Chương 33: Ba Trong Một (1)

Cuối tuần, Hứa Du và Đàm Tư Niên bị cha mẹ cả hai gọi về biệt thự nhà họ Đàm hợp mặt. Đàm Tư Niên bị cha anh gọi vào phòng sách bàn công việc, còn Hứa Du và mẹ thì ở phòng khách uống trà trò chuyện.

Triệu Thục Hoa trước tiên quan tâm hỏi han đến công việc và cuộc sống của con gái, sau đỏ mới nhìn con gái một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Con có biết chuyện Tiểu Đàm đưa cho mẹ mình mười triệu tiền cập dưỡng không? Mẹ nghe lão Đàm nói hai mẹ con họ đã ký đơn thỏa thuận, chính thức đoạn tuyệt quan hệ.”

Hứa Du hết sức sửng sốt, ngụm trà còn chưa kịp nuốt xuống đã trực tiếp phun ra, ho sặc sụa.

Triệu Thục Hoa vừa vuốt lưng cho cô vừa tức giận nói: “Chuyện không liên quan đến mình, cũng chẳng phải tiền của con, con cảm ứng lớn như vậy làm gì.”

Hứa Du: “…” Con chẳng tiếc tiền, con chỉ bất ngờ trước chuyện này thôi có được không.

Cô lại ho khan một lúc, được mẹ đút cho hai ngụm nước mới từ từ ngừng ho. Triệu Thục Hoa ngồi trở lại, nói tiếp: “Mẹ của Tiểu Đàm thật đúng là làm mẹ mở mang tầm mắt mà. Chú Đàm con vì chuyện này mà hai ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, coi bộ tức không nhẹ đâu.”

Hứa Du cẩn thận nhớ lại biểu hiện của Đàm Tư Niên trong mấy ngày qua, hình như không có gì khác thường cả, ăn ngon ngủ ngon, tinh lực tràn trề, làm việc cũng rất hăng hái, thứ Năm thứ sáu tăng ca đến tận mười giờ mới tan làm, hôm qua còn nói bạn gái mới của Trương Thiên đã chính thức đề nghị chia tay, đây chính là chuyện buồn duy nhất cô nghe được.

Nếu hôm nay mẹ không nhắc tới thì không biết ngày tháng năm nào cô mới biết chuyện này nữa. Chỉ có thể nói kỹ năng diễn xuất của Đàm Tư Niên quá giỏi, hoặc là anh hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, hoặc là nó không tác động đến anh lắm.

Hứa Du cảm thấy có lẽ khả năng sau cao hơn.

Bữa tối bốn người quây quần bên bàn ăn, Đàm Quảng Tư chủ động đề cập tới sinh nhật của Hứa Du.

“Là thứ tư tuần này phải không? Du Du có ý tưởng gì không, hay là chú tổ chức sinh nhật cho con nhé? Nhân tiện giới thiệu mẹ con con với bạn bè chú luôn. Mọi người quen biết nhau, sau này mới có lợi cho con.”

Hứa Du không muốn, nhưng không biết từ chối thế nào, vì vậy dùng chân chạm chạm vào Đàm Tư Niên ở bên cạnh/

Đàm Tư Niên thản nhiên cọ cọ chân cô một cái, sau đó dùng khăn giấy lau miệng, rồi nói: “Con đã lên kế hoạch với phòng rồi, hôm sinh nhật Du Du mọi người sẽ đi ăn với nhau, vừa vặn xem như tiệc chào đón đồng nghiệp mới luôn, khách sạn cũng đã đặt rồi. Cha, cha và dì tự đi gặp bạn bè đi, không cần vẽ thêm việc.”

Lời này đúng là đủ thẳng thắn, Hứa Du nhìn sang chú Đàm, quả nhiên trong thấy sắc mặt của chú ấy tệ, lên tiếng mắng: “Chuyện lớn như vậy, con không thèm bàn bạc với người nhà, đã quyết định rồi. Du Du không chỉ là cấp dưới của con, mà còn là một thành viên trong chúng ta, cha và dì Triệu là trưởng bối, ngay cả tư cách biết trước cũng không có sao? Nếu cha không nhắc tới thì có phải con sẽ cứ thế cho qua luôn không? Con có biết nghĩ đến cảm nhận của trưởng bối không? Cái gì là tôn trọng trưởng bối của con, cha thầy chắc đã bị chó ăn mất từ lâu rồi.”

