Chương 21: Kỹ năng diễn xuất của Tiếu Gia Thụ

Trên màn hình, hai gã đàn ông đánh nhau trong chỗ cầu thang âm u, người nhìn có vẻ gầy yếu kia đem người cường tráng hung hắng ném xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, biểu tình như muốn ăn thịt người.

Một lần nữa hắn quát hỏi “Có phải là cậu hay không”, nhưng giọng rất nhỏ, nên có cảm giác giọng nói hơi khàn.

Cái người cường tráng hơn nằm ngửa trên mặt đất, nói từng câu từng chữ, “Tôi không có, dù cậu có tin hay không thì tôi vẫn nói như vậy!” Vừa dứt lời, hai người đồng thời nhìn lên trên lầu, đều lộ ra biểu tình khẩn trường.

“Cởϊ qυầи áo.”

Cái người gầy yêu không nói hai lời liền bắt đầu cởi bộ cảnh phục trên người ra, người cao lớn kia cũng nhanh chóng phản ứng lại, cũng đem đồ trên người mình cởi ra.

Sau khi người cao lớn mặc cảnh phục rời đi, người gầy yếu tùy tiện đem bộ đồ lao công mà đối phương để lại ném xuống dưới đất, sau đó dùng tay phải túm chặt lấy tóc mình, hung hăng đập vào tường.

Sau một tiếng trầm vang, hắn bắt đầu lung lay, cắn chặt răng cố gắng chống đỡ để không ngã xuống, đôi mắt nửa khép nửa hở cứ nhìn chằm chằm lối đi hành lang, ánh sáng sâu trong đôi con ngươi dần tắt.

Cuối cùng hắn mất đi ý thức, đầu gục vài trong thùng rác, cầu thang dần chìm vào trong bóng tối.

La Chương Duy xem lại video vài lần, đánh nhịp nói.

“Không tồi, cảnh này qua. Ánh mắt tràn ngập giãy giựa lúc cuối cùng kia rất tốt, lúc ngã vào thùng rác cũng không giả chút nào, tiếng vang lớn kia các người nghe một chút đi, rất thật đúng không? Là một diễn viên thì nên có tinh thần chuyên nghiệp như thế này.”

Lâm Nhạc Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra chút tươi cười. Thi Đình Hành vỗ vỗ bả vai y khen ngợi.

“Tôi còn tưởng rằng ăn nhiều NG như vậy, tâm lý sẽ có chút mất cân bằng, không ngờ tới cậu có thể điều chỉnh nhanh chóng như vậy. Cậu diễn rất có linh khí, phải luôn tin tưởng vào chính mình đấy. Lần đầu tiên tôi đóng phim còn phải chịu NG hơn hai mươi lần đấy, vẫn kém hơn cậu rất nhiều.”

“Cảm ơn anh Hành vẫn luôn phối hợp với em. Nếu không phải anh vẫn luôn bao dung như vậy, tâm thái của em chắc chắn sẽ không hoạt động tốt được.”

Lâm Nhạc Dương chắp tay trước ngực chân thành nói lời cảm tạ.

Nhưng ai cũng không biết, người thực sự khiến cho hắn vượt qua tất cả không phải là Thi Đình Hành, mà là Quý Miện đang đứng cách đó không xa.

Hắn liên tục cảnh cáo bản thân không được khiến cho Quý Miện mất mặt, lúc này mới đem trạng thái cảm xúc như sắp hỏng mất của mình ổn định trở lại.

Quý Miện chính là điểm tựa tinh thần của hắn.

Chỉ cần nghĩ đến người nọ, Lâm Nhạc Dương vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh của đối phương, lại phát hiện hắn đã sớm đến bên cạnh mình, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

“Diễn không tồi, không hổ là nghệ sĩ dưới trưởng của tôi. La đạo, sau này còn phiền ông phải chỉ dạy hắn nhiều hơn.”

Dứt lời nâng tay lên, cực kỳ tự nhiên mà sờ sờ trán bị đập đến ửng đỏ của Lâm Nhạc Dương.

“Đừng khách khí, tiểu Lâm rất thông minh, dạy một chút đã hiểu.”

La Chương Duy cũng không phải là đang khách khí.

Một người mới giống như Lâm Nhạc Dương thế này, không có kỹ năng diễn xuất, chỉ NG vài lần liền qua, đó đã rất không tồi rồi.

