Editor: Withafan + Beta: Gnouht—–»•«—–
Tối đó, vốn chỉ là tin nóng ở thành phố A nhưng lại leo lên bảng hot search vì được ca sĩ đang nổi Lý Tinh chia sẻ.
Toàn bộ video được khôi phục lại sau khi đăng tin, thành phố A cũng đưa sẽ sắp xếp lịch tọa đàm và học tâm lý dành cho cấp bậc trung học cơ sở, trước tiên dạy ở các trường thí điểm, người giảng dạy vẫn là Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ nằm trên giường nhìn thông báo của Bộ giáo dục, cô cảm thấy nỗ lực của mình không hề lãng phí.
Cùng lúc đó, viện trưởng Đồng đã gửi tin nhắn bảo cô ngày mai trở lại phòng khám đúng giờ làm việc.
“Hả!”
Bạch Chỉ kích động nhảy lên và hét ra tiếng.
Nhưng khi giọng vừa vang lên cô lại nhớ đến ước định với chị gái nhỏ, vội vàng bụm miệng lại.
Bạch Chỉ mở cửa đi qua phòng bên và gõ cửa.
Nhưng bên trong lại không có phản ứng gì, cô cúi người xuống nhìn qua khe cửa chỉ thấy một mảng tối đen.
Hả? Chị gái nhỏ còn chưa về sao?
Bạch Chỉ nhìn điện thoại, đã qua 9 giờ tối rồi.
Cô thử nhắn tin cho chị gái nhỏ: ‘Chị không ở nhà?’
Phó Tây Phán đang ngồi ở phòng khám, tiện tay cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua rồi trả lời: ‘Đang trực. Bận. Không về được.’
Không biết tại sao người thuê nhà với anh cái gì cũng tốt, chỉ có nói chuyện rườm rà dính người giống như một cô gái nhỏ là không được.
Bạch Chỉ đờ người nhìn điện thoại, lần này có ảnh hưởng lớn như vậy phần lớn là công lao của Phó Tây Phán.
Tiếc là cô không có phương thức liên lạc của Phó Tây Phán, nếu không cô sẽ báo tin mình được quay lại phòng khám cho anh ngay bây giờ.
Sáng hôm sau, Bạch Chỉ không chờ xe buýt nên đến bệnh viện sớm hơn một giờ.
Cô nhớ hôm qua là phiên trực của Phó Tây Phán ở phòng ngoại khoa, chắc chắn hiện tại anh còn ở phòng bệnh.
Đúng là vậy, khi vào phòng bệnh ngoại khoa, cô thấy Phó Tây Phán cúi đầu đứng trước phòng khám.
Cô chống tay dọc theo bức tường, lặng lẽ đi ra phía sau rồi nhảy lên rồi bụp một cái vào vai anh.
Bạch Chỉ tự cho là mình giấu rất tốt, nhưng thật ra đã sớm bị Phó Tây Phán phát hiện.
Anh cúi đầu, lúc nhìn thấy bóng dáng của Bạch Chỉ chiếu lên gạch mem sứ trắng là anh đa biết rồi, nhưng anh không vạch trần cô mà rất phối hợp run run vai, giả vờ sợ hãi.
“Phó….”
“Suỵt!”
Bạch Chỉ nhảy đến bên anh, muốn nói gì nhưng bị anh chặn lại.
Anh đưa tay chỉ vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Kinh Mặc trong văn phòng.
Bạch Chỉ vội vàng ngậm miệng lại, cùng anh đứng ở ngoài cửa.
Trong văn phòng của Lâm Kinh Mặc bầu không khí đang vô cùng căng thẳng, có một người đàn ông trung niên ngồi đối diện bàn làm việc của anh.
Người đàn ông này nói chuyện rất khí thế, ông ta cầm lịch phẫu thuật hỏi: “Sao lại thay đổi người? Lúc trước không phải là chủ nhiệm Nghiêm làm bác sĩ mổ chính sao? Trước đó bác sĩ chỉ định của chúng tôi luôn ghi là ông ấy mà!”
Lâm Kinh Mặc lúng túng giải thích: ”Chủ nhiệm Nghiêm bị bệnh trĩ đi phải đi phẫu thuật vào mấy ngày trước, bây giờ đang nằm viện, không thể mổ chính nên để bác sĩ Phó thay, cậu ấy cũng là người rất có kinh nghiệm mổ chính.”
Người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn chức danh của bác sĩ Phó, ghét bỏ nói: “Chỉ là phó chủ nhiệm thôi…..”
Lâm Kinh Mặc mỉm cười tiếp tục giải thích: “Chức danh này là bị hạn ngạch của khoa hạn chế. Ca mổ của ngài chỉ thuộc cấp hai, bác sĩ Phó mổ chính là rất ổn, ngài phải tin tưởng bác sĩ chứ?”
