cô một lần nào?
Bạch Chỉ phồng má trợn mắt, nghẹn tức một cục trong l*иg ngực, ngay cả kiên nhẫn để đợi thang máy cũng không có, thở phì phò thẳng thang bộ đến khoa Ngoại.
Cô vừa bước vào cửa văn phòng với khuôn mặt tái xanh liền thấy Phó Tây Phán đang được vây quanh bởi mấy thực tập sinh, trên tay anh còn cầm một sơ đồ phẫu thuật giải thích cho bọn họ.
Các thực tập sinh nhìn thấy Bạch Chỉ đến thì lập tức như đàn chim rừng tan tác chạy biến.
Phó Tây Phán đặt đồ trong tay xuống: “Em đến rồi à? Vậy cùng nhau đi nhà ăn đi.”
Khi anh đi đến trước mặt Bạch Chỉ, cô liền đánh một cái thật mạnh vào ngực anh.
“Anh đã lên kế hoạch xong từ trước rồi phải không?”
Phó Tây Phán ôm ngực, ho khan một tiếng, “Ừ.”
“Vậy tại sao không nói cho em biết? Thấy bộ dáng em lo lắng cho anh rất vui có phải không?”
Phó Tây Phán mỉm cười: “Quả thực rất vui.”
Sau đó anh thu lại nụ cười, mặt trầm xuống, nghiêm túc nói: “Không nói bởi vì không nắm chắc.”
Lúc Phó Tây Phán nhìn thấy Weibo đầu tiên của Giả Hồng, anh đã nghĩ xong biện pháp đối phó.
Đầu tiên anh thương lượng ổn thỏa với Viện trưởng Đồng, sau đó phải đợi nhiệt độ của chuyện này tăng cao, dư luận lên đến đỉnh điểm rồi mới đăng bài.
Vì làm như vậy thì hiệu quả mới tốt nhất.
Đây là những điều anh học được từ sự cố của Lâm Lộ.
Lần đó, một phần là do đảo ngược quá nhanh, sau đó lại có thêm tin tức còn nóng hổi hơn, cho nên nhiệt của video làm sáng tỏ bị đè xuống phía dưới.
Cho nên, anh kìm nén tính tình, chậm rãi chờ.
Chờ cho Giả Hồng giống như tên hề nhảy nhót trên sân khấu đủ rồi, trong lúc mọi người đối với nghề bác sĩ này hiểu lầm càng sâu thì mới tung ra.
Nhưng mà Phó Tây Phán chưa thể chắc chắn được.
Anh lo lắng sức nóng của chuyện này chưa đợi được đến lúc được lật lại đã bị hạ nhiệt trước…
May mắn là Giả Hồng với đội quan hệ công chúng của cô ta ngu ngốc chả kém gì nhau, liên tiếp đăng mấy cái bản thảo truyền thông dài, làm cho chuyện này tiếp tục lên men, thậm chí còn lật lại chuyện lúc trước của Lâm Kinh Mặc và Bạch Chỉ.
Bệnh viện Đa khoa Nam Quang thừa dịp này đảo ngược lại nhiệt độ, một lần nữa giải thích về việc rò rỉ thông tin y tế của Lâm Lộ không liên quan gì đến bệnh viện.
Trong một lúc, những sự kiện này liên tục leo lên bảng hotsearch.
Ngay cả năm nay, tất cả các tin tức về ầm ĩ về vấn đề y tế xuất hiện ở các nơi khác nhau đều bị lật hết lên một lượt.
Không chỉ vậy, trợ lý mà lúc trước Phó Tây Phán hỗ trợ cũng đứng ra nói chuyện giúp anh.
Những hợp đồng quảng cáo sau đó của Giả Hồng cũng bởi vì sự cố này mà bị hủy bỏ toàn bộ. Trong nửa cuối năm, một bộ phim mà cô ta làm khách mời cũng tuyên bố sẽ dùng kỹ thuật thay đổi khuôn mặt AI, để thay thế cô ta.
Những gì cô ta gặp trong thời gian này cũng giống như tên của cô ta vậy.
Tưởng là đang sống trong mau hồng, rồi lại như mộng như ảo, trong một đêm từ đỉnh núi ngã thẳng xuống đáy cốc.
Phó Tây Phán vuốt nhẹ má cô, dùng ngón cái lau đi vài giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Đã khiến em phải lo lắng rồi.”
