- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Thành Bệnh
- Chương 26
Yêu Em Thành Bệnh
Chương 26
Khi Giản Ninh đưa trợ lý nhỏ đến phim trường, Cố Sênh Ca đang quay phim.
"Quất xanh" là một bộ phim học đường, cậu nhóc mới mười chín tuổi đang mặc đồng phục học sinh, trông vẫn còn trẻ.
Nhìn thấy Giản Ninh, Cố Sênh Ca sáng mắt lên, sau đó nhanh chóng lấy lại tâm trạng để quay.
Triệu Thư phát hiện Giản Ninh đang đến thì nhướng mày và kêu tạm dừng. Anh ta đặt đạo cụ trên tay xuống và đi về phía cô.
Anh đi tới trước mặt Giản Ninh, khoác một tay lên vai cô như trước, cúi đầu sát vào cô, cười nói một cách không đứng đắn: "Ninh Ninh trốn tránh tôi? Hôm đó cậu sợ à? Hả?"
“Ai tránh mặt cậu!” Giản Ninh đẩy tay anh ta ra, khó chịu lườm anh ta một cái.
Triệu Thư nhướng mày cười, nháy mắt với cô, không sợ chết mà nói thêm: "Ninh Ninh, cậu thật sự không muốn thử sao? Tôi lợi hại lắm đấy."
Giản Ninh: "..."
Cô hít sâu một hơi, đừng tức giận, đừng tức giận.
Hai người đang nói chuyện ở đây, trong khi Cố Sênh Ca ngoan ngoãn đứng ở một bên, thỉnh thoảng nhìn Giản Ninh.
Nhìn thấy cậu, Giản Ninh đẩy Triệu Thư ra, không kiên nhẫn nói: "Tránh ra, tôi không tới tìm cậu."
“Chậc.” Triệu Thư nhìn cô đi về phía Cố Sênh Ca, ôm ngực giả vờ đau lòng một cách khoa trương, nói: “Ôi, Ninh Ninh, cậu làm tôi đau lòng quá.”
Giản Ninh quay người lại, nhìn anh ta và nghiến răng nói: “Cậu muốn ăn đòn phải không?”
Triệu Thư nhướng mày: “Chẳng lẽ Ninh Ninh chưa từng nghe câu thương cho voi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi à?”
Giản Ninh nhìn anh ta với vẻ mặt chán ghét, cô thật sự không muốn nói chuyện với anh ta nữa, mà dẫn trợ lý đến chỗ Cố Sênh Ca.
Nét mặt Cố Sênh Ca vẫn vui vẻ ngạc nhiên như trước khi cậu thấy cô đi tới chỗ mình, ánh mắt cậu cũng không giấu được vui mừng, cậu vui vẻ gọi: "Chị!"
Như thể đã biết thói quen của Giản Ninh nên cậu chủ động cúi xuống, tầm mắt ngang tầm với Giản Ninh, nhìn cô với ánh mắt lấp lánh.
Giản Ninh cười phá lên, đưa tay ra sờ đầu cậu, nhướng mày nói: "Sao nào? Đã quen chưa?"
“Em quen rồi.” Cố Sênh Ca ngoan ngoãn gật đầu, nhe răng cười nói: “Em rất vui khi chị đến thăm.”
Khi nghe cậu nói như vậy, Giản Ninh cảm thấy hơi áy náy, cô đã đồng ý ở bên cậu trong quá trình quay phim, nhưng cuối cùng lại vứt cậu ở đây một mình.
Cô đột nhiên nhớ tới mục đích của ngày hôm nay, vội vàng giới thiệu trợ lý nhỏ bên cạnh với cậu, cười nói: “Cậu ấy tên là Lâm Chiêu, em có thể gọi cậu ấy là Tiểu Lâm, cậu ấy là trợ lý của em, về sau chị không phải lo không có ai chăm sóc cho em rồi."
Cố Sênh Ca liếc nhìn Lâm Chiếu, sau đó lại nhìn Giản Ninh, cố giấu sự thất vọng trong mắt, bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà hình như bây giờ em không cần trợ lý."
Có phải có trợ lý rồi thì chị sẽ không đến thăm cậu nữa không?
