Chương 19: Diễn tập không khó

Nhân vật mà Tiếu Gia Thụ sắm vai tên là Lăng Phong, là một du học sinh vừa về nước, học chuyên ngành quản trị kinh doanh, mà anh trai của hắn chính là Lăng Đào, chính là vai phản diện lớn nhất trong phim này.

Anh em Lăng thị sinh ra trong gia đình hắc đạo, cha là thủ lĩnh của băng đảng buôn ma túy lớn nhất địa phương, chết do bị báo thù, mẹ cũng bị cưỡиɠ ɠiαи rồi phanh thây mà chết.

Càng đáng sợ hơn chính là, lúc cha mẹ gặp nạn, hai anh em đang trốn trong căn phòng bí mật do cha xây dựng nên, quan sát tất cả mọi chuyện qua máy ghi hình theo dõi.

Không thể nghi ngờ gì nữa, điều này khiến cho bọn họ mang theo bóng ma tâm lý suốt cả đời.

Vì thế sau khi được cứu, hai anh em đồng thời đưa ra quyết định —— cuộc đời này vĩnh sẽ không bước vào hắc đạo nữa.

Bác Howard nhận nuôi hai người, cũng giúp bọn họ giành được tài sản.

Nhưng điều mà bọn hắn không biết chính là, Howard cũng có dây dưa với đường dây buôn bán ma túy, khi Lăng Đào còn chưa trưởng thành, hắn chậm rãi đem tập đoàn Lăng thị biến thành công cụ rửa tiền cho các phi vụ buôn ma túy.

Năm Lăng Đào 18 tuổi thì kế thừa công ty, phát hiện ra nếu mình không bước vào hắc đạo, em trai sẽ bị bọn buôn bán ma túy trả thù, cho nên chỉ còn cách bước lên thuyền giặc.

Trong thân thể chảy xuôi dòng máu của sói, lại bởi vì chuyện lúc nhỏ gặp phải, thủ đoạn đặc biệt tàn nhẫn, dần dần đánh hạ một mảnh thiên địa, đến cuối cùng ngay cả Howard cũng không phải là đối thủ của hắn, không thể không rời khỏi tập đoàn để tránh mũi nhọn.

Lăng Phong nhỏ hơn Lăng Đào năm tuổi, vẫn luôn sống dưới sự bảo hộ của anh trai, lại hằng năm đọc sách ở nước ngoài, đối với chuyện trong tập đoàn lại không biết bất cứ gì.

Nếu nói Lăng Đào là thiên sứ hắc ám, thì Lăng Phong chính là người đi giữa ban ngày, những thứ thuộc về Lăng Phong đều là ánh mặt trời, tích cực, những khao khát cùng sức sống của Lăng Đào đều ký thác trên người Lăng Phong.

Tiếu Gia Thụ nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, phát hiện nhân vật quả nhiên đối với mình cũng không khó, vì thế đối với cảnh quay sắp tới cũng tràn đầy tự tin.

Tiếu Gia Thụ nhuộm tóc thành màu đen, ngũ quan hoàn mỹ cùng khí chất cao quý tích lũy theo thời gian, cùng việc từ nhỏ đã được sống trong sự giàu có và bảo hộ nên Tiếu Gia Thụ cũng giống Lăng Phong đến mười phần.

Càng tuyệt hơn chính là, đôi mắt cậu cực kỳ trong suốt, trên người mang theo một cỗ cảm giác ngây thơ vừa bước vào xã hội, cùng Quý Miện sắm vai Lăng Đào đứng chung một chỗ, một cái được tắm dưới ánh sáng mặt trời, một cái ẩn giấu trong bóng tối, hình thành một loại trường phái đối lập rất quỷ dị .

Đạo diễn hô một tiếng “Action”, nắm tay nhìn nhau, trên mặt đều mang theo nụ cười mỉm lâu ngày gặp lại, ôm nhau, ngay sau ngồi xuống hoa viên, tán gẫu một chút về tình hình gần đây của nhau.

Nói chuyện được một lúc, người sắm vai Howard cũng gia nhập vào, ba người từ hoa viên bước vào biệt thự, một màn này diễn như vậy là xong rồi.

Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Phong xuất hiện trong phim.

Trong cuộc nói chuyện này, Lăng Đào cùng Howard không ngừng nói tiếng lóng, đối chọi gay gắt với nhau, mà Lăng Phong từ đầu đến cuối đều ở ngoài cuộc nói chuyện đó, thậm chí cho rằng quan hệ giữa anh trai cùng bác đều rất hòa hợp.

