Chương 43: Tổng giám đốc, anh không thể trách em được
Tuy có chút sóng gió giữa Tổng giám đốc và Uyển Tinh nhưng không ảnh hưởng lắm đến tâm trạng vui chơi của mọi người, khu núi này nổi tiếng là một vườn sinh thái, động thực vật đa dạng, điểm nhấn là một hồ nước rộng lớn, yên tĩnh ở trung tâm. Đây cũng là khu vực đẹp và mát mẻ nhất: mặt hồ phẳng lặng, bờ hồ có những hàng rào gỗ bao quanh, cách xa xa lại có một cái cầu gỗ nhô ra chừng mươi mét so với bờ để du khách chụp ảnh lưu niệm.
Uyển Tinh và Châu Mai lon ton đi xung quanh hồ, nhưng mới đi được một nửa thì cô đã đói đến hoa cả mặt nên đòi dừng lại kiếm gì đó ăn. Nhưng điều đáng hận nhất của cô là ngay từ đầu đã chẳng chuẩn bị gì, quần áo cũng chỉ lèo tèo có vài bộ, tiền cũng chỉ đem theo một ít, thức ăn lại càng không; dù rất đói nhưng đồ ăn ở khu du lịch rất đắt, Uyển Tinh lại tiếc tiền không dám ăn nên đành ăn bánh mì chay của Châu Mai. Tất cả chỉ tại Châu Mai là tín đồ ăn kiên điên cuồng, biết là đi du lịch mà chỉ đem bánh mì không theo thôi, đến cả một mẩu thịt bé tí cũng không thấy.
Đang đau khổ gặm bánh mì thì Uyển Tinh phát hiện Âu Phong đang từ xa đi tới, cô ả áo hồng kia cũng đang bám đuôi khá gần, cô hậm hực nhìn qua chỗ khác, cắn bánh mỳ một miếng rồi nhai ngấu nghiến trút giận. Sau khi chắc chắn mình đã cách Âu Phong một khoảng an toàn thì cô mới dừng lại, véo một mẩu bánh mỳ cho cá ăn
“Đến đây, đến đây ăn nè…”
Những con cá rực rỡ sắc màu tung tăng bơi tới, thấy thức ăn liền nhao nhao tranh giành với nhau, những con cá màu trắng, màu cam nổi lên hết trên mặt nước rất đẹp, Uyển Tinh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và cũng rất vui. Nhưng đang mỉm cười nhìn đàn cá ăn thì đột nhiên tất cả đều nguẩy đuôi bơi về phía bên trái… Uyển Tinh ngẩng đầu nhìn theo hướng đàn cá đang bơi đến, hóa ra Âu Phong cũng đang cho cá ăn!
Uyển Tinh cảm thấy tức giận vô cùng, đến mấy con cá mà cũng muốn tranh giành với mình ư? Đúng là quá đáng mà! Còn cả lũ cá vong ân bội nghĩa kia nữa, sao không nghĩ xem ai mới là người cho bọn mi ăn trước chứ?
Uyển Tinh ấm ức tiếp tục gặm bánh mỳ, hết dùng ánh mắt căm hờn nhìn bầy cá rồi lại chuyển sang liếc Âu Phong. Nhưng dù sao đến đây cũng để vui chơi chứ không phải để tức giận, Uyển Tinh lấy phương châm này làm phương châm rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo Châu Mai lên ga tàu mini tham quan khu sinh thái. Chiếc xe nhỏ gồm 3 toa, mỗi toa chở được khoảng 6 người, Uyển Tinh phải nhìn trước ngó sau khi đã chắc chắn là không có Âu Phong trên xe mới dám bước lên.