“Hừ!”
Bạch Chỉ lại đánh anh thêm một cái nữa.
Lần này, Phó Tây Phán cũng không hề tránh đi.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vừa an ủi, vừa rủ rỉ bên tai cô: “Tất cả bọn họ đều đang ở cửa nhìn em đó.”
Bạch Chỉ ở trong lòng anh, khịt mũi một tiếng: “Hừ. Thích xem thì cho xem.”
Phó Tây Phán bất đắc dĩ mỉm cười, giơ tay ra ngoài cửa vẫy vẫy, xua đám thực tập sinh và y tá trẻ đang rình trộm trước cửa.
Trước khi rời đi, bác sĩ tiểu Lý cực kỳ tri kỷ mà đóng cửa phòng làm việc thay bọn họ.
Cậu đứng ở cửa, cố ý hướng xa xa hét lên một tiếng: “Tất cả mọi người đều đi rồi!”
Sau đó cậu lại nhoài người áp tai lên cánh cửa bắt đầu nghe lỏm.
Bạch Chỉ ngọ ngoạy ở trong lòng anh một lúc, vẫn còn hậm hực, lẩm bẩm than thở đủ loại khuyết điểm của Phó Tây Phán.
Phó Tây Phán không phản bác cô mà càng ôm cô chặt hơn.
Chờ đến khi cô từ từ bình tĩnh lại, anh liền kề vào bên tai cô hỏi một câu: “Vậy bây giờ anh có thể chuyển chính thức được rồi phải không?”
Bạch Chỉ sững sờ một lúc, suy nghĩ một hồi mới hiểu được ý của anh.
Cô ngay lập tức đẩy anh ra, ngẩng đầu ôm ngực: “Chuyển cái b*p ấy mà chuyển! Còn phải chờ xem xét thế nào đã!”
Phó Tây Phán tủi thân nói: “Đừng như vậy mà…”
Mấy người hóng vụng ngoài cửa nghe thấy Phó Tây Phán làm nũng, đều bị dọa cho suýt bay màu.
Chu choa mạ ơi thánh mặt liệt Phó Tây Phán vậy mà cũng biết làm nũng á??
Phó Tây Phán muốn duỗi tay kéo Bạch Chỉ, lại bị cô cho ăn bơ lần nữa.
Cô chỉ tay về phía Phó Tây Phán, hung dữ nạt: “Lần sau anh lại có chuyện gì mà không nói cho em nữa thì chia tay! Không cho kì kèo”.
Nghe thấy hai chữ “Chia tay”, vẻ mặt Phó Tây Phán thay đổi rõ rệt. Anh hoảng hốt vội vàng ôm lấy Bạch Chỉ, ra sức gật như gà mổ thóc: “Được. Sẽ không có chuyện như thế này nữa đâu. Em đừng rời xa anh.”
Bạch Chỉ Viễn vỗ vỗ vai anh: “Quên đi. Đi ăn cơm thôi!”
Phó Tây Phán buông cô ra rồi dắt cô đi ra ngoài.
Nhưng tay Bạch Chỉ hơi dùng sức đã kéo được anh lại.
Cô cúi đầu, rụt rè chỉ chỉ ngoài cửa: “Bọn họ…”
Cảnh Phó Tây Phán ôm cô an ủi vừa rồi, cùng với bộ dáng cô tức giận đều bị đồng nghiệp của anh nhìn thấy hết.
Bạch Chỉ có chút xấu hổ.
Phó Tây Phán nắm tay cô, trêu chọc: “Vừa rồi ai nói thích xem thì cho xem?”
“Phó Tây Phán!”
“Không sao, bọn họ sẽ không nói gì đâu, còn có anh đây mà.”
Phó Tây Phán lặng lẽ đi qua, tay đặt vào nắm cửa, do dự một hồi, nhanh chóng ấn xuống rồi kéo mạnh.
Theo cửa văn phòng được mở ra, bác sĩ tiểu Lý vốn đang đè trên cửa là người đầu tiên ngã nhào xuống đất.
Cậu xấu hổ nhanh chóng đứng dậy từ dưới đất, sau đó nhìn thoáng qua hai tay đang nắm lấy nhau của hai người, trêu ghẹo: “Hai người mặn nồng trở lại rồi à?”
