Trần Hiểu Na lập tức hào hứng đề nghị: "Lúc trước chẳng phải cậu thi lấy chứng chỉ năng lực à? Đến công ty của tôi làm người đại diện đi! Không chỉ có thể trả thù Tư Dục mà còn có thể lấy tài nguyên của Tô Liên."
Cô ta hoàn toàn không lo lắng về tài nguyên của Giản Ninh, số người mà cô tiểu thư này quen biết không thể đếm xuể, thứ cô không thiếu nhất chính là tài nguyên.
Giản Ninh cười to: "Không lẽ cậu muốn lừa tôi vào công ty cậu?"
Ngược lại, cô đang cảm thấy rất hứng thú.
Lúc trước khi Trần Hiểu Na bắt đầu xây dựng sự nghiệp, cô muốn giúp đỡ cô ta nên đã chạy đi lấy chứng chỉ năng lực người đại diện và muốn hỗ trợ thị trường tài nguyên cho cô ta.
Kết quả là Trần Hiểu Na đã tự tìm được chỗ dựa cho mình và hoàn toàn không cần cô.
“Vậy tóm lại cậu có tới không?” Trần Hiểu Na tiếp tục dụ dỗ: “Như vậy thì cậu có thể tự mình dạy dỗ cho những chàng trai trẻ rồi, dù sao các cậu cũng không công khai chuyện kết hôn, cậu muốn làm gì cũng được mà phải không?"
Cô ở trong giới này đã lâu, cũng cảm thấy rất cởi mở với những chuyện này, nếu tên thối kia đã nói đây là hôn nhân mở cửa, không can thiệp chuyện của nhau, vậy thì sao phải để bản thân mình ấm ức chứ.
Cô chỉ mong bạn thân của mình mau chóng buông bỏ được.
Giản Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng, giả vờ cười ngạo nghễ: "Được rồi! Cậu phải cho tôi chàng trai trẻ đẹp trai nhất đấy."
Trần Hiểu Na cười to: "Được!"
Tại công ty, trợ lý Hình Vũ của Dung Thiếu Ngôn cầm chiếc iPad đến vào báo: "Sếp, chị nhà bị bôi nhọ, anh xem chưa?"
Trong công ty, chỉ có cậu ta biết Dung Thiếu Ngôn và Giản Ninh đã kết hôn. Nhìn thấy những bài bôi nhọ Giản Ninh, cậu ta không biết có nên giải quyết hay không, dù sao cậu ta cũng biết sếp mình mệt mỏi với cô tiểu thư này như thế nào.
Dung Thiệu Ngô ngước mắt lên nhìn cậu ta, thản nhiên nói: "Cô ấy bị làm sao?"
Hình Vũ đưa iPad cho Dung Thiếu Ngôn và kính cẩn nói: "Anh xem trước đi đã."
Dung Thiệu Ngô cầm lấy và xem nội dung bên trong.
Chính Tư Dục đã đăng Weibo...
Tư Dục: Đàn ông cũng phải tự bảo vệ mình khi ra ngoài! [Hình ảnh] [hình ảnh]
Những tấm hình anh ta đăng lên rõ ràng là cắt từ camera giám sát, chính là khoảnh khắc anh ta bị đánh, khuôn mặt của Giản Ninh bị lộ, xinh đẹp nhưng kiêu ngạo.
Anh ta hối hận vì đã không tìm ra người phụ nữ đó là ai. Nhưng khi anh ta đăng nó lên như thế này, cô sẽ thấy bạo lực trên mạng đủ để hành hạ một người. Và ai đó sẽ gặp cô rồi nhận ra cô.
Các bình luận bên dưới đầy những lời chửi rủa, có một số fan nói muốn thấy người phụ nữ trong bức ảnh bằng xương bằng thịt.
"Chết tiệt! Anh tôi gặp phải biếи ŧɦái à? Người phụ nữ này là một kẻ điên hả?"
"Trong quán bar, người phụ nữ biếи ŧɦái này chắc hẳn đã phải lòng vẻ đẹp của anh mình rồi! Do không chiếm được nên mới phải dùng bạo lực"
"Đồ biếи ŧɦái! Cút ngay!"
"Anh mình phải cẩn thận khi ra ngoài đấy! Lo lắng cho anh quá."
Dung Thiếu Ngôn hít một hơi thật sâu, nặng nề ném iPad lên bàn, giọng điệu hơi trầm: "Để cô ấy tự lo."