Chiếc xe nhỏ chạy khắp nơi trong khu sinh thái, băng rừng vượt suối, đây là lần đầu tiên Uyển Tinh được tận mắt thấy lợn rừng, chim công, hươu, nai, đà điểu,… nhưng có điều đường đi gập ghềnh quá, chiếc xe cứ lên dốc xuống dốc liên tục khiến cô chao đảo, lúc xe vừa chạy xong một vòng dừng lại, à, đúng hơn là xe chưa dừng hẳn thì cô đã vội vàng lao ra khỏi xe nhưng do chạy nhanh quá nên va phải Âu Phong, những “dạng vật chất” cuộn trong dạ dày cô nãy giờ không kìm chế được nữa bèn tuôn ra xối xả, ướt cả một mảng áo lớn. Uyển Tinh hốt hoảng quên đi mình đang giận ai kia nên cứ rối rít xin lỗi, cô kéo Âu Phong vào nhà vệ sinh, ra sức lấy nước gột bớt vết dơ trên đó nhưng vẫn chỉ là cách tạm bợ.
Do sự việc xảy ra quá nhanh nên mọi người đều trở tay không kịp, do không đi tắm biển nên cũng chẳng ai mang theo quần áo làm gì, còn quần áo lưu niệm ở đây bị Âu Phong chê quá ấu trĩ nên kết quả chỉ vì cái áo mà mọi người phải dừng cuộc vui ở đây để Tổng giám đốc đại nhân kiếm áo thay.
Và trong cái khó ló cái khôn, mọi người nhanh chóng chuyển hướng từ đi ngắm cảnh sang đi mua sắm, còn Âu Phong dẫn Uyển Tinh vào một shop hàng hiệu, chỉ nội trang trí bên trong cửa hàng thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy ngưỡng mộ rồi, Âu Phong đứng bên kia thử áo sơ mi, vốn dĩ quần áo ở đây nhìn cũng bình thường thôi, nhưng khi được anh khoác lên người, Uyển Tinh chẳng còn từ nào khác để miêu tả ngoài ba chữ “Quá tuyệt vời!”
Cuối cùng thì Âu Phong cũng đã chọn được hai cái áo nên xoay qua hỏi Uyển Tinh
“Em thấy cái nào được hơn?”
“Cái nào Tổng giám đốc mặc cũng đẹp hết!”
Đây là lời nhận xét thật lòng của cô chứ không hề nịnh nọt.
“Vậy cái này hay cái này?”
“Màu trắng thì thuần khiết, màu đen thì thu hút, Tổng giám đốc mặc cái nào cũng rất khí chất!”
Anh cười cười, cô cũng chẳng biết là anh tin hay không tin nhưng sau đó anh chọn cái trắng đi đến quầy tính tiền. Uyển Tinh đi theo sau hỏi thăm
“Chỉ lấy một cái thôi ạ?”
“Ừ, lấy hai cái em trả tiền nổi không?”
Uyển Tinh nghe xong liền đơ tại chỗ
“Gì… gì chứ? Ai trả tiền cơ?”
“Không lẽ là anh… Em nôn vào người anh mà!”
Mấy phút sau, cả hai rời khỏi cửa hàng, Uyển Tinh đừng nói trả hai cái, mà một cái cũng không đủ tiền nên đành lấy danh nghĩa mang nợ của Âu Phong để trả tiền mua áo cho anh. Nhìn Âu Phong diện cái áo trắng, hai tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung tự tại rất bắt mắt nhưng Uyển Tinh không tài nào “cảm” nổi. Sao mà “cảm” được khi phải dùng nửa tháng lương để thanh toán cơ chứ!!!
Tuy không thanh toán bằng tiền mặt, nhưng cô cảm nhận được cái ví của mình quắt queo lại một cách đáng sợ, nhìn cái áo sơ mi được mua bằng tiền mồ hôi nước mắt cả tháng trời của mình đang được anh nhởn nhơ mặc ra đường quyến rũ ong bướm, cô chỉ còn nước ân hận gần chết nhưng cũng không nói được gì.
* * *
"Sao hôm nay em buồn thế?"
