Edit: cảo béo + Beta: Máy bay
—>0<—
Bạch Chỉ không ngờ Lục Uyển Đồng – cái người miệng luôn kêu gào sẽ không kết hôn, lúc nào cũng phiền muộn về chuyện bảo vệ an toàn cho cô, đã vậy còn lập chí “Đi qua vạn ngọn cỏ, lá vẫn không dính thân”, bây giờ lại đi lĩnh chứng kết hôn trước cả cô, à mà còn là lên tàu trước khi mua vé mang bầu rồi kết hôn luôn.
Giờ nghỉ trưa hôm nay, Lục Uyển Đồng và Diệp Viễn Chí cầm quyển sổ đỏ mới lĩnh được, đứng trước cổng bệnh viện chào tạm biệt họ.
Sau khi bàn bạc, hai người quyết định sẽ đi tuần trăng mật. Họ muốn hưởng thụ thế giới hai người lần cuối cùng trước khi đứa bé ra đời.
Lâm Kinh Mặc không thấy chiếc xe bảo bối Halley của Diệp Viễn Chí đâu, mà thay vào đó là chiếc xe bảo mẫu bảy chỗ.
“Halley của cậu đâu?”
Diệp Viễn Chí lắc lắc chìa khóa trong lòng bàn tay: “Bán đi rồi, đổi thành nó.”
Phó Tây Phán chế nhạo: “Đó không phải là bảo bối của cậu à?”
Diệp Viễn Chí ôm lấy Lục Uyển Đồng, thong dong nói: “Đổi rồi đổi rồi. Bây giờ bảo bối của tôi ở đây.”
Bạch Chỉ cố ý làm ra động tác nôn khan: “Ọe….Anh đã thành công khiến em cảm thấy buồn nôn rồi đấy.”
Lâm Kinh Mặc lại hỏi: “Vậy lần này cậu đi bao lâu? Khoa hồi phục chức năng cho cậu thời gian nghỉ dài như vậy à?”
Diệp Chí Viễn lắc đầu, vô cùng sảng khoái nói: “Tôi từ chức luôn rồi!”
Bởi vì chuyên ngành của anh là châm cứu, ở viện thẩm mĩ của Lục Uyển Đồng cũng có chỗ dùng.
Vì vậy, sau khi suy xét rất lâu, anh liền nghe theo đề nghị của Lục Uyển Đồng, từ chức ở bệnh viện.
Một số bác sĩ thực tập hâm mộ không thôi: “Chết tiệt! Diệp đại ca, sao anh có thể tiêu sài rời đi thế được cơ chứ?”
Trước giờ bọn họ chưa từng thấy ai sống lãng tử nhàn nhã hơn Diệp Viễn Chí.
Anh mua được một căn phòng gần bệnh viện với giá phúc lợi, không có áp lực phải trả những khoản vay mua nhà, tiền lương ổn định, công tác cũng tương đối nhàn hạ.
Mỗi ngày lái Halley đi làm, nói kết hôn là kết hôn, muốn từ chức liền cứ việc từ chức không cần lý do, đi du lịch thì du lịch, quả thực chẳng phải bị trói buộc điều gì.
Diệp Viễn Chí lại còn chả hề e dè nói: “Đơn giản thôi. Cậu cũng có thể tìm được một người vợ tốt mà.”
Lục Uyển Đồng lấy ngón tay chọc chọc đầu anh: “Anh đừng có đội cho em cái mũ cao như vậy.”
Diệp Viễn Chi cười hắc hắc, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lục Uyển Đồng nhân lúc anh cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm, bèn kéo Bạch Chỉ sang một bên: “Tiểu Chỉ, cậu còn nhớ ước định hồi nhỏ của chúng ta không?”
Bạch Chỉ chống cằm suy nghĩ một hồi, cô và Lục Uyển Đồng cùng nhau lớn lên nên những lời ước định từng hứa với nhau nhiều không đếm xuể.
Nhìn bộ dáng do dự của cô, Lục Uyển Đồng giậm chân nhắc nhở: “Chúng ta từng nói, về sau lớn lên sẽ cùng nhau kết hôn, tổ chức hôn lễ cùng nhau, cậu có nhớ hay không?”
“Ừ đúng đúng, tớ nhớ ra rồi!”
“Ừ, cậu phải chờ tớ, chờ tớ trở lại rồi cùng tổ chức hôn lễ.”
“Hả! Tớ ư?” Bạch Chỉ quay đầu nhìn thoáng Phó Tây Phán, hai má hơi ửng đỏ sau đó thản nhiên nói: “Anh ấy á? Vẫn còn sớm mà.”