Hứa Du: “…”

Cô hơi giật mình, không ngờ chú Đàm lại phản ứng dữ dội như vậy, mắng không nể mặc chút nào, từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện thế này, lúc nào chú Đàm cũng rất nể mặc con trai.

Chuyện vì cô mà ra, Hứa Du không có lập trường lên tiếng nữa, cũng không dám dùng chân khều Đàm Tư Niên nữa, chỉ có thể nhìn sang mẹ mình cầu cứu.

Bà Triệu tuyệt đối là một nhân vật dày dặn kinh nghiệm, hoàn toàn không hề sợ hãi, còn tức giận vỗ lên tay Đàm Quảng Tư một cái: “Ông nổi nóng làm gì chứ, đang ăn cơm tự dưng lại phát hỏa. Bọn trẻ mà, thích chơi với nhau hơn, giữ chúng ở nhà làm gì. Hơn nữa mấy người bạn của ông, tôi cũng đã gặp cả rồi mà. Nếu còn chưa gặp người nào thì lần sau hẹn gặp là được đâu, cần gì phải biến sinh nhật con gái cưng nhà tôi trở thành đại hội làm quen của mấy người già chúng ta. Ông không ngại nha chán, nhưng bọn trẻ thì bị mất tự nhiên đấy.”

Đàm Quảng Tư hơi ngại ngùng, lúng túng ho khan một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với Triệu Thục Hoa: “Tôi cũng muốn tốt cho Du Du thôi, muốn cho con bé làm quen với nhiều người, để sau này giao thiệp rộng hơn, tránh bị người khác khi dễ.”

Triệu Thục Hoa nhướng mày, nhàn nhạt hừ một tiếng: “Nó mới bao nhiêu tuổi đâu, vốn dĩ nên chịu đựng gian khổ một chút mà, đừng có chiều quá kẻo làm nó mắc bệnh công chúa. Vẫn nên để nó kiên trì đi lên từng bước một bằng chính thực lực của mình, kinh nghiệm mình học được mới là của bản thân, còn được người khác nâng đỡ thì chỉ là bình hoa.

Hứa Du: “…” Con biết là mẹ có lòng tốt khuyên nhủ, nhưng ai không biết thì chắc sẽ nghĩ rằng mẹ có bất mãn gì đó với con gái mình, nên mới vì nó như thế mất.

“Mẹ, chẳng lẽ con không phải là công chúa sao?”

Triệu Thục Hoa thành công bị con gái chọc cười, hơi giận dỗi lườm cô một cái: “Đừng nghịch ngợm nữa, ăn mau đi.”

Đàm Quảng Tư nhìn Hứa Du rồi lại nhìn Triệu Thục Hoa, sau đó đột nhiên thở dài: “Có con gái vẫn là tốt hơn.”

Hứa Du lễ phép mỉm cười: “Chú, tuy bây giờ ngoài miệng chú chê con trai, nhưng nếu thật sự lấy con gái đổi với con trai chú, chú chắc chắn sẽ không nỡ đâu.”

“Du Du đúng là càng ngày càng khéo ăn nói.” Đàm Quảng Tư chỉ lên trán Hứa Du một cái, sau đó thôi cười, bình tĩnh gắp một con tôm đặt vào đĩa của Đàm Tư Niên: “Ăn nhiều vào, bổ sung protein.”

Hứa Du suýt chút nữa không nhịn được bật cười, đây chắc hẳn không phải là mắng đâu nhỉ?!

Buổi tối hai người vẫn không ngủ lại, mà tự lái xe một trước một sau rời khỏi chung cư, trực tiếp đến chỗ Đàm Tư Niên.

