- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Thành Bệnh
- Chương 7
Yêu Em Thành Bệnh
Chương 7
Buổi sáng tỉnh dậy, khóe mắt của Giản Ninh hơi nhức, cô chợt nheo mắt lại, đưa tay lên dụi dụi.
Nhớ lại hôm qua cô uống say rồi ôm Trần Hiểu Na khóc lóc, cô cảm thấy hơi mất mặt.
Cô vỗ trán, thở ra một hơi, vừa ngước mắt lên thì nhíu mày.
Dung Thiếu Ngôn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi trên ghế cuối giường, quay lưng lại với cô, anh đang cúi xuống nhìn cái gì đó.
Giản Ninh cầm điện thoại bên cạnh lên nhìn một cái, cô hơi ngạc nhiên, đã tám giờ rồi mà Dung Thiếu Ngôn vẫn chưa đi làm.
Cô cũng không quan tâm đến anh, nhìn xuống dưới thấy quần áo của mình đã được thay. Cô cũng không lo lắng gì cả, dù sao không thể nào là Dung Thiếu Ngôn thay đồ cho cô.
Tối qua cô không tắm, cảm thấy cả người rất khó chịu nên vội vàng đi tắm.
Dung Thiếu Ngôn thấy có người đi qua mình nhưng anh cũng không phản ứng gì, anh dời mắt khỏi iPad, nhìn về phía cửa phòng tắm, khẽ cau mày.
Cô đang làm gì vậy? Chẳng lẽ mấy ngày rồi mà vẫn chưa nguôi giận?
Biết tối hôm qua cô đi bar uống rượu, anh cũng đang suy nghĩ có phải do mình quá đáng trong đêm tân hôn đó hay không?
Từ trước đến nay cô đều thích dính lấy mình như cái đuôi nhỏ, nhưng hiện tại cô lại bỏ mặc anh, anh tạm thời không quen lắm.
Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, Giản Ninh vẫn nhìn thấy anh đang ngồi ở đó với tư thế như cũ thì buột miệng hỏi: "Sao anh vẫn chưa đi làm?"
Trong giọng nói của cô còn có sự chán ghét nhè nhẹ.
Dung Thiếu Ngôn cảm thấy hơi khó chịu, anh ngước mắt lên nhìn cô, nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Đợi em."
Hai chữ đơn giản được anh nói ra một cách tình cảm và dịu dàng, nếu không để ý đến sự hờ hững ẩn chứa trong đó thì người nghe rất dễ đắm chìm.
Trước đây, khi Giản Ninh hết lòng thích anh, cô chỉ cảm thấy sự dịu dàng của anh khiến cô say đắm, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy hơi trái ngược.
Cô nhíu mày nhìn Dung Thiếu Ngôn, cười xấu xa: "Này! Anh giả vờ cả ngày không cảm thấy mệt mỏi à? Em nhìn cũng thấy mệt mỏi."
Dung Thiếu Ngôn hơi sững sờ, anh nhẹ nhàng nói: "Ninh Ninh có ý gì?"
Giản Ninh nhún vai và tỏ vẻ không quan tâm đến việc anh giả vờ không hiểu, rồi bước sang một bên để sấy tóc.
Tiếng máy sấy tóc vo ve vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nhưng không hề có cảm giác ồn ào.
Dung Thiếu Ngôn đứng dậy đi tới, cầm lấy máy sấy tóc trong tay cô, dịu dàng nói: "Để anh giúp em."
Giản Ninh xoay người giật lấy, lườm anh một cái rồi tức giận nói: "Không cần."
Bây giờ cô không còn là người thích anh đến mức đánh mất chính mình như trước đây nữa.
Cô chỉ là một người bình thường, không phải là thánh mẫu, hiện tại cô chỉ cảm thấy chán ghét và oán hận anh. Mỗi khi nhìn thấy anh, dường như lại nhắc nhở cô rằng ngày xưa cô đã ngu ngốc như thế nào.
Cuối cùng Dung Thiếu Ngôn cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn trên vẻ mặt dịu dàng, cười mỉa mai: "Em còn muốn quậy tới khi nào? Hả?"
Giản Ninh ngó lơ anh, sau khi tóc đã được sấy khô một nửa, cô đặt máy sấy sang một bên, quay sang nhìn anh, chống nạnh bực mình nói: "Hôm nay anh ăn nhiều muối quá à? Có chuyện gì thì nói luôn đi!"
Sắc mặt Dung Thiếu Ngôn tối sầm lại, anh ngước mắt lên nhìn cô, chợt mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ muốn nhắc Ninh Ninh, bây giờ em không chỉ là cô cả của nhà họ Giản, tối hôm qua em như vậy, anh hy vọng không có lần sau."
Giản Ninh bừng tỉnh, hiểu ra anh đang nói về cái gì. Anh từng nói với mình không thích những cô gái quá phô trương và gợi cảm, vì thế mà cô đã thay đổi phong cách. Mà đêm qua cô còn ở quán bar uống say đến không biết trời đất.