Anh nhìn thấy Giản Ninh ăn mặc như vậy ở một nơi như thế, lại còn đánh một người đàn ông không kiêng dè hình tượng, nhìn những lời bình luận này anh chỉ cảm thấy phiền.
Đúng là anh có thành kiến với cô nên anh mới không đếm xỉa đến chuyện này.
Hình Vũ nhìn anh, cậu ta muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ đáp: "Vâng."
Cậu ta muốn nói rằng đây rõ ràng là chị nhà bị bôi nhọ, cậu ta nghĩ Dung Thiếu Ngôn sẽ biết.
Cậu ta biết về Tư Dục, phẩm chất người này không ổn, chắc chắn anh ta đã làm gì đó với chị nhà nên mới bị đánh tơi bời như vậy.
Không ngờ Dung Thiếu Ngôn tức giận cũng là vì điều này.
Khi Dung Thiếu Ngôn về nhà vào buổi tối, Giản Ninh đang vui vẻ dọn dẹp các chiến lợi phẩm hôm nay của mình ở trong phòng. Nghĩ tới những thứ này đều là dùng tiền của tên thối kia mua, sự uất ức trong những ngày qua của cô đã biến mất.
Dung Thiếu Ngôn bước vào, nhưng không thấy Giản Ninh nên anh hỏi dì Trương: "Dì Trương, cô chủ đâu?"
Dì Trương treo áo vest cho anh và nói: "Cô chủ ở trên tầng."
Dung Thiếu Ngôn bước lên lầu, nhìn quanh trong phòng một ượt, sau đó đi đến phòng quần áo, nhìn người phụ nữ vừa ngâm nga vừa treo từng món đồ lên.
Đáng lẽ những việc này sẽ do người giúp việc làm, nhưng Giản Ninh thích thú với cảm giác thu dọn chiến lợi phẩm.
Anh bước tới, cúi đầu nhìn cô cười nói: "Hôm nay em có vui không?"
Giản Ninh quay lại, nhướng mày, cố ý cười một cách suồng sã: "Sao lại không vui chứ? Thật sự là vui muốn chết luôn."
Dung Thiếu Ngôn tới gần cô, cặp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng nói: "Bị người ta chửi cũng vui vậy à?"
Giản Ninh nghe vậy thì biết anh đã biết chuyện cô bị bôi nhọ. Cô thật sự không quan tâm chuyện này, cô không hề để bụng, điều tra khắp nơi cũng không biết cô là ai, cho dù tra ra cũng không vấn đề gì với cô.
Cuối cùng khuôn mặt Dung Thiếu Ngôn cũng trở nên lạnh lùng trước mặt cô, anh ngước mắt lên nhìn cô, không rõ ý tứ và cảm xúc: "Anh không quan tâm em chơi như thế nào, nhưng anh mong rằng em có thể biết chừng mực, đừng làm mất mặt hai nhà Dung, Giản."
Sắc mặt anh quanh năm tái nhợt, lúc tức giận thì càng trở nên lạnh lùng khó giấu.
"Ồ! Tức giận rồi hả?" Giản Ninh cười thách thức, chế giễu: "Người nào đó không về nhà vào đêm tân hôn, còn có tin xấu với người phụ nữ khác thì không mất mặt à?"
Nghe cô nói như vậy, sự tức giận của Dung Thiếu Ngôn đột nhiên biến mất.
Anh tiến đến gần cô, mỉm cười và vươn tay nhéo cằm Giản Ninh, lấy lại vẻ dịu dàng thường ngày, cười nói: "Ninh Ninh yên tâm, không ai có thể uy hϊếp địa vị cô chủ trong nhà họ Dung của em đâu."
Trong lòng anh có một cảm giác vui mừng không kiềm chế được, hóa ra mấy ngày nay cô tức giận vì chuyện này.
Anh đã quên rằng người phụ nữ này không chứa nổi một hạt cát trong mắt.
Giản Ninh vỗ vỗ tay anh, nhìn anh một cái hời hợt sau đó xoay người để người giúp việc thu dọn giúp mình, cô không muốn ở chung một không gian với người này.
Dung Thiếu Ngôn từ từ khép lại nụ cười và dần nhướng mày lên, những thay đổi gần đây của Giản Ninh khiến anh hơi bối rối một cách khó hiểu.
Lý trí nói với anh rằng gần đây cô rất khác thường. Nhưng anh sẵn sàng tin rằng đó chỉ là cơn giận dỗi của cô mà thôi.