Đương nhiên là sự việc lần này không thể đánh bại được Tư Dục, đội ngũ phía sau của anh ta rất xuất sắc, hot search nhanh chóng bị xoá đi, anh ta lập tức bố trí người khống chế hướng bình luận.
"Sao tôi không thấy anh trai của chúng tôi quấy rối người khác trong video vậy?"
"Có lẽ anh trai tôi chỉ muốn bắt chuyện với cô gái kia mà thôi, cuối cùng anh tôi lại bị đánh."
"Cô ta chỉ cần từ chối bắt chuyện là được mà, đánh người là chuyện đáng tự hào lắm hả?"
"Mang anh trai chúng ta đi thôi, lần sau đừng đến gần mấy chỗ lộn xộn làm gì!"
"Tính tình cô gái này quá nóng nảy rồi, chẳng phải anh ta chỉ muốn bắt chuyện thôi sao."
Bởi vì hành động của Tư Dục trong video rất mờ mịt, vì vậy hành vi quấy rối được mô tả nhẹ nhàng như một hành động bắt chuyện.
Tuy nhiên, sự việc lần này cũng làm tổn hại đến danh tiếng của Tư Dục, sự phổ biến của anh ta cũng bị giảm sút đáng kể.
Nhìn những lần chuyển hướng của cư dân mạng, Giản Ninh nhận thấy rằng những đường đi nước bước trong ngành này khá phức tạp, cách làm của cô vẫn còn rất đơn giản và thẳng thắn.
Cuối cùng cô đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với ngành giải trí này, nó rất thú vị…
Lúc này Tư Dục rất ảo não, không phải anh ta đã mua đứt video giám sát rồi sao? Tại sao lại có một bản khác?
Anh ta nghĩ gì đó rồi chửi thề, anh ta đã bị quán bar lừa rồi!
Còn Tô Liên, lúc này người đại diện của cô ta đang mắng mỏ cô ta. Giản Ninh nói cướp tài nguyên không phải nói giỡn. Giới nhà giàu có thực sự rất nhỏ và các công ty mà Tô Liên làm đại ngôn đều nằm trong mạng lưới của cô.
Người đại diện tức điên lên: "Rốt cuộc Giản Ninh là ai? Cô nói thật đi!"
Tô Liên nghiến răng, bất đắc dĩ nói: "Cô cả nhà họ Giản."
“Nhà họ Giản hả?” Có bao nhiêu nhà họ Giản ở thành phố Gia chứ? Người đại diện hít sâu một hơi, tức giận mắng: "Không phải cô nói chỉ là bạn bè bình thường thôi à? Sau này đừng có gây rối với cô ấy nữa."
Tô Liên nắm chặt hai tay trên đầu gối, ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng, tại sao chứ? Cô vẫn kiêu ngạo như vậy khi bước vào ngành giải trí này, cô ta cực khổ lắm mới kiếm được đại ngôn cho mình, bây giờ cô nói rút là rút. Tại sao chứ… Rõ ràng Thiếu Ngôn không thích cô mà vẫn kết hôn với cô.
Cô ta kém cô chỗ nào chứ?
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe không?” Người đại diện thấy cô ta thất thần thì trừng mắt với cô ta: “Tôi không quan tâm cô đi cầu xin ai, nhưng cô phải lấy lại hết những đại ngôn này cho tôi."
Tô Liên trợn to hai mắt, đúng rồi, cô ta còn Thiếu Ngôn, anh chắc chắn sẽ giúp cô ta.
Gần đây, Giản Ninh bận rộn nên luôn về nhà lúc đêm muộn.
Dung Thiếu Ngôn cũng muốn ở công ty đợi đến khuya mới về nhà, anh hơi cau mày khi nhìn thấy cuộc gọi của Tô Liên.
Anh hơi ngập ngừng nhưng vẫn kết nối, thản nhiên nói: "Cô có chuyện gì vậy?"
Thấy anh ta đã trả lời điện thoại, Tô Liên lập tức ấm ức khóc lóc và nói: "Thiếu Ngôn, xin anh hãy bảo Giản Ninh buông tha cho em đi. Bây giờ em không có gì cả, chỉ có công việc này thôi, xin cô ấy trả lại đại ngôn cho em đi được không?"
Dung Thiếu Ngôn không kiên nhẫn kéo cà vạt, cau mày nói: "Cô ấy lại làm gì rồi?"
Anh không hề muốn quan tâm đến chuyện tranh chấp của phụ nữ, nhưng ông cụ nhà họ Tô đã qua đời vì cứu ông nội anh, trước khi qua đời, ông cụ Tô đã nhờ anh chăm sóc Tô Liên.
Vì chuyện của bố mẹ mà quan hệ của anh với ông nội không giống bình thường, cho nên anh rất áy náy với ông cụ Tô. Vì vậy anh không thể không giúp đỡ khi cô ta gặp chuyện.