“Tại sao lại không cần?” Giản Ninh khoanh tay trước ngực, hất cằm nói: “Sau này để cậu ấy chăm sóc cho em.”
Cô đã nói như vậy, Cố Sênh Ca chỉ có thể ngoan ngoãn nhận người, cười nói: "Cảm ơn chị."
Sau hi do dự một lúc lâu, cậu vẫn lấy hết dũng khí nói: "Sau này chị có đến thăm em khôn?"
Bộ phim còn phải quay hai tháng nữa.
Nghe vậy, Giản Ninh ngước đôi mắt đẹp lên, cười nói: "Đương nhiên là chị sẽ đến rồi."
Hiện tại cô chỉ có một nghệ sĩ là cậu, đương nhiên là cô sẽ chú ý đến cậu nhiều hơn.
Khi Giản Ninh trở về vào buổi tối, Cố Sênh Ca lưu luyến nhìn cô đi về phía chiếc xe thể thao hào nhoáng đó, nếu chị có thể ở đây với cậu thêm vài ngày nữa thì tuyệt.
Nhưng cậu biết rằng chị cậu phải đi tìm việc làm cho mình, cậu phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền cho chị mình mới phải!
Triệu Thư bước ra khỏi phim trường, nhìn cậu ẩn ý rồi nhanh chóng đuổi theo Giản Ninh.
Anh ta đuổi kịp Giản Ninh, khoác tay qua vai cô, thản nhiên nói: "Tôi đưa cậu về."
“Không cần.” Giản Ninh lắc chìa khóa trong tay, nhướng mày nói: “Không phải tôi không biết lái xe.”
Hôm nay, Triệu Thư đối xử với cô như trước, cho nên cô cũng không quá khó chịu.
“Chậc.” Triệu Thư chớp mắt trêu chọc: “Ninh Ninh xinh như vậy, buổi tối cậu về một mình lại khiến tôi lo lắng.”
Vừa nói, anh ta nhân lúc Giản Ninh không chú ý mà giật lấy chìa khóa trong tay cô, đi tới mở cửa ghế lái một cách quen thuộc.
“Haiz!” Giản Ninh thở dài, không còn cách nào khác đành phải đi tới bên ghế phụ.
Khi đến dưới tầng nhà cô, Triệu Thư cúi người tháo dây an toàn cho cô, cười nói: "Ninh Ninh không mời tôi lên nhà ngồi một lúc sao?"
Giản Ninh liếc anh ta một cái, bĩu môi nói: “Nhà tôi bé, sợ công tử Triệu không chịu nổi.”
Cô thật sự không muốn dính dáng gì đến Triệu Thư, nhưng tình nghĩa anh em nhiều năm như vậy không thể nói bỏ là bỏ.
Mà con thỏ cũng chẳng ăn cỏ gần hang.
"Tôi nào dám! Không chịu nổi ai chứ nào dám không chịu nổi tiểu thư của chúng ta chứ nhỉ?" Dường như Triệu Thư không hiểu ý cô, anh ta xuống xe mở cửa cho cô, đưa tay ra định đỡ cô.
Anh ta không tin lời Giản Ninh nói, cô rất kén chọn chất lượng cuộc sống, làm sao cô có thể quen sống trong một căn nhà nhỏ.
Chung cư này là một chung cư cao cấp nổi tiếng.
Giản Ninh cười khẩy, phớt lờ anh ta, xuống xe và bước vào trong
Triệu Thư cũng không bận tâm mà mặt dày đi theo sau.
Thấy anh ta đi theo, Giản Ninh khó chịu đuổi anh ta đi, sau đó cô đột nhiên nghĩ rằng bây giờ đã muộn như vậy rồi, chắc Dung Thiếu Ngôn đang ở nhà.
Lần trước nhìn thấy Cố Sênh Ca, anh đã phản ứng mạnh như vậy, không biết anh nhìn thấy Triệu Thư thì sẽ có phản ứng gì?
Giản Ninh sờ cằm suy tư, nhìn Triệu Thư với ánh mắt tính toán, híp mắt cười nói: "Được."
Triệu Thư nhướng mày, theo như những gì anh ta biết về Giản Ninh thì đây là biểu cảm chuẩn bị xem màn kịch vui.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Em Thành Bệnh
- Chương 26