Bạch Chỉ nấp ở sau lưng Phó Tây Phán, im thin thít.
Phó Tây Phán tiếp tục dắt cô đi ra ngoài. Đám thực tập sinh đứng túm năm tụm ba ở cửa hóng hớt, vừa thấy Phó Tây Phán đi tới, liền nhanh chóng định chuồn lẹ thì đã bị gọi lại, “Đứng lại!”
“Hì hì, đàn anh à… Chúng em chỉ là…”
“Mấy cô mấy cậu lấy bản ghi chép quá trình mắc bệnh đưa tới cho tôi kiểm tra riêng.”
Mấy thực tập sinh than thở một tiếng, “Ài…”
Bọn họ lặng lẽ chuyển hướng về Bạch Chỉ, vẻ mặt đầy oan ức nhìn cô cầu xin giúp đỡ.
Bạch Chỉ bĩu môi, lại thọc thêm một dao: “Tốt nhất là lúc đi kiểm tra phòng, hỏi bọn họ thật nhiều vấn đề vào. Đang trong quá trình thực tập mà, chủ yếu học lâm sàng là chính.”
Mấy thực tập sinh khóc không ra nước mắt.
**
Sau khi tan làm, Phó Tây Phán vẫn đến khoa phụ khoa tìm Bạch Chỉ.
Có điều khi anh đến nơi thì cô y tá nhỏ lại nói với anh, Bạch Chỉ đã đi rồi.
Anh lấy điện thoại di động ra, kiểm tra WeChat, cô không có gửi một tin nhắn nào cho anh.
Điều này làm cho anh cảm thấy hơi kỳ quái.
Trong lúc nghi hoặc, Phó Tây Phán nhìn xuyên qua cửa sổ hành lang thấy Bạch Chỉ đang bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Anh nhanh chóng lao xuống lầu, một mạch đuổi theo.
Chờ khi anh chạy ra ngoài, thấy Bạch Chỉ đã lên xe bus, hơn nữa cũng không phải xe bus đi về nhà.
Phó Tây Phán tưởng rằng cô vẫn còn giận anh, lại nhớ đến buổi trưa cô giận dỗi nói chia tay. Anh không kịp suy nghĩ, vội vàng chạy qua, đuổi đến kịp trước khi xe bus đóng cửa.
Bạch Chỉ đang ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy Phó Tây Phán lên cùng chuyến xe bus với cô, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Bởi vì lúc Phó Tây Phán đi lên cũng đã muộn, nên ngay lúc anh vừa mới quẹt thẻ, xe bus liền khởi động.
Đung đưa trên xe bus, Phó Tây Phán nắm chặt tay vịn, mỗi một bước đều nhích tới cực kỳ khó khăn.
Anh bước từng bước một di chuyển đến ngồi xuống vị trí bên người Bạch Chỉ, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tại sao em không chờ anh đi cùng?”
“Hả?” Bạch Chỉ ấn vào Wechat, cô đưa tin nhắn mới viết được một nửa cho Phó Tây Phán, “Hôm nay mẹ làm tiệc lớn, ba em bảo em về nhà ăn.”
Phó Tây Phán thở phào một hơi, nghiêng đầu một cái rồi dựa vào người cô, thầm than: “Làm anh sợ muốn chết.”
Bạch Chỉ chọc chọc anh: “Không phải anh cùng ba đi câu cá sao?”
Phó Tây Phán lấy điện thoại di động, vừa gửi tin nhắn cho Phó Tử Minh, vừa nói: “Không đi nữa, hôm nay đi nhà bố vợ ăn chực, chuyện này quan trọng hơn, câu cá thì lúc nào cũng có thể đi được nên ông ấy sẽ hiểu cho anh thôi.”
Bạch Chỉ trợn trắng mắt: “Ai là bố vợ anh, ai mời anh! Phó Tây Phán, sao da mặt anh càng ngày càng dày vậy?”
Trong lúc nói chuyện, xe bus đột ngột phanh gấp một cái, rung lắc dữ dội, dọa Phó Tây Phán hốt hoảng.
Anh nhích lại gần người Bạch Chỉ, ôm bả vai cô nói: “Anh mặc kệ. Chính là em. Nếu em không đồng ý với anh, anh sẽ quấy rầy em, cho đến khi em đồng ý với anh mới thôi…”