Nhìn gương mặt ủ rủ của Uyển Tinh, Châu Mai liền tỏ vẻ châm chọc
"Ơ...em có buồn đâu ạ"
Uyển Tinh cười trừ
"Chưa gặp Tổng giám đốc có chút xíu mà đã mất sức sống vậy sao?"
Vừa nghe đến Âu Phong, Uyển Tinh không kìm chế được liền thốt lên
"Chị biết anh ấy đang ở đâu hả?"
"Vậy ra sáng giờ em buồn là vì không gặp được tổng giám đốc sao?"
"Ơ...."
Khuôn mặt Uyển Tinh bất giác đỏ lên, dường như là cô đang xấu hổ
"Hì, Tổng giám đốc hôm nay phải đi gặp mặt vài khách hàng từ sớm, anh ấy có để lại mảnh giấy cho em nè"
Uyển Tinh nhanh chóng nhận lấy, đọc kỹ từng chữ mà anh viết
“Hôm nay anh phải gặp mặt khách hàng, em chơi với mọi người vui nhé!”
Tờ giấy nhỏ nhưng lại rất lợi hại, Uyển Tinh cứ ôm tờ giấy đó suốt từ trưa tới chiều rồi lại đến tối, cả ngày như người bị mộng du, nằm một mình trong phòng mà cười… ngây ngốc.
* * *
Hậu quả của việc cả ngày không ăn uống gì đó là bao tử của cô đang biểu tình dữ dội, Uyển Tinh dù “tự kỉ” đến đâu nhưng cũng không thể ngược đãi bao tử của mình, nên đành xuống dưới tầng kiếm chút gì đó ăn. Nhưng mọi người đã ăn từ sớm, giờ này cũng đã 9 giờ tối nên chắc mọi người cũng đã ra ngoài chơi hết rồi, điều đó có nghĩa là bữa tối đã dùng xong, bây giờ nếu cô ăn thì phải tự trả tiền túi! Uyển Tinh lập tức liên tưởng đến những bảng giá trên trời của thức ăn ở đây, cô lắc đầu thức tỉnh “Ngon thì có ngon thật như mình không đủ tiền ăn một miếng bánh mì ở đây nữa, ra chợ đêm ăn là tốt nhất!”
Nghĩ là làm nên Uyển Tinh vác cái bụng đang kêu ọt ọt của mình thẳng tiến ra chợ. Địa điểm cô nhắm tới là một quán đồ nướng ven đường, nhìn cũng khá sạch sẽ nhưng mà hơi đông thì phải. Báo hại cô phải mất một hồi mới kiếm được một chỗ ngồi thuận lợi: vừa có thể ăn vừa ngắm nghía dòng người qua lại.
Đang ăn ngon lành, Uyển Tinh liền ngẩng mặt lên thì bắt gặp một dáng người lịch lãm từ xa, vốn dĩ Âu Phong luôn luôn nổi bật giữa đám đông, bây giờ lại đang mặc đồ vest đi giữa chợ đêm nên càng thêm nổi bật. Mà đặc biệt là bên cạnh anh còn có một cô gái mặc váy trắng, mái tóc đen dài, cả hai vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ. Uyển Tinh ấm ức quay mặt đi nơi khác, mong rằng anh sẽ không nhìn thấy cô
Trớ trêu thay dù không khí có ồn ào náo nhiệt đến thế nào, cô vẫn nghe rất rõ tiếng chân ung dung đến gần rồi dừng lại.
Uyển Tinh bất giác ngẩng đầu lên.
Sau lưng Âu Phong là một luồng ánh sáng chói mắt của cây đèn bên kia đường, nhìn anh như tự tỏa ra hào quang, bên cạnh là cô gái đẹp lúc nãy, Uyển Tinh bất giác giơ tay lên tạo một động tác chào cứng đơ như người máy, miệng cũng nói một câu máy móc
“Tổng giám đốc, trùng hợp ghê. Anh cũng đi dạo ở đây à?”
