Giản Ninh liếc nhìn, đó là đôi dép mà Cố Sênh Ca sẽ đi khi đến đây. Nhìn vẻ mặt như "bắt được bằng chứng vợ nɠɵạı ŧìиɧ” của anh, cô lại cảm thấy hơi buồn cười, không phải anh đã nói hôn nhân mở cửa sao? Anh còn nói không can thiệp vào chuyện của nhau cơ mà?
Quả nhiên thói xấu của đàn ông chính là tính chiếm hữu đáng khinh bỉ, cho dù anh không thích thì cũng sẽ không để người khác có được.
Cô nhìn Dung Thiếu Ngôn, nhếch khóe môi cười khẩy: "Anh nói xem? Không phải anh nói không can thiệp chuyện của nhau à?"
Sắc mặt Dung Thiếu Ngôn thay đổi, anh nắm tay lại che miệng ho khan, sau đó thản nhiên như không có chuyện gì nói: "Anh không có y gì khác, anh chỉ để ý chút thôi."
Anh nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn Giản Ninh, khóe môi hơi cong lên: “Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp, phải không?”
Nhưng anh vẫn không đi đôi dép lê đó mà bước thẳng vào nhà.
“Được.” Giản Ninh chỉ cho rằng anh thích sạch sẽ, không muốn dùng đồ của người khác, cô nhún vai, quen rồi. Cô ngửi thấy mùi thơm thì chợt nhớ ra mình đang nấu lẩu nên thuận miệng hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Dung Thiếu Ngôn vừa mới rời khỏi ngôi nhà cũ của nhà họ Dung, không biết vì sao anh lại nhẹ nhàng nói: "Chưa."
Giản Ninh liếc mắt, cô chỉ mời khách sáo thôi được chứ? EQ của người này bị chó ăn rồi sao?
Cô đột nhiên nhớ ra người này không ăn được cay thì sáng mắt lên, cười nói: “Em làm lẩu, anh ăn được cay thì ăn cùng, không thì thôi." Cô nhún vai.
“Ừ.” Dung Thiếu Ngôn gật đầu.
Giản Ninh vào bếp làm hai bát nước chấm, rất đơn giản, chỉ cần tỏi băm, hành lá và một số gia vị khác, đây là Cố Sênh Ca dạy cho cô.
Cô thuê một dì nấu cơm, bình thường dì ấy sẽ đến nấu, khi Cố Sênh Ca đến thì cậu tự nấu, cô cũng học được một vài món từ cậu.
Hôm nay là lần đầu tiên trong đời cô thử nấu lẩu, lại gặp phải tên thối này.
Dung Thiếu Ngôn nhìn cô chuẩn bị không thành thạo lắm với vẻ mặt sững sờ, như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy cô vào bếp. Sau khi kết hôn với anh thì cô lại được người khác dạy.
Anh biết Giản Ninh rất kén chọn và tinh tế, cô sẽ không xuống bếp nếu không tìm thấy hứng thú ở đó.
Mà ở một mình thì không có hứng thú...
Giản Ninh đặt một bát nước chấm trước mặt anh, cô đúng là một cô gái tinh tế, nấu lẩu ở nhà cũng phải đeo tạp dề để tránh làm bẩn quần áo.
Nồi lẩu đỏ au sủi bọt ùng ục, tỏa mùi thơm cay nồng.
Giản Ninh liếʍ môi, sau khi thả vài miêng thịt xuống, cô thèm thuồng nhìn chằm chằm vào nồi. Trong khoảng thời gian ở nhà họ Dung, miệng cô nhạt muốn chết rồi.
Bởi vì Dung Thiếu Ngôn ốm yếu đã lâu, nên chế độ ăn uống của anh cũng rất nhạt. Anh không chịu được cái mùi sặc sụa này nên khẽ nhíu mày.
Chờ đến lúc Cố Sênh Ca đã nói với cô, Giản Ninh nóng lòng gắp miếng thịt lên, nhúng vào nước chấm rồi bỏ vào miệng.
“Ôi!” Giản Ninh híp mắt hưởng thụ, ngon quá, thật là vừa cay vừa ngon.
Dung Thiếu Ngôn nhìn nồi lẩu đỏ rực, nhếch môi, hơi cau mày nhìn Giản Ninh: “Em thích ăn cay à?”
Trong ký ức của anh, hình như anh chưa từng thấy cô ăn đồ cay như vậy.
“Thích chết đi được.” Giản Ninh nhíu mày nhìn anh, cười nham hiểm nói: “Anh ăn thử đi! Ngon lắm đấy.”
Dung Thiếu Ngôn nhìn chằm chằm vào miếng thịt mà cô đã gắp cho anh, khóe môi anh hơi cong lên một cách khó nhận thấy, đúng là cô chỉ đang hờn dỗi thôi, anh đến tìm cô thì cô lập tức vui vẻ như vậy.
Không biết vì sao người không bao giờ ăn cay lại cầm đũa gắp miếng thịt lên và từ từ cho vào miệng, vừa nhai vài cái anh đã cau mày, nhưng tính tình kiêu ngạo lại buộc anh phải nuốt nó xuống.
Thực ra, nếu không ăn được đồ cay thì đừng nên thử.
Dung Thiệu nuốt xuống quá nhanh nên lập tức bị sặc, không nhịn được nghiêng người ho kịch liệt. Anh ho đến mức khuôn mặt tái nhợt lúc nãy cũng trở nên đỏ bừng, anh vươn tay cầm lấy ly nước trên bàn ăn, không thèm nhìn mà uống luôn, nước mắt cứ thế trào ra vì cay.
Giờ đây khuôn mặt như ngọc như ngà lại trở nên chật vật khổ sở.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Dung Thiếu Ngôn chật vật như vậy. Từ nhỏ đến lớn, lúc nào anh chẳng giống công tử nho nhã, chững chạc.
Giản Ninh nhìn thấy anh bị xấu mặt thì phá lên cười, cười đến mức hít thở không thông, cười đến mức ôm bụng, không dừng được như ăn phải kẹo cao su vậy.
Cuối cùng Dung Thiếu Ngôn cũng bình tĩnh lại, nhưng mặt anh vẫn đỏ bừng. Anh nhìn Giản Ninh vui vẻ xem trò vui thì như hiểu ra điều gì, cuối cùng anh không nhịn được mà phá bỏ lớp ngụy trang dịu dàng, trừng mắt nhìn người phụ nữ đang cười lố bịch kia, nói: "Giản Ninh!"
Lúc này, anh chỉ cảm thấy khó xử vì bị cô cười nhạo.
Cô chưa bao giờ thay đổi, sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của anh đều bị cô chà đạp dưới chân.