Lương Tưởng Huân tuy trong đầu không có ý nghĩ đó, thế nhưng nghe Diệp Chi Sinh nói những lời này, sắc mặt vẫn có chút xấu hổ, liền vội vàng phân bua.
“Tôi không có ý nghĩ như vậy, anh đừng phỏng đoán linh tinh.”
“Tôi chỉ đang nghĩ, lát nữa đây ở trong buổi tiệc, tôi nên nói lời gì và không nên nói lời gì mà thôi…”
Diệp Chi Sinh liếc cô một cái, ánh mắt rõ sắc lạnh.“Tốt nhất là như vậy!”
Anh nói rồi nâng tay lên, xem thời gian đồng hồ trên cổ tay, sau nói tiếp.
“Tôi xuống phòng khách thu thập máy tính rồi ra xe trước, em sau khi thay xong y phục thì nhanh xuống lầu.”
Lời vừa dứt, Diệp Chi Sinh liền xoay người, sải bước rộng đi ra ngoài.
Lương Tưởng Huân cúi người cầm lấy chiếc váy trên giường đi vào trong phòng tắm, sau khi khoác chiếc váy lên trên người, cô ngẩng đầu, nhìn hình ảnh của mình được phản chiếu qua tấm gương dán trên tường của bồn rửa tay, tâm tình trở nên đặc biệt phức tạp.
Chiếc váy màu hồng thạch anh này, là mẫu mới nhất của một nhà thiết kế danh tiếng Elen, còn là bản giới hạn.
Cô nhận ra chiếc váy này là vì trước đó khoảng một tháng, cô sau khi xong công việc với đối tác rồi trở về căn nhà nhỏ ở Nam Thôn, trong lúc đợi Diệp Chi Sinh đến, cô và Triều Hà có xem qua một chương trình thời trang trên truyền hình, lúc nhìn thấy một cô người mẫu khoác chiếc váy màu hồng thạch anh này trình diễn trên sàn catwalk, cô và Triều Hà liền có một buổi bình luận vô cùng sôi nổi.
Cô thích chiếc váy này như thế, đúng ra thì lúc Diệp Chi Sinh đưa cho cô, cô nên vui mừng mới phải. Chẳng qua bởi vì cô nhìn thấy, chiếc váy này không phải được Diệp Chi Sinh mang đến từ bên ngoài, cho nên đáy lòng có chút không vui vẻ..
Vì theo trí nhớ của cô, ngày hôm qua, từ sau anh kéo cô vào trong phòng, thẳng đến lúc rời đi, anh điều chưa có một lần nào bước đến gần tủ chứa quần áo trong căn phòng này, vậy mà vừa rồi chiếc váy này lại được anh lấy ra từ bên trong ngăn tủ, còn được gói ở trong một bao giấy theo quy cách quà tặng, đây là nói, từ trước khi cô đến đây, thì chiếc váy đã được đặt ở bên trong tủ gỗ rồi!
Có thể, đây là quà anh mua tặng cho Chu Bội Ngọc đi, nhưng vì một lý do nào đó mà vẫn còn chưa được tặng ra bên ngoài.
Vậy mà cô hiện tại, lại lấy ra quà tặng của người khác, mặc ở trên người của mình, dù cho kích cỡ size này đặc biệt vừa vặn với thân thể của cô, giống như bộ váy này thật sự được lấy số đo của cô may thành vậy! Nhưng dù bộ váy có vừa vặn chuẩn xác, có tôn lên đường cong trên cơ thể cô trở nên thật hoàn mỹ đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy không thích hợp với mình, lúc nhìn mình trong gương, còn có chút chói mắt.
Nhưng là, ngoài bộ váy này ra, cô không hề có bất kì loại quần áo nào cũng không thể mặc mỗi chiếc áo sơ mi này của anh mà đi ra ngoài, đành phải nhắm mắt xem như không hay biết chuyện gì, cứ mặc vào cho xong.
Lương Tưởng Huân nén xuống tiếng thở dài, chỉnh sửa vai áo lần nữa rồi bước bước chân đi nhanh xuống lầu, thẳng một đường đến khuôn viên phía trước nơi Diệp Chi Sinh đỗ xe, đưa tay mở của hông xe ngồi vào.
Diệp Chi Sinh có lẽ trong lúc đợi Lương Tưởng Huân thay quần áo, có chút buồn chán nên lấy điện thoại ra chơi, đợi cô mở cửa ngồi vào trong xe rồi, anh mới cất điện thoại vào lại trong túi, cũng không buồn liếc nhìn cô một cái, động tác đưa tay vặn chìa khoá xe, nổ máy, cho xe lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Diệp Chi Sinh trước ghé qua một cửa hiệu thời trang, cho nhà tạo mẫu trang điểm cho Lương Tưởng Huân, xong xuôi mới lái đến Tây Hải.
Sáu giờ bốn mươi phút, xe của Diệp Chi Sinh vững vàng dừng lại trước lối vào Hội Hiền Đường, nhân viên phục vụ liền chạy đến mở cửa hông xe ra, mời chào hai vị khách quý.
Hai người vừa bước xuống xe, lập tức có nữ nhân viên tới gần, lễ phép cúi chào, sau khi nghe Diệp Chi Sinh đọc tên, giới thiệu là khách mời của ông Tống, nữ nhân viên liền hướng dẫn lối đi đến chiếc du thuyền cỡ lớn đang trôi trên mặt nước.
Xung quanh chiếc du thuyền được treo rất nhiều l*иg đèn màu đỏ, tượng trưng cho sự vui vẻ đón mừng ngày tết Trung Thu.
Dọc theo hai bên bờ hồ nước, các đôi trai gái đang nâng niu chiếc đèn hoa đăng trong lòng bàn tay, thành tâm ước nguyện, rồi cùng nhau thả đèn xuống mặt hồ nước, đâu đó có tiếng nhạc vang lên, tiếng nhạc du dương truyền đi khắp bốn phía, thoạt nhìn khung cảnh nơi đây đặc biệt náo nhiệt.
Lương Tưởng Huân ban đầu bước bước chân rất điều, theo sát với Diệp Chi Sinh, cho đến khi Diệp Chi Sinh và cô đến thật gần chiếc du thuyền, ngay khi đôi chân cô cảm giác được không khí lạnh do hơi nước trên mặt hồ bao phủ, thân thể cô liền khẽ run lên, bước chân cũng có chút chậm lại, các dây thần kinh trong đầu cô gần như kéo căng toàn bộ.