Thành thật mà nói, Tiếu Gia Thụ thật sự không sử dụng nhiều kỹ năng diễn xuất, cậu chỉ cần bày trạng thái mà ngày thường trò chuyện cùng Tiếu Định Bang và Tiếu Khải Kiệt là được rồi.

Dù sao y luôn bị cho ra rìa mà, cứ cười cười vô tư như thằng ngốc là được rồi.

“OK, này qua!”

La Chương Duy nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, lúc này mới vẫy vẫy tay.

Vốn dĩ, ông đối với việc Tiếu Gia Thụ gia nhập vào đoàn làm phim cực kỳ bất mãn, nếu không có Tu Trường Úc đảm bảo, lại đầu tư thêm, ông tuyệt đối sẽ không gật đầu.

Cũng may cảnh thứ nhất quay rất thành công, không có chuyện gì đáng chê cười, hơn nữa nhìn vào màn hình, hai người này một người non nớt như ánh mặt trời, một như đang ẩn mình trong hắc ám, khí tràng mâu thuẫn tạo thành một loại cảm giác căng chặt kì dị, mà cảm giác căng chặt này chính là thứ cốt yếu mà bộ phim yêu cầu.

Phải biết rằng, nhân vật Lăng Phong này tuy rằng suất diễn không nhiều, nhưng lại là lý do khiến cho gia tộc Lăng thị, thậm chí các tập đoàn buôn ma túy khắp cả Đông Nam Á sụp đổ, là lý do khiến cho Lăng Đào hoàn toàn mất đi nhân tính.

Suất diễn của Tiếu Gia Thụ có tốt hay không, trực tiếp liên quan đến chất lượng của cả bộ phim.

La Chương Duy đem video tua lại thêm mấy lần nữa, trầm ngâm nói, “Không tồi, cảnh tiếp theo.”

Xem những điều trước mắt này, chuyện loại bỏ những tiểu thịt tươi kia mà chọn Tiếu Gia Thụ, là một quyết định không đến nỗi nào.

Nếu muốn nói về tuổi trẻ trời sinh, tích cực hướng về phía trước, những “Tiểu thịt tươi” quanh năm suốt tháng lăn lộn trong giới giải trí làm sao so được với một người mới vừa bước vào xã hội thật sự được.

Hoàng Tử Tấn cùng Quý Miện cũng nhìn chằm chằm màn hình, để kiểm tra xem hiệu quả quay chụp như thế nào.

Thấy Tiếu Gia Thụ rảnh rỗi liền nằm xuống ghế lười, Hoàng Tử Tấn bất đắc dĩ nói.

“Tiểu Thụ, tới nhìn xem cảnh diễn vừa rồi của em đi.”

“Có thể xem sao?” Tiếu Gia Thụ vội vàng tắt dao diện trò chơi trên điện thoại, đi qua.

Đệt, đây là tôi sao?

Đẹp trai như vậy sao?

Y nghiêng đầu nhìn nhìn Quý đại ảnh đế, lại nhìn nhìn mình trên màm hình, thầm nghĩ: Ừm, cũng không kém hơn anh Quý bao nhiên! Chỉ có điều chiều cao chênh lệch hơi lớn một chút, lần tới nên bảo đạo diễn lót một viên gạch dưới chân.

Quý Miện đúng lúc này nhìn cậu một cái, khóe miệng tựa hồ có chút nhếch lên.

“Làm tốt lắm, cứ tiếp tục duy trì.”

“Vâng.” Tiếu Gia Thụ theo bản năng mà đứng thẳng.

“Ừm, cảm xúc rất tốt, lời thoại nói cũng không tồi, nhưng các cảnh diễn sau sẽ càng lúc càng khó, trở về nhớ nghiên cứu kỹ kịch bản, không hiểu liền hỏi.”

La Chương Duy cố gắng nói vài câu.

“Vâng, đạo diễn!”

Tiếu Gia Thụ đứng càng thêm thẳng, giống hệt như học sinh tiểu học đang đối mặt với hiệu trưởng vậy.

Hoàng Tử Tấn nhịn cười vỗ nhẹ tấm lưng cứng đơ của Tiếu thiếu gia, sau đó dẫn cậu đi.

Người khác đều cho rằng anh làm trợ lý cho tân nhân là do bị quyền thế bức ép, nhẫn nhục phụ trọng, nhưng có ai biết lạc thú trong đó đâu?