Người đàn ông trung niên cắn chặt môi, ông ta không hài lòng với giải thích của Lâm Kinh Mặc.
Ông ta không hiểu, rõ ràng trước đây ông luôn chỉ định bác sĩ mổ chính cho mình phải là chủ nhiệm Nghiêm. Ông ta đã bỏ nhiều tiền để chủ nhiệm Nghiêm mổ cho mình. Sao lại đổi người vào phút cuối?
Nhưng vừa rồi Lâm Kinh Mặc đã nói chủ nhiệm Nghiêm đang nằm viện.
Vì thế ông lấy lui làm tiến, hỏi: “Vậy bác sĩ Lâm có thể mổ cho tôi không?”
“Hả? Tôi?”
Lâm Kinh Mặc ngước lên nhìn thoáng qua Phó Tây Phán.
Phó Tây Phán gật đầu.
Anh lôi lịch phẫu thuật của mình từ ngăn kéo ra: “Nếu tôi làm thì phải hai ngày nữa, vì hai ngày này tôi có ca mổ khác gấp hơn ngài.”
“Không sao không sao.” Người đàn ông trung niên vội đồng ý.
Các giường bệnh của bệnh viện Đa khoa Nam Quang đã đầy, các ca mổ cũng nối tiếp nhau, bệnh nhân nào cũng muốn được phẫu thuật sớm, không ai muốn chờ đợi.
Thấy hai người nói xong, Phó Tây Phán đến phòng làm việc cầm khăn lau đi dãy số sau tên mình rồi thêm vào sau tên Lâm Kinh Mặc.
Bạch Chỉ vỗ vai anh an ủi.
Từ đoạn đối thoại vừa rồi của Lâm Kinh Mặc và bệnh nhân cô bỗng nhớ tới người bệnh đầu tiên khi cô ngồi khám.
Bệnh nhân đó vì không được chủ nhiệm mới chuyển sang mình.
Lúc Bạch Chỉ khám nhìn cô ấy rất nản lòng, luôn cầm đơn thuốc của chủ nhiệm phụ khoa kê cho mình, mong Bạch Chỉ tiếp tục kê như vậy.
Cuối cùng Bạch Chỉ kê thuốc, cô ấy còn tranh thủ lúc chủ nhiệm đi lấy nước còn hỏi han thêm rồi mới yên tâm cầm thẻ bảo hiểm đi lấy thuốc.
Trong ngành bác sĩ, đi vào thì cần bằng cấp, bệnh nhân thì xem tuổi, độ tin tưởng thì nhìn vị trí.
Bác sĩ trẻ không có một chút ưu thế gì cả.
Bạch Chỉ an ủi Phó Tây Phán bằng câu mà thầy chỉ đạo thực tập hay nói với cô: “Không sao, sẽ tốt thôi, một ngày nào đó cô vợ xấu cũng sẽ hành mẹ chồng.”
Phó Tây Phán nhíu mày, ngước lên tự tin nói: “Cô đang nói mình sao?”
“Này!” Bạch Chỉ trừng mắt với anh.
Cô nhận ra Phó Tây Phán có một khả năng rất thần kỳ, đó là nói chuyện với anh vừa có thể bị trêu chọc, lại bị anh tự luyến làm tức chết.
Phó Tây Phán cởϊ áσ blouse trắng: “Cô đến phòng ngoại khoa sớm vậy là để nói mấy lời này an ủi tôi?”
Nhờ anh nhắc nhở cô mới nhớ mục đích của mình.
Cô chỉ bản tên trên ngực mình nói: “Viện trưởng Đồng bảo tôi trở về phòng khám đấy!”
“Ngoài ra hôm qua đoạn phim tọa đàm của tôi được truyền thông thành phố A đăng lên cũng được Lý Tinh chia sẻ trên weibo đấy!”
Phó Tây Phán gật đầu, thờ ơ nói: “Ừ, tôi biết, là tôi bảo cậu ấy chia sẻ.”
“Gì? Anh?” Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Anh quen với Lý Tinh à?”
“Cậu ấy là bạn cùng bàn cấp ba của tôi.”
“Hả!”
Bạch Chỉ mở to mắt, như là khám phá ra bí mật động trời khó tin.
Phó Tây Phán mỉm cười, để tay dưới cằm cô làm như đang đỡ cằm cô.
“Đi. Đến nhà ăn. Trực cả một đêm tôi rất đói bụng.”
Phó Tây Phán cất áo blouse trắng của mình vào ngăn tủ, cùng Bạch Chỉ rời phòng ngoại khoa.
“Bác sĩ Bạch, cô mời nhé.”