Cô nheo lại đôi mắt xinh đẹp dò xét Dung Thiếu Ngôn, chế nhạo nói: "Anh lo lắng cái gì? Người ngoài cũng không biết em là vợ anh."
Sắc mặt Dung Thiếu Ngôn cứng đờ một lúc, sau đó anh nghĩ đến điều gì rồi hơi cong môi, vươn tay chạm vào mặt cô, khẽ thì thầm: "Mong Ninh Ninh có chừng mực, em cũng biết là cho dù chuyện gì quá thì cũng không tốt mà."
Anh cho rằng Giản Ninh tức giận là do anh không công khai cuộc hôn nhân của họ. Lần này cô quậy lâu như vậy, anh cũng không đủ kiên nhẫn để đối phó với cô.
Giản Ninh né tránh khỏi tay anh và nhếch khóe miệng, cô không biết người đàn ông này đang nói cái gì, giống như là đàn gảy tai trâu vậy.
Cô trừng mắt nhìn anh và giận dữ bước đến phòng thay quần áo. Trong lòng bực bội nên bây giờ cô không muốn đối mặt với anh. Cô vốn đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân để nhanh chóng bước ra, nhưng để buông bỏ được tình cảm lâu năm như vậy vẫn cần một khoảng thời gian.
Vì vậy, khi đối mặt với sự thờ ơ và châm chích của anh, trái tim cô vẫn cảm thấy đau nhói.
Dung Thiếu Ngôn liếc nhìn bóng lưng cô, cụp mắt xuống, khi anh mở mắt ra, ánh mắt ấy lại bình tĩnh không gợn sóng.
Anh không ở lại nữa mà quay người đi đến công ty.
Khi Giản Ninh bước ra khỏi phòng quần áo, thấy anh không quan tâm nữa, cô vừa cảm thấy thỏa mãn nhưng cũng hơi bực mình.
Nghĩ đến thái độ của anh, cô nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải chọc cho anh tức chết để kế thừa gia sản của anh!
Vừa ăn sáng xong, cô chuẩn bị ra ngoài càn quét một trận. Là con gái mà, tâm trạng tồi tệ thì phải mua mua mua. Cô sẽ đi quẹt thẻ của tên đàn ông thối đó.
Một lúc sau, Dung Thiếu Ngôn ở trong phòng làm việc thấy điện thoại của mình thỉnh thoảng rung lên, khóe môi cong lên đầy mỉa mai.
Cô vẫn đạo đức giả như vậy.
Khi Giản Ninh đang ở trong một cửa hàng sang trọng chờ nhân viên đóng gói thì nhận được cuộc gọi của Trần Hiểu Na.
Cô vừa quẹt thẻ vừa kẹp điện thoại trên vai: "Alo?"
Trần Hiểu Na gấp gáp nsoi: "Ninh Ninh, cậu lên hot search rồi!"
Giản Ninh không hiểu: "Hot search? Hot search gì?"
Trần Hiểu Na: "Cậu có nhớ tối qua cậu đánh ảnh đế không? Anh ta mua hot search để bôi đen cậu đó, nhưng thân phận của cậu không bị bới ra, cậu bị chửi thảm hại luôn."
Giản Ninh được nhà họ Giản bảo vệ rất tốt, nhiều người bên ngoài chỉ nghe đến danh tiếng của cô chứ không biết cô trông như thế nào.
"Tư Dục?" Giản Ninh khẽ cau mày, sau đó hờ hững nói:" Để cho anh tôi phong sát anh ta là được."
"..." Trần Hiểu Na thực sự bội phục cô sát đất, cô Ninh quá tự tin rồi. Địa vị của Tư Dục trong ngành giải trí không hề thấp, giá trị con người hơn trăm triệu, nhưng anh ta thậm chí còn không đủ tư cách lọt vào mắt Giản Ninh.
Cô ta nhướng mày nói: "Đừng, nếu có người biết chuyện, danh tiếng của cậu lại bị bôi xấu."
Chuyện danh tiếng của bạn cô ta bị lan truyền tệ hại như vậy còn không phải do trà xanh kia gây ra à.
Giản Ninh không quan tâm: "Không sao cả, như vậy không tốt à? Còn có ai dám lộn xộn với tôi chứ?"
Điều này cũng đúng, Trần Hiểu Na không nói gì cả, mắt cô ta sáng lên, cười tủm tỉm nói: "Nhưng cậu trả thù anh ta như vậy sẽ không yên đâu! Bị người ta biết được, còn bị fan của anh ta đuổi theo mắng mỏ. Đối với người như anh ta, chúng ta phải cởi bỏ từng lớp nguỵ trang của anh ta, huỷ hoại những thứ anh ta đang có, như vậy mới khiến anh ta đau khổ."
Giản Ninh hứng thú, nhướng mày nói: "Nói xem sao?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Thành Bệnh
- Chương 7