Vào nhà, Hứa Du đến tủ lạnh lấy kem, thuận tiện ném cho anh một hộp. Đàm Tư Niên chụp được, mở ra lấy muỗng xúc một miếng ăn, vị kem tươi tan trong khoang miệng, ngọt ngào mát lạnh, còn chưa nuốt xuống, đã bị một đầu lưỡi dò vào, cướp hơn phân nữa.

Hứa Du hưởng thụ xong thì định rút lui, nhưng làm sao có thể lui được, ngược lại còn trước tiếp bị phản công, đè xuống, cướp đoạt hơi thở. Sau nụ hôn sâu kiểu Pháp thật thụ mạnh mẽ, vị vani biến mất hoàn toàn trước sự triền miên của hai người.

Đàm Tư Niên vùi vào ngực cô, phần lớn cơ thể đều đè lên cô. Hứa Du chê nặng, đẩy anh ra, “Em sắp không thở được nữa rồi.”

Anh bật cười, một tay chống người dậy, nhìn cô từ trên cao xuống, hàng mi dày khiến mỗi khi Hứa Du nhìn vào đều ganh tị, chớp chớp như cánh quạt nhỏ đang rung lên.

“Biết rồi à?”

Giọng anh không cao không thấp, giọng điệu không nhanh cũng không chậm, hỏi không đầu không đuôi, nhưng Hứa Du hiểu ý của anh.

Cô không giấu giếm, “Mẹ em kể cho em nghe rồi.”

Đàm Tư Niên cúi đầu, dùng chóp mũi cọ vào mũi cô, nghiêng người qua nằm bên cạnh cô. Chất liệu tấm thảm hoàn mỹ, vừa mềm vừa dày, cảm xúc rất tốt, hơi lạnh từ điều hòa khiến căn phòng mát mẻ dễ chịu, nằm ở trên thảm cũng không hề khó chịu.

“Bà ấy đòi hai mươi triệu, anh đưa mười triệu. Trước đó anh không nói cho cha anh biết chuyện này. Đến sau khi ký hợp đồng và giao tiền anh mới nói. Cha rất bực bội, ở trong phòng làm việc mắng anh một trận. Vừa rồi trên bàn ăn, đoán chừng ông vẫn chưa hết tức nên giận cá chém thớt sang chuyện của em.”

Hứa Du liếc hắn một cái, “Chú mắng anh mà, có phải trút giận lên em đâu.”

Edit: Hoa Tuyết

Đàm Tư Niên cười một tiếng, sau đó lại thở dài, nhớ tới mẹ mình, anh hơi cảm khái, “Anh cho rằng là mẹ con anh sẽ có rất nhiều thời gian để chung đụng, không ngờ chuyện này lại như vậy, quá kịch tính, đúng là không thể tưởng tượng nổi.”

Hứa Du vỗ vai anh, “Ít nhất anh đã trưởng thành.”

Đàm Tư Niên nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, “Em nói đúng, ít nhất anh đã trưởng thành rồi.”

Thứ hai vừa tới công ty, Hứa Du lập tức bị đồng nghiệp cho ăn một phần dưa buôn lớn: Triệu tổng trong hội đồng quản trị lại làm chuyện cặn bã với một cô gái, lúc này cô gái kia đang nháo nhào đòi nhảy lầu.

Hứa Du: “. . .”

“Không đúng, cái tình bức ép của Triệu tổng như thế mà người trong công ty chúng ta không biết à? Sao còn có người cố chấp nhảy vào hố lửa như vậy?”

Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lập tức hỏi vấn đề này. Đồng nghiệp Tiểu Lưu nhỏ giọng nói với cô, “Vì giá trị nhan sắc đó! Sắc đẹp là công lý! Gương mặt của Triệu tổng đúng là đáng đánh, cần gì bức ép, chỉ đưa chút tiền đã có khối người nguyện cho anh ta làm chuyện cặn bã rồi”

Lời này của cô ấy lập tức được đồng nghiệp cả phòng tán đồng Hứa Du hết ý kiến luôn, “Vậy nếu đã nguyện nhận một đống tiền, thì sao lại lên lầu tự tử?”