Anh nói rất tự nhiên không hề thấy ngại.
Nể tình anh giúp cô một việc lớn, cô vội đồng ý: “Được được.”
Sau khi hai người ngồi xuống, Bạch Chỉ nhìn khay mình như ngọn núi còn Phó Tây Phán chỉ có cafe đắng và một miếng bánh mì.
Phó Tây Phán nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào khay mình, cười nói: “Quen rồi. Như này vừa tiện lợi vừa nhanh chóng.”
Khi họ nói chuyện, Diệp Viễn Chí cũng bưng khay đến.
Anh ấy mời hai người: “Cuối tuần này tôi tổ chức cuộc gặp mặt kết đôi, hai người cùng đến sơn trang Thanh Thủy chơi một ngày đi, miễn phí!”
Hai người nhìn thoáng qua anh ấy rồi cùng từ chối: “Không đi.”
“Bình thường hai người hay tranh cãi sao bây giờ lại ăn ý thế.”
Bạch Chỉ bĩu môi.
Phó Tây Phán ho nhẹ.
Hai người lại đồng thanh cãi lại: “Ai cần anh/cậu lo.”
“Được được được tôi mặc kệ.”
Diệp Viễn Chí giơ tay đầu hàng, anh ấy quyết định đánh gục từng người, đầu tiên anh kéo tay Phó Tây Phán: “Cậu, cậu đến giữ thể diện giúp mình đi.”
Anh biết chỉ cần Phó Tây Phán đến thì những y tá độc thân trong bệnh viện chắc chắn sẽ chen nhau báo danh.
Cho nên chỉ cần Phó Tây Phán đi thì cuộc gặp mặt này của anh mới đạt được mục đích.
Anh để bánh Egg fort trước mặt mình lên khay của Phó Tây Phán: “Anh Phó, anh xem anh đẹp trai vậy mà.”
“Được…… Rồi…….”
Phó Tây Phán vừa rồi còn nghiêm túc từ chối nhưng chỉ vì một lời khen đơn giản mà chuyển hướng, miễn cưỡng gật đầu.
Bạch Chỉ cười khẩy, thì thầm: “Quỷ tự luyến.”
Diệp Viễn Chí cắn một ngụm bánh mì: “Bác sĩ Bạch cũng đến đi. Lần này là Lục Uyển Đồng tài trợ, cô không đến sao?”
“Lục Uyển Đồng?!” Bạch Chỉ kinh ngạc khi nghe tên này, suýt nữa phun sữa trong miệng ra: “Cô ấy lại làm cái quái gì vậy.”
Diệp Viễn Chí là đàn anh cùng khoa của Lục Uyển Đồng, hơn nữa Diệp Viễn Chí cũng hướng dẫn cô ấy làm luận văn bảo vệ để tốt nghiệp nên mối quan hệ của hai người rất tốt.
Khi Bạch Chỉ được chuyển đến bệnh viện đa khoa, Lục Uyển Đồng có nhờ cô giới thiệu cho vài anh bác sĩ.
Nhưng Bạch Chỉ quá bận mà bỏ ngoài tai những lời nói của cô ấy.
Chắc là cô ấy muốn lên sân khấu đây mà.
Bạch Chỉ bĩu môi: “ Không hiểu sao khi nghe hai người làm cái kết đôi này tôi lại cảm thấy không phải chuyện tốt.”
“Sao có thể!”
Phó Tây Phán nhanh chóng ăn hết đồ ăn trong khay mình, trực một đêm, thần kinh căng thẳng một đêm, hiện tại anh chỉ muốn chạy nhanh về nhà nằm trên chiếc giường mềm mại ngủ một giấc.
Anh không có thời gian cũng không có sức lực để trò chuyện cùng hai người, nói một câu rồi bưng khay đi.
Bạch Chỉ ngồi ở nhà ăn uống sữa đậu, xuyên qua cửa kính cô nhìn Phó Tây Phán đến làn xe đạp lấy xe rồi đi ra khỏi bệnh viện.
Diệp Viễn Chí nhìn theo ánh mắt cô, trêu đùa nói: “Sao vậy, hứng thú với Phó Tây Phán à? Tôi giúp cô.”
Bạch Chỉ tức giận đáp lại: “Làm gì? Anh hứng thú với Lục Uyển Đồng à? Tôi giúp anh?”
Diệp Viễn Chí bĩu môi xoa tay: “Thôi thôi, tôi chọc không nổi Quỷ Dạ Xoa đó.”
“Cái bình cổ này tôi cũng không đỡ được.”
“Bình cổ?” Diệp Viễn Chí cười chảy nước mắt, anh lặng lẽ đến gần Bạch Chỉ rồi giơ ngón cái: “Cái biệt danh này rất hay.”