Cố Sênh Ca hoảng sợ giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, tôi với chị ấy…"
“Em không cần giải thích, anh ấy không để ý đâu.” Giản Ninh cắt ngang lời cậu, mỉm cười nhìn Dung Thiếu Ngôn: “Anh nói xem?”
Thấy cô như vậy, Dung Thiếu Ngôn trước giờ vẫn luôn dịu dàng điềm đạm đột nhiên xanh mặt, giương mắt lạnh lùng nhìn Cố Sênh Ca, trầm giọng nói: "Đi ra ngoài."
Cố Sênh Ca bất đắc dĩ nhìn Giản Ninh, thận trọng nói: "Chị, vậy em về trước nhé."
“Em không phải đi đâu cả.” Giản Ninh nhíu mày, nhìn Dung Thiếu Ngôn, không kiên nhẫn nói: “Không phải đã thống nhất là không can thiệp lẫn nhau sao?”
Lời nói của cô làm Cố Sênh Ca khϊếp sợ tại chỗ, cậu đã ở trong ngành này lâu như vậy, cũng biết về một số cuộc hôn nhân của giới giàu có nên đương nhiên biết những lời này có ý nghĩa gì.
Sự ngạc nhiên và vui mừng trong lòng cậu tuôn ra không kiểm soát, cậu biết như vậy là vô liêm sỉ, nhưng cậu đã quyết tâm suốt ba năm, một khi nhìn thấy cô, cậu thật sự không thể kiềm chế được tình cảm của mình với cô.
Nghe được lời nói của cô, sắc mặt Dung Thiếu Ngôn lập tức trở nên lạnh như băng, đôi môi đỏ tươi ốm yếu lộ ra vẻ kiều diễm nguy hiểm một cách khó hiểu.
Anh chậm rãi đi đến trước mặt Giản Ninh, hơi cúi người xuống nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng: "Ninh Ninh, em không muốn cậu ấy lại bị phong sát lần nữa đấy chứ?"
Trước đó anh đã bảo Hình Vũ điều tra Cố Sênh Ca nên biết lý do tại sao cậu lại ẩn mình trong tuyết lâu như vậy.
"Anh đang uy hϊếp em à." Giản Ninh tức giận trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn ông này có bị tâm thần không vậy?
Dung Thiếu Ngôn đột nhiên cười khúc khích, làm như không nghe thấy câu hỏi của Giản Ninh, anh đứng thẳng dậy, liếc nhìn Cố Sênh Ca rồi khẽ cười nói: "Ninh Ninh sẽ là người có tội."
Giản Ninh hít sâu một hơi, lần đầu tiên cô biết người đàn ông này có thể vô liêm sỉ như vậy. Thế mà anh có thể nói những lời trơ trẽn như vậy một cách hùng hồn.
Cô nghiến răng, quay đầu nhìn Cố Sênh Ca, cười an ủi: "Em về trước đi, hai ngày nữa chị sẽ đến phim trường với em.”
Thấy cô dịu dàng với chàng trai khác như vậy, sắc mặt Dung Thiếu Ngôn càng trở nên lạnh lùng hơn.
Cố Sênh Ca lo lắng nhìn Giản Ninh, ngập ngừng nói: "Chị…"
Ánh mắt lạnh lùng của Dung Thiếu Ngôn lập tức quét về phía cạu: “Đi ra ngoài."
Khi nhìn thấy chàng trai khác bên cạnh cô, anh chỉ muốn đuổi cậu ra ngoài ngay lập tức. Cuối cùng anh cũng nhận ra mình không thể làm được việc không can thiệp vào chuyện của nhau.
Cố Sênh Ca không nhìn anh mà nhìn Giản Ninh, mím môi ngoan ngoãn nói: "Vậy em về trước nhé chị."
Cậu hơi lo lắng, không biết người đàn ông này định làm gì, cậu chỉ biết mình thường xuyên nhìn thấy người đàn ông này trên các tạp chí lớn. Nhà chị cậu phá sản, chị kết hôn với người này chắc chắn vì muốn cầu xin gì đó.
Vì vậy cậu ở đây sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho chị thôi.
Sau khi Cố Sênh Ca đi ra ngoài, cậu đã ngồi ở cửa, uể oải cúi đầu vì lo lắng cho Giản Ninh. Dường như cậu quá yếu, không thể giúp chị mình một chút nào, tác dụng duy nhất của cậu chính là kiếm tiền.
Sau khi cậu đi, Giản Ninh mới bình tĩnh lại, nhìn Dung Thiếu Ngôn, nén giận nói: “Chúng ta đã thỏa thuận không xen vào chuyện của nhau, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra đàn ông lại có thể hèn hạ như vậy, người nói hôn nhân mở cửa là anh, bây giờ người can thiệp vào chuyện của cô cũng là anh.
Trong lòng Dung Thiếu Ngôn tràn đầy tức giận, anh giơ tay kéo cà vạt, lạnh lùng nhìn cô: "Giản Ninh, em quá đáng rồi đấy."
Anh càng muốn tin rằng cậu xuất hiện ở đây chỉ để chọc giận anh mà thôi.
“Dung Thiếu Ngôn.” Giản Ninh gọi tên anh một cách nghiêm túc, không hiểu sao hốc mắt cô lại đỏ lên, cô gằn từng chữ: “Có phải em làm chuyện gì anh cũng cho rằng em toan tính, tâm cơ không?”
Cô không còn yêu anh nữa, những năm này cô chỉ cảm thấy có lỗi với chính mình. Cô không hiểu tại sao anh lại đối xử với mình như vậy.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Dung Thiếu Ngôn đột nhiên trở nên bối rối, nhưng anh cũng không muốn thừa nhận nên khẽ cười để che giấu: “Chẳng lẽ không đúng à?”
“Ha ha.” Giản Ninh cười to, đưa tay lên đỡ trán, cười dịu dàng nói: “Vậy anh quan tâm em làm cái gì, chỉ cần anh không để ý thì cho dù em có giở trò gì cũng vô dụng mà, phải không?”
"Hay là…" Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bằng ánh mắt xinh đẹp, đưa tay ra chỉ vào trái tim anh, ghé sát vào người anh và khẽ nói: "Anh sợ mình sẽ động lòng."
Nghe vậy, Dung Thiếu Ngôn lập tức trở nên bối rối như bị nói trúng phải tim đen, sau đó đã nhanh chóng ép mình phải bình tĩnh lại, khóe môi cong lên nở nụ cười châm chọc. Anh giơ tay giữ mặt Giản Ninh, cúi đầu nhìn xuống đôi mắt nóng bỏng của cô, nhẹ nhàng nói: “Không, không bao giờ.”