Ông từng gặp một tiểu thịt tươi nổi tiếng, diễn một cảnh khóc nhưng suốt một tiếng đồng hồ cũng không có nước mắt, cuối cùng chỉ có thể dùng thuốc nhỏ mắt mới có thể qua được, đúng thật là đậu má. Hôm đó ông thiếu chút nữa nâng loa nên đánh người!

Quý Miện thấp thấp cười hai tiếng, lại vỗ vỗ bả vai Lâm Nhạc Dương, mày luôn luôn nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.

Tiếu Gia Thụ không biết từ khi nào đã đến bên cạnh La Chương Duy, khom lưng nhìn về phía màn hình, thầm nghĩ: Sao lại qua cảnh rồi?

Nếu lần này cũng NG, nhất định Lâm Nhạc Dương sẽ khóc.

Cảnh này diễn cũng không khó, kéo một cái, đánh một trận, cuối cùng ngã vào thùng rác, thế là xong.

Nếu cảnh này để cậu tới quay, bảo đảm một lần liền qua.

Mà phải nói rằng, cho đến bây giờ cậu cũng chưa bị NG lần nào, mình đúng là thiên tài!

Cậu sờ sờ cằm, đôi mắt cong thành hình trăng non, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có chút lạnh, quay đầu nhìn lại, phát hiện là Quý Miện đanh nhìn mình chằm chằm.

“Anh Quý, có chuyện gì sao?” Ngữ khí của cậu có chút chần chừ.

“Cậu lại đây.” Quý Miện kéo người qua một bên, duỗi tay nói, “Lấy di động ra đấy, đem video vừa rồi quay được xóa đi.”

“Vì sao?” Tiếu Gia Thụ vội vàng đem điện thoại giấu sau lưng.

“Trước khi tiến vào đoàn làm phim cậu không kí hiệp nghị bảo mật sao? Trên phim trường cấm diễn viên sử dụng điện thoại di động quay chụp lén, càng cấm tiết lộ ra bên ngoài.”

“Em sẽ không tiết lộ ra bên ngoài…”

Tiếu Gia Thụ còn còn muốn cãi lại vài câu, như lại thấy khuôn mặt nghiêm túc của Quý Miện, con ngươi mang chút lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình, biểu tình nghiêm túc thật sự có chút dọa người, nên đành giao điện thoại ra.

Quý Miện xóa sạch tất cả các viddeo, trầm giọng nói.

“Theo lý mà nói tôi không nên quản cậu, nhưng cậu có nhớ ngày nghi thức khởi động máy cậu đã nói gì với tôi không? Cậu nói cậu muốn đem bộ phim nàu diễn cho thật tốt, sẽ không lãng phí tài nguyên của công ty. Nhưng hiện tại thì sao, cậu đang làm cái gì? Mỗi ngày đều đi tới đi lui, miễn cưỡng mà đến đây, đến đây rồi cái gì cũng không làm, chỉ lo chơi game. Sớm biết như thế này, ngày đó tôi nên khuyên cậu sớm rời khỏi đoàn làm phim, để không cần làm mất thời gian của mọi người.”

Tiếu Gia Thụ không phục lắm, cãi cọ nói.

“Em diễn thật sự rất tốt, từ đầu đến nay vẫn chưa NG lần nào, đâu có lãnh phí tài nguyên của công ty?”

Quý Miện liếc nhìn thật cậu thật sâu, không nói gì cả, trả điện thoại xong liền rời đi.

Tiếu Gia Thụ giơ nắm đấm múa múa sau ót hắn, phun tào nói: Đúng là bắt chó đi cày xen vào chuyện người khác!

Lười biếng thì sao?

Cũng không ăn gạo nhà anh!

Lại không ngờ Quý Miện bỗng nhiên quay đầu lại, khiến cho cậu chân trái vướng chân phải, thiếu chút nữa ngã ngào ra đất.

Quý Miện nhìn y lảo đảo, không khỏi thất vọng lắc đầu.

Sau đó, La Chương Duy lại quay chụp thêm mấy cảnh ở đổn cảnh sát nữa, cuối cùng giơ loa lên hô to.

“Quý Miện, Tiếu Gia Thụ, Chu Phục… Đến phòng khách quay cảnh tám mươi sáu lượt đầu tiên của《 Sứ Đồ 》!”

Những diễn viên bị gọi tên vội vàng chạy đến chỗ quay.