Trong khi hai người đang nói chuyện riêng, Diệp Viễn Chí cũng kéo Phó Tây Phán sang một bên.
Anh dùng quyển sổ nhỏ màu đỏ của mình vỗ vỗ lên sườn mặt của Phó Tây Phán, cuối cùng cũng có một việc mà anh có thể đi trước Phó Tây Phán, anh đắc chí nói: “Nhìn này. Tốc độ tìm bạn gái của tôi nhanh hơn anh. Người anh em à, cũng thật không khéo là đến cả chuyện kết hôn tôi cũng làm trước anh mất rồi.”
Phó Tây Phán trợn trắng mắt, lẩm bẩm: “Có gì đặc biệt hơn người đâu.”
Sau đó, chính anh lại trộm bổ sung một câu: “Nếu tôi mà muốn kết hôn thì đã làm lâu rồi.”
Diệp Chí Viễn nghe xong câu này liền vui mừng khôn xiết, vốn dĩ anh còn đang cố vắt óc nghĩ kế hoạch đào hố như nào để Phó Tây Phán dính bẫy. Nhưng giờ có vẻ như chính anh ấy đã tự nhảy sẵn vào đó rồi.
Diệp Viễn Chí ho nhẹ, cố ý kích động nói: “Vây tôi cùng cậu đánh cược, trong vòng một năm này cậu sẽ không kết hôn được, cậu tin không?”
Phó Tây Phán trừng mắt nhìn anh: “Cậu lấy gì để đánh cược đấy?”
“Thì dùng tiền đặt cược đi, nếu cậu thua thì vào hôn lễ của tôi, cậu sẽ phải đưa…”
Diệp Chí viễn nâng tay lên, giơ ba ngón tay lên, ý muốn nói đến số “3”.
“3 vạn?”
Diệp Viễn Chí lắc đầu: “Ba tháng tiền lương của cậu. Ừm, là tiền khám chữa bệnh ở bệnh viện, tiền đầu tư vào dự án y tế của cậu tôi không cần, sợ cậu trả nợ khổ đến thảm.”
Phó Tây Phán gật đầu: “Một lời đã định.”
Diệp Viễn Chí và Lục Uyển Đồng tạm biệt đồng nghiệp và bạn bè, ngồi trên chiếc xe bảo mẫu mới mua chuẩn bị xuất phát.
Anh đeo kính râm lên nói: “Em đã nói rõ cho Bạch Chỉ biết chưa?”
Lục Uyển Đồng gật đầu.
Anh búng tay một cái, vui vẻ ra mặt nói: “Quá tuyệt! Phó Tây Phán, lần này là cậu phải đổ máu rồi đấy. Được! Vợ ơi, chúng ta xuất phát thôi!”
Trở lại phòng khám, sau khi nghe lời nhắc nhở của Diệp Viễn Chí, trong đầu Phó Tây Phán đều tràn ngập hai chữ “Kết hôn”.
Trước kia chỉ có một mình nên anh không cảm thấy gì cả, nhưng kể từ khi Bạch Chỉ chuyển đến sống bên cạnh, Phó Tây Phán mới ý thức được cuộc sống sinh hoạt lúc trước của mình có bao nhiêu tẻ nhạt.
Anh mở màn hình điện thoại di động rồi lật xem ảnh của cô, trong mắt tràn đầy ý cười.
Y tá cầm văn kiện đi vào văn phòng: “Bác sĩ Phó, tất cả những báo cáo y tế của các bác sĩ thực tập do anh phụ trách đều ở đây, hiện tại anh có tiện xem không?”
Phó Tây Phán tùy ý lật vài tờ, cau mày trả lại cho y tá, nói: “Chữ viết quá xấu, bảo bọn họ về viết lại.”
“Vâng.”
Y tá đáp một tiếng rồi cầm mấy bài báo cáo đó rời đi.
Các bác sĩ thực tập nhìn thấy báo cáo bị trả lại chỉ có thể thở dài ai oán một hồi rằng quả nhiên Phó Tây Phán không cho qua lấy một bài nào.
Họ quay sang nhìn cột chữ ký giáo viên, thấy chữ của anh so với bình thường có chút khác.
Một bác sĩ thực tập híp mắt lại, cố gắng tìm tòi trong nét chữ viết nguệch ngoạc của anh, sau đó đọc ra tiếng một cách khó khăn: “Kết hôn???”
**
8 giờ tối. Ngoại khoa bệnh viện đa khoa Nam Quang.
Phó Tây Phán vừa kết thúc một cuộc giải phẫu, anh tháo khẩu trang xuống, bước vào văn phòng bác sĩ.