Tiếu Gia Thụ là một đứa trẻ rất thông minh, gần như chỉ cần nói một lần liền hiểu, cứ như trời sinh đã biết đọc lời thoại vậy, có thể thu âm trực tiếp mà không cần thông qua hậu kỳ chỉnh sửa, có thể dùng trực tiếp.

Chỉ cần cho y thời gian, y nhất định sẽ đạt được thành công trong giới giải trí.

Nhưng đáng tiếc là, dường như y không có hứng thú với diễn xuất, chỉ đem chuyện quay chụp này như một loại nhiệm vụ không thể không hoàn thành.

Hoàng Tử Tấn lắc đầu, thầm nghĩ mình nhất định phải kí©h thí©ɧ niềm yêu thích của Tiếu Gia Thụ đối với nghiệp diễn, miễn cho cho sau khi cậu quay xong phim liền bỏ chạy lấy người, uổng phí an bài của chị Tiết.

Hôm nay hoàn thành cảnh quay rất thuận lợi, tuần sau Tiếu Gia Thụ sẽ không có suất diễn, nhưng Hoàng Mỹ Hiên căn bản không cho cậu có cơ hội để lười biếng, sáng sớm liền tóm cậu đến phim trường, dặn dò cậu phải nghiêm túc học cách người khác diễn như thế nào.

“Em tỉnh táo lại một chút cho chị, đừng ngủ nữa.”

Một cái tát chụp trên gương mặt mơ mơ màng màng buồn ngủ của Tiếu công tử, Hoàng Mỹ Hiên chỉ hận tiếc luyện sắt không thành thép.

“Em nhìn một vòng trong giới giải trí đi, có người mới nào giống như em vậy không, vừa xuất đạo, đóng bộ phim đầu tiên đã hợp tác cùng với hai đại ảnh đế nổi tiếng nhất trong nước. Người khác cầu ông nội xin bà nội cũng không có được cơ hội, vậy mà em lại không biết quý trọng, nói ra có tin em sẽ bị sét đánh không? Nhanh chóng uống xong ly cà phê kia đi, rồi cút xuống xe ngay cho chị!”

Tiếu Gia Thụ bị bắt uống xong cà phê, biện hộ.

“Chị Mỹ Hiên, ngày hôm qua em đến 4 giờ sáng mới ngủ a, chị nhìn xem bây giờ mấy giờ a. Ngủ ít thế làm sao mà đủ? Nói nữa, mới xuất đạo đã cùng hợp tác với hai đại ảnh đế đâu chỉ mình em, Lâm Nhạc Dương kia cũng vậy mà.”

“Chuyện của người khác thì liên quan gì đến em? Biết hôm nay có suất diễn, vậy mà em còn thức suốt đêm chơi game, em muốn chết có phải hay không?”

Hoàng Mỹ Hiên càng nổi giận, đang chuẩn bị xổ thêm một tràng với Tiểu Thụ Miêu, Hoàng Tử Tấn lại trực tiếp xách người xuống xe, giảng hòa nói.

“Đừng mắng, càng mắng em ấy càng không có tinh thần. Suất diễn hôm nay không khó, em sẽ giúp y, chị cứ yên tâm.”

“Em có thể dạy cả đời sao? Em có thể diễn thay y luôn sao? Không thể thì đừng có chiều y!”

Hoàng Mỹ Hiên đem đầu vươn ra ngoài cửa sổ xe lớn tiếng gầm lên, lại chỉ đổi lấy hai người đầu cũng không quay lại xua xua tay với mình.

Cô vẫn còn sinh hờn dỗi trong chốc lát, lúc này mới dẫm ga lái đi.

Quý Miện cũng đến phim trường đúng lúc đấy, vừa lúc thấy một màn này, không khỏi nhíu nhíu mày.

Phương Khôn lắc đầu nói, “Với cái thái độ này, lại cho y thêm một trăm năm nữa cũng không thể học diễn xuất như thế nào. Người trẻ tuổi thời nay thật là càng ngày càng nóng nảy, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có.”

“Nhạc Dương đâu?” Nói đến người trẻ tuổi, Quý Miện đột nhiên nghĩ đến bạn trai nhỏ của mình.

“Nga, hắn từ buổi sáng 7 giờ đã tới rồi.”

Ấn tượng của Phương Khôn đối với Lâm Nhạc Dương thay đổi rất nhiều, khen ngợi nói.

“Em nghe Vương đạo diễn nói mấy ngày gần đây cậu ấy đều đến sớm như vậy, hỗ trợ bố trí phim trường, kiểm tra đạo cụ, nhàn rỗi liền đứng xem người khác diễn xuất như thế nào, hoặc không thì ngồi một góc đọc kịch bản, nghiên cứu kịch bản, rất chăm chỉ.”