Phòng khách dùng để quay cũng nằm chung một toàn nhà, đoàn phim vì để giảm bớt chi phí, chỉ thuê tòa nhà ở ngoại ô tương đối rảnh rỗi, phân loại ra nhiều khu vực khác nhau như phòng khách, cục cảnh sát, tập đoàn Lăng thị, Sở Cảnh Sát quốc tế… Hầu hết đều là những cảnh yêu cầu quay trong nhà thì đều quay trong tòa nhà này luôn.

Tổ đạo cụ đã sớm sắp xếp ổn thỏa phòng khách trống trải, sô pha bọc da, thảm, bàn trà bằng gỗ tử đàn, mỗi một chi tiết đều thể hiện ra được hai chữ —— xa hoa.

Đây là phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Lăng thị, cũng chính là nơi mà các nguyên lão của tập đoàn dùng để tổ chức những cuộc họp bí mật.

Hôm nay cảnh muốn quay chính là, Lăng Phong dưới dự đề cử của Lăng Đào đã tiến cào tập đoàn phụ trách một dự án lớn.

Bề ngoài, nhìn thì có vẻ như là đang hợp tác với một công ty đa quốc gia của Châu Âu, nhằm mở rộng sản lượng xuất nhập khẩu của tập đoàn, nhưng thực tế thì còn một con đường xuất nhập khẩu nữa chuyên dùng để bí mật vận chuyển ma túy.

Mà thị trường ma túy bên Châu Âu vừa mới phát minh ra một loại ma túy kiểu mới, có thể chỉ dùng một lần đã nghiện, cả đời khó bỏ được, rất có hại cho cơ thể con người, nó đã lan rộng khắp thị trường khu vực Âu Mỹ rồi, bây giờ chuẩn bị tiến vào thị trường Đông Nam Á.

Không còn khi ngờ nào khác, tập đoàn Lăng thị sẽ trở thành đại lý cho bọn họ.

Các vị nguyên lão của tập đoàn Lăng thị đã chìm nổi trong hắc đạo nhiều năm, tất nhiên sẽ không chê những đồng tiền máu tanh bẩn thỉu kia, nhưng Lăng Đào còn có một người em trai cần phải chăm sóc, cho nên vẫn còn giữ lại được một chút nhân tính, khó hạ quyết tâm đối với cọc mua bán này.

Lăng Phong chỉ nhìn mặt ngoài sáng sủa của dự án này, lại không biết về giao dịch bí mật đằng sau nó, hội nghi lần này chỉ có mình cậu là không biết cái gì, những nguyên lão khác muốn dùng tính mạng của cậu để uy hϊếp Lăng Đào.

Đủ loại xung đột đen tối đang diễn ra bên dưới cái vỏ bọc sáng loáng ấy…

Tối hôm trước, Tiếu Gia Thụ đã học thuộc lời thoại cả rồi, cho nên không có chút cảm giác lo lắng nào.

Tất cả những người ngồi ở đây đều là những con người tàn nhẫn, chỉ có Lăng Phong là cái người ngây thơ trong sáng, nên rất dễ diễn.

Tất cả các diễn viên đều ngồi xuống vị trí của họ, đạo diễn ra lệnh một tiếng, thư ký trường quay liền đánh bảng ghi chú.

Tiếu Gia Thụ cầm bản kế hoạch lên xem, Quý Miện nghiêng người nhìn cậu, mỉm cười đầy ôn nhu, sắc mặt của ba vị nguyên lão đều trầm như nước.

Tổ đạo cụ tất nhiên sẽ không đưa một cái bản kế hoạch thật cho Tiếu Gia Thụ xem, mặc dù trên đó đầy chữ, nhưng tất cả đều là do tổ đạo cụ tải bừa từ trên mạng về, chả có ý nghĩa gì cả.

Tiếu Gia Thụ vì để có thể diễn thật chút, cho nên nhìn chằm chằm trong thật chăm chú, sau đó phát hiện ra đây là một câu chuyện cười —— xin dùng ABCDEFG đặt câu.

Một chú gấu con đến từ Đông Bắc giơ tay lên: A nha, B đứa bé này, C nhà, D chân trần đứng phía trên, EF không mặc gì, GG vẫn lộ ở bên ngoài.

Phốc!

Không được, không được cười!

Tiếu Gia Thụ muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể liều mạng nhịn xuống, biểu tình ngược lại càng ngày càng nghiêm túc, thấy sắp không nhịn được nữa, mày cũng chíu chặt lại, ngay lập tức giơ ngón trỏ chặn hai cánh môi của mình lại, làm động tác vuốt ve.