Đồng nghiệp buôn chuyện khác chỉ biết lắc đầu thở dài, “Còn sao nữa, rơi vào đống tiền, không chơi nổi lại không bỏ được, lập tức một khóc hai nháo ba thắt cổ, buộc Triệu tổng cưới cô ta, đúng là quá ngu ngốc.”

Chuyện này khiến cả công ty sôi sùng sục, buổi sáng Đàm Tư Niên đã lên lầu xử lý, nhưng cũng có thể vì đây không phải lần đầu tiên phát sinh chuyện này, vì vậy mọi người cũng tương đối lạnh nhạt, ai nên làm gì thì vẫn làm cái đó, ngược lại không có ai hiếu kỳ đến mức lên lầu xem cả.

Chờ đến lúc Đàm Tư Niên trở lại, thì cũng đã gần đến giờ nghỉ trưa.

Anh cũng không quay lại phòng làm việc, mà vỗ tay gọi tất cả các nhân viên mở luôn một cuộc họp ngắn ở ngay tầng này luôn. Chủ yếu nói về sự kiến đòi nhảy lầu này, cô gái muốn tự sát đã đảm bảo không phí hoài cuộc sống của mình nữa, Triệu tổng cũng bị đình chỉ chức vụ, trong thời gian ngắn không thể đến công ty làm việc. Tiểu Đàm tổng cũng cảnh báo các nhân viên, phải cẩn thận trong chuyện tình cảm, không thể mang mạng sống của mình ra làm trò đùa, sau đó lại nói thêm vài câu khích lệ rồi cho tan làm trước nửa giờ, coi như cho nhân viên phúc lợi an ủi.

Hứa Du đi theo Đàm Tư Niên vào phòng làm việc, những người khác thấy cũng không suy nghĩ nhiều, dẫu sao quan hệ của họ không bình thường, theo như truyền thuyết là quan hệ thân thích đấy!

Sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, Đàm Tư Niên giận đùng đùng cởi cà vạt ra ném xuống đất, hoàn toàn mất hết dáng vẻ bình tĩnh ung dung như khi đối mắt với công nhân viên lúc nãy. Hứa Du thấy anh còn định đạp lên nó, bèn vội vàng nhắc nhở, “Đó là do em mua!”

Đàm Tư Niên: “. . .” Yên lặng thu chân lại, khom người nhặt lên, vỗ vỗ chỗ bụi không tồn tại, dè đặt đặt lên ghế sa lon.

Hứa Du lấy chai nước trong tủ lạnh nhỏ ra, mở nắp đưa cho anh, “Sao lại tức giận đến thế? Không phải đã giải quyết xong rồi sao?”

Đàm Tư Niên uống hết cả một chai nước, cau mày nói, “Chẳng qua trước kia anh ta chỉ thích chơi bời, những người phụ nữ đòi sống chết cũng không thật sự muốn chết, hôm nay lại không giống vậy, chỉ một chút nữa thôi, người đó sẽ ngã xuống, nếu không nhờ người bên đội phòng cháy chữa cháy phản ứng nhanh, hành động quả quyết, thì thật sự sẽ có án mạng rồi.”

Hứa Du kinh ngạc, “Hóa ra trước kia đều là diễn thôi sao?”

Đàm Tư Niên cạn lời với cô, “Trọng điểm em chú ý có vẻ hơi sai lệch rồi đấy.”

Hứa Du ồ lên, thái độ đàng hoàng lại, “Vậy hôm nay là vì chuyệngì? Đừng có ngoài miệng đồng ý là không chết, rồi lại đi tìm chỗ khác tự tử nữa nhé.”

Đàm Tư Niên không giải thích vấn đề này ngay, mà phát hiện ra một vấn đề khác, “Có vẻ em không đồng tình với cô gái đó lắm nhỉ?”