Y tá vội vàng tiến vào, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Bác sĩ Phó, bên này có bệnh nhân tới khám yêu cầu anh qua nhìn một chút?”
Phó Tây Phán liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã quá giờ tan tầm của phòng khám ngoại trú từ lâu: “Không phải còn có phòng cấp cứu sao? Bảo họ đi gọi người ở phòng cấp cứu.”
Y tá ho nhẹ rồi ngượng ngùng nói: “Là một bệnh nhân được lãnh đạo giới thiệu đến đây, cô ấy nói rằng phòng cấp cứu quá đông người cho nên mới đi khám ở ngoại khoa.”
Phó Tây Phán bĩu môi, mấy loại quan hệ kiểu này lúc nào cũng khiến người ta đau đầu nhất.
Anh bất đắc dĩ đồng ý: “Để cô ấy vào phòng khám đợi tôi một chút, tôi thay xong quần áo sẽ xuống.”
Phó Tây Phán thay áo blouse trắng, vội vã từ khu giường bệnh đến phòng khám ngoại khoa.
Anh bước vào phòng khám liền trông thấy một người phụ nữ mặc váy dài, đeo khẩu trang và kính râm đang đợi ở trong đó.
Còn chưa mở cửa ra, đã có một giọng nữ chanh chua từ bên trong truyền đến: “Bác sĩ này để tôi chờ lâu như vậy, có biết một phút của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Phó Tây Phán không chút lưu tình nói: “Nơi này là bệnh viện, hơn nữa bây giờ cũng đã muộn, tôi không cần quan tâm một phút của cô giá trị bao nhiêu vậy nên đề nghị cô giữ im lặng.”
Người phụ nữ quay đầu, nhìn thấy Phó Tây Phán liền yên lặng đi không ít.
Cô ta tháo kính râm ra, trời sinh cho cô ta có một đôi mắt đào hoa mê người, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng như tuyết, trông giống như một con búp bê sứ, hoàn toàn không thể liên tưởng cô ta với người phụ nữ đanh đá hét ầm ĩ ban nãy.
Phó Tây Phán ho một tiếng, hỏi: “Cô bị làm sao?”
Người phụ nữ vén ống tay áo mình lên để lộ ra một đoạn cánh tay, trên đó có một vết xước không nông cũng chẳng sâu, còn bám một ít cát bẩn: “Đi quay chụp bên ngoài rồi bị cành cây làm xước.”
“Được rồi, để tôi giúp cô xử lý miệng vết thương.”
“Bác sĩ, vết thương này có cần khâu không?”
Phó Tây Phán nhìn thoáng qua, nhanh chóng phán đoán nói: “Không cần.”
Anh đi ra sau rèm, mang ra một cái khay nhỏ. Đầu tiên anh dùng nhíp lau vết thương bằng bông gòn, khử trùng bằng cồn, sau đó bôi thuốc rồi dùng băng gạc quấn lại.
Toàn bộ quá trình đều được Phó Tây Phán làm rất nhẹ nhàng, nhưng người phụ nữ kia vẫn luôn la hét kêu đau, thậm chí không ngừng vặn vẹo tay.
Anh nhíu mày nhắc nhở nhiều lần cô ta không được cử động.
Công việc vốn đơn giản có thể được xử lý nhanh chóng lại bởi thái độ cực kì không hợp tác của cô ta mà kéo dài.
Phó Tây Phán đưa tay ra: “Đưa thẻ bảo hiểm y tế, tôi sẽ kê cho cô một ít thuốc bôi ngoài.”
Người phụ nữ đá vào bên chân của trợ lý: “Lấy thẻ ra!”
Trợ lý lục tìm trong túi một hồi, sau đó nơm nớp lo sợ đưa thẻ ra.
Người phụ nữ quay đầu, lập tức đổi thành tươi cười, dùng âm thanh nũng nịu hỏi: “Bác sĩ, tay tôi có bị lưu lại thành sẹo không?”
Phó Tây Phán lại nhìn thoáng miệng vết thương của cô ta: “Khả năng là có, để nó khôi phục lại như lúc đầu cần một khoảng thời gian.”
Người phụ nữ chán nản cúi đầu, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Phó Tây Phán thấy thế, ho nhẹ một tiếng: “Nếu cần, sáng mai cô có thể đến khoa hồi phục chức năng của bệnh viện chúng tôi xin tư vấn rồi tìm xem có loại thuốc mỡ bôi mờ sẹo nào hay không.”