“Nhạc Dương thật sự rất chịu khó.” Quý Miện hơi hơi mỉm cười, dường như có chút tự hào.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến phim trường liền phát hiện Lâm Nhạc Dương đang chuẩn bị đối diễn với Thi Đình Hành.

Thi Đình Hành sắm vai Hà Kính, bề ngoài là một thủ lĩnh nhỏ trong một băng đảng buôn ma túy, trên thực tế là cảnh sát nằm vùng, sau một thời gian đã điều tra ra góc rễ chính là tập đoàn Lăng thị.

Lăng Đào có tai mắt trong đồn cảnh sát, biết được thân phận cùng hành tung của Hà Kính, liền để lộ tin tức giả cho hắn, khiến cảnh sát trong một lần vây bắt bị phục kích, dẫn đến thương vong nặng nề.

Chính vì vậy mà Hà Kính bị cảnh sát nhận định là phản đồ, không chỉ bị trục xuất khỏi cục cảnh sát, còn bị truy nã trên toàn quốc, tập đoàn buôn lậu ma túy đồng thời cũng phát lệnh truy nã.

Hà Kính bị hắc bạch lưỡng đạo truy sát, vừa ra sức chạy trốn vừa nghĩ cách rửa sạch oan khuất cho mình, cuối cùng không thể không mạo hiểm lẻn vào cục cảnh sát tìm kiếm nội gián thật sự.

Lâm Nhạc Dương lại sắm vai Thạch Vũ, một người mới vào cục cảnh sát, còn là bạn thời thơ ấu của Hà Kính, hai người cùng chung chí hướng, ý hợp tâm đầu, cảm tình cực kỳ sâu sắc.

Thạch Vũ vẫn luôn không tin Hà Kính sẽ bán đứng đồng đội, cho nên khi đối phương bị cảnh sát bắt gặp rồi chặn đường truy bắt, liền cố ý thả cho hắn chạy.

Cảnh quay trước mắt chính là cảnh này.

Thi Đình Hành mặt đầy râu, biểu tình phờ phạc, trên người đang mặc một bộ đồng phục của nhân viên quét dọn, đang đứng ở bên ngoài chờ đợi quay chụp.

Lâm Nhạc Dương lại mặc cảnh phục chỉnh tề, trong tay cầm kịch bản, thường thường cúi đầu xem vài lần, lẩm bẩm mãi một câu, dường như rất khẩn trương.

Quý Miện đang muốn đi qua đi an ủi hắn vài câu, liền nghe đạo diễn La lớn.

“Action!”

Hai người nhanh chóng bước vào vị trí chuẩn bị diễn, lại nghe đạo diễn quát lên.

“Cut! Lâm Nhạc Dương cậu đi qua, phó máy căn bản không quay được mặt cậu, làm lại từ đầu đi!”

“Thực xin lỗi đạo diễn!” Lâm Nhạc Dương chắp tay trước ngực, biểu tình áy náy.

“Không sao đâu, cậu đứng ở chỗ đó cũng không sai nhiều lắm đâu.”

Quan hệ giữa Thi Đình Hành cùng Quý Miện rất tốt, tất nhiên sẽ chỉ dẫn cho nghệ sĩ trong công ty của Quý Miện.

“Xin lỗi anh Hành, liên lụy đến anh cũng phải NG.”

Lâm Nhạc Dương luôn xin lỗi mãi, phát hiện Quý Miện đang đứng bên cạnh nhìn về phía này, sắc mặt không khỏi trắng bạch.

Lâm Nhạc Dương lúc này mới hậu tri hậu giác mà nhận ra được —— cùng Quý Miện đóng chung phim thật sự rất hạnh lúc, nhưng thời điểm NG bị hắn nhìn thấy thì đúng thật là kinh khủng!

Lâm Nhạc Dương đang tránh đi ánh mắt của đối phương, lại lần nữa chuẩn bị trở lại vị trí diễn.

“Action!”

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, hai người tóm lấy cổ áo của đối phương, nhanh chóng trốn vào trong gầm cầu thang trống trải.

Lâm Nhạc Dương kéo xuống khẩu trang Thi Đình Hành đang đeo trên mặt, thấp giọng nói.

“Quả nhiên là cậu!”

Thi Đình Hành đang chuẩn nói lời thoại tiếp theo, đạo diễn lại hét lên một tiếng “Cut”, biểu tình của Lâm Nhạc Dương lập tức cứng lại.