Hứa Du bỉu môi, “Sao em lại phải đồng tình với cô ta, không yêu thương bản thân mình thì đừng mong người khác thông cảm với mình. Cô ta chết là xong,, nhưng người khác thì sao? Cô ta có nghĩ tới cảm nhận của cha mẹ, người đã sinh và nuôi nấng cô ta không? Sau này cha mẹ cô ta già yếu thê lươn, ai sẽ giúp cô ta chăm sóc? Vì một người đàn ông chỉ có cái mã bên ngoài chứ không hề có trách nhiệm mà cô ta muốn chết rồi, đừng nói là một tên cặn bã, coi như là tình yêu đích thực cũng không thể như vậy!”

Đàm Tư Niên chặc chặc, “Em nói cũng có lý, nhưng sao có thể nói trước mặt anh như vậy?”

Hứa Du rất bình tĩnh, “Đó là những lời xuất phát từ đáy lòng em, trong thâm tâm em, mẹ luôn luôn đứng đầu, nếu sau này có con, đứa trẻ có lẽ cũng chỉ xếp sau mẹ thôi.”

Đàm Tư Niên: “. . . Anh muốn khóc.”

Hứa Du cười đập anh, nói như thật, “Vậy em sẽ cố xếp vị trí của người bạn đời tương lai ngang hàng với đứa bé vậy.”

Đàm Tư Niên: “Bạn đời… tương lai?”

Hứa Du vuốt vuốt tay, “Sao em biết được sau này em kết hôn với ai chứ.”

Lời này đúng là khiến người ta bực mình. Đàm Tư Niên nghiến răng nghiến lợi, “Hứa Du, anh thấy em ngứa da rồi thì phải.”

Nghĩ đến chuyện anh cù mình, Hứa Du lập tức sợ hãi, phòng bị cách xa anh ra, “Em dè dặt nên nói thế thôi, thật sự khồng có ý gì khác đâu.”

Đàm Tư Niên hừ lạnh một tiếng, bị cô chọc một lúc, cơn gận vừa rồi cũng tiêu tan gần hết, chẳng qua hôm nay phải gọi đến đội chữa cháy, hơi lớn chuyện, còn phải đút lót cho bên phía truyền thông, coi như không thể áp tin tức xuống, thì cũng có thể không bị công khai địa chỉ và tên của công ty.

Thoáng một cái đã đến thứ tư, hôm đó là sinh nhật Hứa Du.

Năm nay cô hai mươi hai tuổi, Đàm Tư Niên lớn hơn cô ba tuổi mấy, theo như dương lịch thì hai người cách nhau bốn tuổi, nhưng nếu tính theo tháng, thì sinh nhật anh đến muộn. Ban đầu vì rút ngắn khoảng cách của hai người, Đàm Quảng Tư còn cố ý bỏ bớt cái ‘mấy’ đó đi, chỉ nói con trai lớn hơn ba tuổi Hứa Du, lúc ấy Hứa Du còn hơi bối rối, cho rằng mình nhớ nhầm khoảng cách tuổi tác của cô và Đàm Tư Niên, sau đó phải hỏi mẹ mới biết lý do, đúng là khiến cho người ta dở khóc dở cười.

Tối hôm qua khi vừa qua mười hai giờ, Hứa Du nhận được lời chúc và quà của Đàm Tư Niên đầu tiên. Món quà là một sợi dây chuyền bạch kim, rất đẹp, kiểu dáng đại chúng, nhìn sơ qua thì thấy phổ biến, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy nó tinh xảo tới từng chi tiết, đến từ một thương hiệu trang sức cao cấp, không thường thấy trong nước.

Hôm sau, Hứa Du đeo nó đến công ty luôn, cô vốn xinh đẹp, da lại trắng, cổ thon dài chuẩn cổ thiên nga, mang món trang sức gì lên cũng đều rất đẹp.

Hôm nay ánh mắt của Đàm Tư Niên cứ luôn dính trên cổ cô, chỉ cần chạm mặt thì sẽ nhìn cổ cô đầu tiên, nhất là thời điểm bắt đầu cuộc họp, ánh mắt lộ liễu không chấp nhận được, làm cho Hứa Du không nói nên lời, phải gửi wechat cảnh cáo anh mấy câu, anh mới bớt lại một chút.