Tô Liên cảm thấy có hy vọng nên nhanh chóng nói với anh về việc cô ta bị cướp đại ngôn, cô ta vừa khóc vừa nói: "Vì cô ấy mà em đã bị chương trình thay thế rồi, Thiếu Ngôn anh nhất định phải giúp em, xin cô ấy trả lại đại ngôn cho em."
Dung Thiếu Ngôn sờ sờ sống mũi, khẽ nói: "Tôi sẽ nói với cô ấy."
Anh nói xong thì cúp điện thoại.
Vì anh có thành kiến với cô, nên anh vô thức cho rằng Giản Ninh đang cố ý nhắm vào Tô Liên. Vài năm trở lại đây, Giản Ninh nhầm lẫn Tô Liên thích anh nên cô luôn muốn gây rắc rối cho cô ta.
Không chỉ Tô Liên mà bất cứ cô gái nào đến gần anh đều bị cô dọn dẹp sạch sẽ.
Buổi tối khi Giản Ninh trở về nhà, tâm trạng cô rất vui vẻ, cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống bận rộn như này rất viên mãn, cô vui hơn rất nhiều so với những ngày luôn đi đoán già đoán non suy nghĩ của Dung Thiếu Ngôn.
Khi cô bước vào, Dung Thiếu Ngôn ngồi trên sofa như đang đợi cô, thấy cô đi vào, anh ngước mắt lên nhìn cô.
Giản Ninh không nhìn anh, cô treo túi xách xong thì đi thẳng lên tầng.
Đôi mắt đen của Dung Thiếu Ngôn lóe lên, một lúc sau, anh đứng dậy đi theo cô.
Giản Ninh cau mày khi thấy anh theo sau mình, sau đó cô nhún vai thờ ơ.
Khi đến gần phòng, Dung Thiếu Ngôn đóng cửa lại, anh nhìn người phụ nữ đang quay lưng về phía mình, từ tốn nói: "Giản Ninh, chúng ta nói chuyện đi."
Đôi mắt xinh đẹp của Giản Ninh nhìn sang anh, nhếch môi cười: "Được, anh muốn nói cái gì?"
Dung Thiếu Ngôn tiến lại gần cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và kéo cô ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng.
Giản Ninh vừa ngồi xuống thì vắt chéo hai chân, dựa lên ghế sofa và nhướng mày nhìn sang Dung Thiếu Ngôn.
Dung Thiếu Ngôn bình tĩnh nhìn người phụ nữ lộng lẫy bên cạnh, một lúc sau anh mới nói với giọng nhẹ nhàng: "Ninh Ninh, em đừng gây rối nữa, anh với Tô Liên không có gì cả, em đừng nhắm vào cô ấy nữa. Đêm tân hôn anh làm việc ở công ty thật mà, anh tiện tay giúp cô ấy chỉ vì nể mặt mũi ông cụ Tô thôi."
Bây giờ anh mới biết cô bận tâm đến những gì đã xảy ra vào đêm tân hôn.
Giản Ninh nhướng mày như nghe được một câu chuyện cười, cô mỉm cười trong giây lát rồi lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Anh cho rằng em bước vào ngành giải trí vì cố ý nhắm vào cô ta hả?"
“Nếu không thì sao?” Khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, Dung Thiếu Ngôn che giấu sự hoảng hốt bằng một nụ cười dịu dàng, đã gần một tháng trôi qua, anh lờ mờ cảm thấy lần này cô hơi khác thường.
"Ồ!” Giản Ninh cười khẩy, hất cằm khinh thường: "Rốt cuộc anh đang tự xem trọng mình, hay là xem trọng Tô Liên vậy? Ai trong hai người đáng để em phải tốn thời gian và công sức chứ?"
Dung Thiếu Ngôn hít sâu một hơi, nhìn Giản Ninh với ánh mắt lạnh lùng, nhưng giọng anh lại ấm áp: "Anh không muốn cãi nhau với em, anh mong em trả lại đại ngôn cho Tô Liên và đừng gây chuyện vô cớ như vậy nữa."
Hốc mắt Giản Ninh nóng rực, một cảm giác ấm ức dâng lên trong lòng cô, khi cô dính vào tin đồn thì không thấy anh giúp, Tô Liên mất mấy cái đại ngôn mà anh đã vội vàng đi tìm cô.
Cô từ từ bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Dung Thiếu Ngôn với ánh mắt bình tĩnh như nước đọng.
Dung Thiếu Ngôn lại thấy bối rối khi bị cô nhìn với ánh mắt như vậy, anh ho vài cái để che giấu cảm xúc của mình, liếc mắt sang chỗ khác và nói: "Em nhớ trả lại cho cô ấy, anh vào phòng làm việc đây."
Anh nói xong thì đứng dậy và chuẩn bị đi ra ngoài.
Giản Ninh nhìn theo bóng dáng của anh với ánh mắt bình tĩnh, cô đột nhiên nói: "Dung Thiếu Ngôn, em không muốn thích anh nữa."
Trái tim cô vẫn còn hơi đau nhức, nhưng cô sẽ cố gắng, nỗ lực để không thích anh.