Cô mỹ nữ bên cạnh Âu Phong nhìn cô tò mò, cô vội vàng nói tiếp
“Tổng giám đốc tiếp tục đi dạo đi, em không làm phiền hai người nữa”
Âu Phong không thèm để ý đến những gì cô nói, chỉ đưa tay lên ngoắc ngoắc Châu Mai từ sau lưng bước lên, anh nói nhỏ vài câu gì đó rồi Châu Mai nhìn Uyển Tinh cười đầy ẩn ý và lịch sự đưa cô gái xinh đẹp kia ra chỗ khác.
Uyển Tinh hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Châu Mai, vốn dĩ cô đang nghĩ Âu Phong lấy lí do gặp mặt khách hàng để đi cùng với cô gái đó cả ngày hôm nay, nhưng không ngờ lại có Châu Mai đi theo, chứng tỏ nãy giờ cô chỉ tự hù mình mà thôi. Mà cũng đâu trách cô được, Châu Mai ngoại hình sao sánh bằng Âu Phong, đã vậy còn đứng sau lưng anh thì làm sao cô thấy chứ.
Uyển Tinh còn đang mải mê suy nghĩ thì Âu Phong đã ngồi xuống phía đối diện. Thấy cô cứ ngồi im bất đồng nên Âu Phong đành lên tiếng trước
“Sao em không ăn tiếp đi?”
Uyển Tinh như sực tỉnh, nhìn Âu Phong cười cười
“Tổng giám đốc, anh cũng ăn đi, em kêu nhiều lắm!”
Âu Phong mỉm cười, bất ngờ chồm người sang phía cô, ánh đèn sau lưng như đang chao chảo, dập dềnh. Anh dịu dàng nói
“Anh đã dặn em rồi mà, những lúc như thế này đừng gọi anh là Tổng giám đốc”
Giọng nói này dịu dàng quá, nụ cười này của anh đẹp quá, cô nuốt không kịp, thức ăn mắc lại trong cổ khiến cô nghẹn muốn chết.
“Thủ phạm” Đàm Âu Phong tốt bụng đẩy ly nước đến trước mặt cô, tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng
“Ăn chậm chậm thôi”
Ngồi gần anh, tim cô càng đập dữ dội, đặc biệt là càng nhìn anh ở khoảng cách gần thế này thì càng thấy đẹp, những đường nét trên gương mặt anh đều đạt đến độ hoàn hảo, tóm lại cứ như một bức tượng được nhà điêu khắc Tạo hóa chăm chút kỹ lưỡng. Uyển Tinh suy nghĩ như vậy thì nghẹn càng nặng hơn, vội vàng cầm lấy ly nước, húp liền mấy ngụm nước
“Uyển Tinh, lúc nãy… em ghen à?”
“Khụ…” Uyển Tinh vừa nghe xong không ngần ngại phun ngụm nước ra ngoài, trớ trêu thay lại phun trúng cái áo trắng tinh của Âu Phong
Nhìn sắc mặt có phần âm u của anh, cô hơi chột dạ, nhưng lỗi đâu phải tại cô, cô lập tức biện hộ
“Tổng giám đốc, anh không thể trách em được, tại… tại đang yên đang lành anh hỏi câu đó làm chi!?”
Sắc mặt của anh có chút thay đổi, hình như anh hơi cười… nhưng nụ cười này quen lắm! “À, giống lúc anh ta dùng tiền của mình để mua cái áo đây mà!” Uyển Tinh vừa sực nhớ đến đó liền lấy tay giữ chặt túi tiền như phản xạ có điều kiện.
Cô nhìn anh cười trừ
“Tổng giám đốc, à không, anh đợi chút, cái này giặt sạch được không cần mua áo mới!”
Anh thừa biết được cô đang nghĩ gì nhưng vẫn giả vờ châm chọc
“Nhưng không thể mặc như thế này về khách sạn!”
Cô nghe thấy thế liền nở nụ cười méo xệch, sau một hồi suy nghĩ cô đã vạch ra được kế hoạch liền nắm tay anh kéo về cuối đường. Anh không thể đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.