Triệu Thục Hoa gửi cho cô một bao lì xì, buổi trưa Đàm Quảng Tư còn đặc biệt tới tìm Hứa Du đi dùng bữa chúc mừng sinh nhật cô, ăn xong lại cho cô một tấm thẻ, bảo cô quẹt thỏa thích, muốn mua gì thì cứ mua, vô cùng hào phóng. Hứa Du từ chối hết lời, cuối cùng vẫn là Đàm Tư Niên nhận giúp, rồi nhét vào tay cô, mới kết thúc cuộc chiến từ chối ngắn ngủi này.

Buổi tối đúng giờ tan làm, mọi người tụ năm tụ ba đến khách sạn chúc mừng sinh nhật Hứa Du, không ít người còn kéo người thân đến, rất sôi động.

Lần đầu tiên Hứa Du được tổ chức sinh nhật long trọng như vậy, nói thật, không phải do ánh mắt hạn hẹp nên ham hư vinh, nhưng người nào ở vào bầu không khí thế này, cũng sẽ vui thích. Cô không kiềm lòng được đăng vài tấm ảnh lên vòng bạn bè, muốn khoe khoang một tí.

Ăn uống vui chơi xong, các đồng nghiệp đều ra về, vì ngày mai còn phải đi làm, nên không có kế hoạch gì nữa, ai về nhà nấy. Hứa Du nhận được rất nhiều quà, mà qua buổi tiệc sinh nhật này, các đồng nghiệp mới biết được thân phận của Hứa Du đúng là không tầm thường như lời đồn thật, không thấy buổi trưa chủ tịch còn đặc biệt tới ăn trưa chúc mừng cô, buổi tối Tiểu Đàm tổng cũngtheo hộ tống cô, ai mời rượu anh cũng đứng ra uống đỡ cô. Nếu không có quan hệ đặc biệt, thì sao có thể quan tâm chu toàn đến vậy?

Từ trước đến nay, luôn có tin đồn nói Hứa Du là thân thích của Đàm tổng, hỏi những trợ lý khác, họ cũng giữ kín như bưng, bây giờ xem ra, đúng là bối cảnh đủ cứng, không thì đâu có chuyện vừa vào công ty đã lập tức được đi theo Tiểu Đàm tổng học tập.

Người ta đã thắng ở ngay điểm xuất phát, đúng là hâm mộ không thôi.

Trong bữa tiệc, Hứa Du không uống rượu, nếu không nhầm thì Đàm Tư Niên uống khá nhiều, lúc xuống xe chân cũng hơi loạng choạng, Hứa Du phải đỡ anh mới đi được.

Về đến nhà, Hứa Du bật đèn, mở điều hòa, đỡ anh lên ghế sô pha, rồi lại ra cửa lấy dép lê cho anh. Đàm Tư Niên vẫn lẳng lặng dõi theo cô, thấy cô ngồi chồm hổm ở trước mặt cởi giày cởi vớ rồi đi dép cho mình, anh không rõ cảm giác ở trong lòng gì, chỉ là vô cùng thỏa mãn, thỏa mãn đến mức sắp làn tràn ra khỏi l*иg ngực.

Hứa Du đi dép cho anh xong, vỗ đầu gối anh, “Em đi rót cho anh ly nước mật ong, nếu anh không thoải mái thì nằm một lúc nữa đi.” Cô đứng dậy, đinh đi vào phòng bếp, kết quả vừa cất chân thì cổ tay đã bị kéo lại. Hứa Du nghi ngờ nghiêng đầu hỏi, “Sao vậy?”, c hữ ‘vậy’ vừa ra khỏi miệng, cả người cô đã bị Đàm Tư Niên kéo vào trong lòng, không có cô cơ hội mở miệng, môi bị chặn lại, cả người bị cố định, không khí khác thường lập tức lan tràn.

Anh muốn cô.

Tối nay, bây giờ, lập tức.

. . .