Thời gian cậu làm quá trùng hợp, vỗn dĩ vào lúc này, Lăng Phong đã xem xong bản kế hoạch, đối với hành vi mở rộng quy mô hoạt động một cách mù quáng mà lo lắng.

Mà bởi vì Tiếu Gia Thụ nhịn cười cùng đồng tác của cậu làm ra hoàn toàn trùng khớp với tâm trạng lo lắng của Lăng Phong.

Vì thế La Chương Duy không những không kêu CUT, còn vui vẻ gật gật đầu.

Tiếu Gia Thụ thật vất vả mới có thể nhịn cười được, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

“Anh, hạng mục này quá mạo hiểm, em đề nghị anh nên cân nhắc một chút. Theo em biết thì, bên Châu Âu…”

Quý Miện làm ra vẻ đang lắng nghe, một nghệ sĩ đóng vai nguyên lão liền âm dương quái khí nói.

“Tiểu Phong à, cậu vừa mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm gì cả, vừa mới đến đã muốn nhúng tay vào chuyện quan trọng của công ty, có phải là có chút thiếu suy nghĩ rồi hay không?”

Một vị nguyên lão khác cũng lạnh lùng mở miệng.

“Lăng Đào, thật vất vả cậu mới có thể nuôi em trai khôn lớn, cũng không thể để cho hắn phạm sai lầm. Có những sai lầm có thể sửa, nhưng có những sai lầm nếu đã sai sẽ mất mạng đấy. Chúng ta đem tất cả đặt vào trong dự án lần này, cậu cũng không thể lừa chúng ta.”

Dứt lời liền dùng ánh mắt tràn đầy lệ khí liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái.

Ánh mắt này ám chỉ với Lăng Đào, nếu hắn không nghe lời, bên Châu Âu sẽ khai đao với Lăng Phong.

Tất nhiên Lăng Đào nghe hiểu, biểu tình ôn hòa, nhưng con ngươi lại lạnh như băng, chầm chậm nói.

“Bởi vì hạng mục này thật sự quá mới, tôi mới càng phải cân nhắc thật kỹ lưỡng. Các vị chú bác, mọi người yên tâm, trong lòng tôi tự hiểu rõ.”

Sau đó, mấy người xung quanh đều lấy tính mạng của Lăng Phong ra mà ngẫm ngầm nói chuyện, mà thân là trung tâm của cuộc mâu thuẫn này, Lăng Phong không biết cái gì cả, vẫn còn nghĩ mọi người là đang vì chuyện tranh chấp hạng mục mà cãi nhau, mở miệng vài lần giảng hòa.

Tiếu Gia Thụ là đứa con dư thừa của Tiếu gia, trước mặt cha và anh trai cũng sắm vai nhân vật tương tự như thế này, chỉ cần ngồi một bên, lâu lâu nói vài câu là được, không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì dù là chuyện nhà hay là chuyện công ty, cho nên cảnh diễn này cũng chẳng có gì khó khăn đối với y.

Những người khác đều là diễn viên gạo cội, cho nên khả năng phạm lỗi lại càng thấp, tầm tám chín phút sau, đạo diễn đánh nhịp nói.

“OK, cảnh này qua, cảnh tiếp theo chuẩn bị.”

Đệt, lại qua?

Không cần phải dễ vậy chứ!

Lúc này anh Quý cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy rồi đúng không, em không hề lãng phí tài nguyên?

Rõ ràng kỹ năng diễn xuất của em rất tốt!

Tiếu Gia Thụ trong lòng đắc chí, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, còn như có như không mà liếc mắt nhìn Quý Miện một cái.

Y bước về ghế lười, lại chuẩn bị chơi mấy ván trò chơi, rồi chợt nghĩ đến chuyện gì đó lại chạy về, đem bản kế hoạch cầm lại đây.

Tất cả bên trong đó đều là chuyện cười, khá hay.

“Tử Tấn ca, anh có để ý không, từ khi bắt đầu đến bây giờ em chưa bị NG lần nào cả.”

Y nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được, đem thành tích của mình nói ra.

Hoàng Tử Tấn cười tủm tỉm mà vỗ nhẹ đầu cậu, khuyến khích nói.

“Tiểu Thụ Mầm của chúng ta là thiên tài diễn xuất! Cố lên nào, anh rất xem trọng em!”

Quý Miện đứng cách đó không xa đột nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ, ánh mắt lấp lóe.