“Vậy bác sĩ, anh có thể làm thủ tục nhập viện cho tôi được không?”
“Nhập viện?” Phó Tây Phán giật mình, do dự nói: “Vết thương như thế này, cô không cần nhập viện, bệnh viện chúng tôi cũng không có nhiều giường trống như vậy.”
“Tôi không nói phòng bệnh bình thường, mà là phòng VIP.”
“Tôi vẫn câu nói kia, không cần, cũng không có chỗ.”
Phó Tây Phán khóa cửa, kế hoạch của người phụ nữ một lần nữa lại thất bại, cô ta không nhịn được quay sang véo cánh tay trợ lý: “Đều tại cô, đồ ngu ngốc. Không biết có cành cây ở vị trí đó mà chắn cho tôi sao? Nếu nó lưu lại sẹo, cô không bồi thường nổi đâu.”
Phó Tây Phán nhìn từ cách cô ta ăn mặc cùng người giới thiệu cho cô ta, đại khái đoán được cô ta chắc là minh tinh tuyến mười tám, cho rằng mình có chút độ nổi tiếng nên kiêu ngạo tận trời, không để ai vào mắt.
Anh bĩu môi, ngăn cản người phụ nữ đang chỉ trích trợ lý rồi đem thẻ bảo hiểm y tế trả lại cho cô ta: “Đi xuống lầu lấy thuốc xong là có thể rời đi.”
Cứ mỗi lần người phụ nữ kia quay đầu, biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa vô cùng nhanh chóng, hoàn toàn có thể sánh ngang với tốc độ đổi sắc mặt trong kịch Tứ Xuyên.
Cô ta đưa tay ra lấy lại tấm thẻ, những ngón tay mảnh khảnh như có như không lướt qua mu bàn tay của Phó Tây Phán. Sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua bảng tên trên ngực anh rồi chớp chớp mắt, mềm mại hỏi: “Bác sĩ Phó, tôi có thể xin phương thức thức liên hệ với anh không? Sau này có thể sẽ có rất nhiều điều tôi muốn hỏi anh nha?”
“Không thể. Có chuyện gì thì ban ngày tới phòng khám tái khám là được. Tôi không tùy tiện đưa thông tin liên lạc của mình cho người khác.”
Phí Tây Phán trả lời quá mức lạnh nhạt, như dội một gáo nước lạnh lên đầu.
Người phụ nữ xấu hổ không nhịn nổi, cầm lấy thẻ y tế, giẫm mạnh đôi giày cao gót xuống sàn phát ra tiếng lộc cộc rời khỏi phòng khám bệnh.
Cô ta chân trước vừa mới đi, Phó Tây Phán liền phát hiện túi xách vẫn còn ở chỗ ngồi.
Nếu không vì chiếc túi này, anh thật sự không muốn dính dáng quan hệ gì với cô ta nữa.
Anh căng da đầu xách cái túi lên, bước nhanh đuổi theo.
“Này cô, xin đợi một chút…”
Người phụ nữ cho rằng Phó Tây Phán đổi ý, bèn nhanh chóng quay đầu, không nghĩ tới anh chỉ là nhét cái túi vào trong tay cô ta: “Cô quên cầm túi này.”
Cô ta cầm cái túi ném ra phía sau cho trợ lý, mắng: “Đồ rác rưởi, có cái túi cũng quên không cầm!”
Vốn ban đầu đang yên đang lành thì bị thương cho nên tâm tình cô ta đã chẳng được tốt, giờ ở đây lại bị Phó Tây Phán ngó lơ, tính tình người phụ nữ càng trở nên gắt gỏng, chỉ thẳng vào mũi của người trợ lý rồi chửi rủa.
Phó Tây Phán đứng phía sau cô ta, nhìn người trợ lý đeo không ít các loại túi lớn nhỏ, không nhịn được mở miệng nói: “Biết cô bận việc lớn, mọi người cũng bận làm việc, nhưng chẳng có người trưởng thành nào đến ngay cả cái túi tùy thân thôi cũng không cầm nổi.”
“Liên quan gì đến anh.”
Người phụ nữ kia liếc xéo mắt nhìn anh, hai tay khoanh trước ngực, mắt đeo kính râm vênh váo tự đắc bước đi.
Trợ lý xách theo một đống túi lủi thủi đi phía sau cô ta, cô ấy quay đầu rồi cẩn thận dùng khẩu hình nói với Phó Tây Phán: “Cảm ơn anh.’
Cuối cùng cũng tiễn được vị đại tôn Phật này đi rồi, Phó Tây Phán ôm ngực đứng ở hành lang, chán nản lắc đầu…