Chương 4: Những mảnh vụn còn xót lại

Ngày hôm sau, cả lớp đều nhận ra sự thay đổi rõ rệt của Lý Vân Huyên. Cô không còn líu ríu nói cười hay xuất hiện bên cạnh Cố Thanh Phong như thường ngày nữa.

Trong giờ học, cô ngồi im lặng, tập trung vào bài vở, gương mặt nghiêm túc đến lạ thường. Đến giờ ra chơi, thay vì tìm Cố Thanh Phong như trước, cô chỉ lặng lẽ ở lại chỗ ngồi hoặc biến mất đến một góc nào đó không ai rõ.

Ngày thứ ba, trong căn phòng của câu lạc bộ mỹ thuật, Lý Vân Huyên vẫn miệt mài bên giá vẽ. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống làm nổi bật mái tóc ngắn gọn gàng của cô, đôi tay cầm cọ lướt từng nét một cách tỉ mỉ.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, âm thanh va chạm vang lên khiến cô giật mình.

“Lý Vân Huyên!”

Giọng nói lạnh băng mang theo cơn giận dữ khiến không gian xung quanh như đông cứng lại.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thanh Phong đang đứng đó, khuôn mặt đầy tức giận, ánh mắt sắc bén như muốn thiêu cháy tất cả.

Cô lập tức đứng dậy, hơi bối rối trước thái độ khác thường của anh. Định mở miệng hỏi nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã bước tới, dùng tay gạt phăng hộp màu vẽ trên bàn.

Tiếng hộp màu đổ xuống sàn, những ống màu lăn lóc, tạo thành một cảnh hỗn loạn đầy sắc màu.

Điều này khiến cô chợt phản bác lại, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:

“Cậu làm cái gì vậy hả?”

Cố Thanh Phong không đáp, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, nụ cười nhạt hiện lên trên môi nhưng chẳng hề mang theo sự ấm áp nào. Anh rút điện thoại từ trong túi, dùng lực ném mạnh xuống bàn, âm thanh va chạm vang lên đầy chói tai.

“Làm cái gì à? Chuyện này là do cậu làm đúng không?”

Giọng anh khàn đi, như đang kiềm nén một cơn giận khó kìm chế.

Lý Vân Huyên sững sờ nhìn chiếc điện thoại nằm trên bàn. Màn hình vẫn sáng, hiện rõ ràng dòng chữ confession đầy chói mắt:

“Học thần Cố Thanh Phong thích con trai.”

Ánh mắt cô như đông cứng lại, bàn tay vô thức siết chặt rồi từ từ đưa lên, cầm lấy chiếc điện thoại. Đôi mắt cô run rẩy nhìn dòng chữ kia, cảm giác từng con chữ như lưỡi dao cứa thẳng vào tâm trí mình.

Cô ngẩng đầu lên, định nói gì đó, nhưng trước ánh mắt đầy giận dữ và thất vọng của anh, mọi lời giải thích như nghẹn lại nơi cuống họng.

Lý Vân Huyên hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run rẩy:

“Lớp trưởng, chuyện này không phải tớ làm.”

Cố Thanh Phong nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng như băng không chút lay chuyển.

“Không phải cậu thì còn ai nữa?”

Nhớ tới hôm đó, dưới sân tập chạy, chính Hoàng Lập Đông là người nói cho cô biết chuyện này và yêu cầu cô giữ bí mật.

Cô không muốn nghi ngờ bạn bè, nhưng trong tình huống này, không còn cách nào khác.

“Lỡ đâu là lớp phó thì sao?” Cô buột miệng, đôi mắt không giấu được sự do dự.

Cố Thanh Phong ngay lập tức bác bỏ, giọng nói chắc nịch:

“Không thể nào, cậu ấy sẽ không bao giờ làm như vậy.”

Câu nói của anh như lưỡi dao cắt vào lòng cô.

Tại sao khi nói đến Hoàng Lập Đông, anh có thể tin tưởng tuyệt đối như vậy, còn cô thì không?

Cô nghẹn lại, đôi mắt cay xèmnhưng vẫn kiên quyết:

“Vậy cậu cũng nên cho tớ một cơ hội giải thích. Tớ đã nói là tớ không làm, tại sao cậu không chịu tin?”

“Tớ thề với cậu, tớ không bao giờ làm chuyện đó. Tớ chưa bao giờ muốn làm tổn thương cậu!”

“Vậy tại sao nó lại xuất hiện?” Cố Thanh Phong tiến thêm một bước, giọng nói sắc lạnh: “Cậu nghĩ chỉ cần nói một câu không phải là xong sao?”

Lý Vân Huyên lùi lại, cảm giác như bị dồn vào góc tường. Cô nhìn anh, ánh mắt tràn ngập sự bất lực:

“Tớ không biết! Nhưng tớ sẽ tìm ra kẻ đã làm điều này. Cậu phải tin tớ!”

Cố Thanh Phong chuyển ánh mắt về phía giá vẽ. Đôi mắt anh thoáng ánh lên sự mệt mỏi khi nhìn thấy hình ảnh của chính mình trên đó.

Sự tức giận trong lòng anh dâng trào như sóng biển không thể kiểm soát được nữa. Anh bước nhanh đến, không nói một lời, đưa tay giật mạnh bức tranh xuống. Những âm thanh xé rách chói tai vang lên, kéo theo những mảnh giấy rơi rụng xuống sàn, tan tác như niềm tin vừa bị vỡ vụn.

Lý Vân Huyên hoảng hốt, đôi mắt mở to, bước vội tới, nhưng tất cả đã muộn. Cô ngồi xuống, run rẩy nhặt từng mảnh giấy. Giọng nói cô nghẹn ngào, chất chứa đau đớn:

“Tại sao cậu lại làm như vậy? Đây chỉ là một bức tranh thôi mà… Tớ chưa bao giờ muốn làm gì tổn thương cậu.”

Cố Thanh Phong nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao. Anh không để cô có cơ hội giải thích, từng lời anh thốt ra lạnh lẽo đến tàn nhẫn:

“Cậu vẽ tôi? Vì cái gì? Để chứng tỏ tình cảm của cậu à? Cậu nghĩ tôi không biết cậu đang làm gì sao?”

Lý Vân Huyên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạc lõng, đôi tay vẫn nắm chặt những mảnh giấy như thể cố níu kéo chút hy vọng cuối cùng. Cô cất giọng run rẩy:

“Tớ không làm gì sai… Tớ chỉ vẽ cậu, vì tớ thích cậu… nhưng tớ không bao giờ làm những chuyện bẩn thỉu mà cậu nghĩ…”

Anh bật cười nhạt, tiếng cười đầy chua chát và khinh thường:

“Rõ ràng là cậu, còn ai khác ngoài cậu có thể làm chuyện này? Cậu nghĩ rằng nếu bôi nhọ tôi, những người khác sẽ từ bỏ, rồi cậu sẽ trở thành người duy nhất bên cạnh tôi sao? Đừng mơ.”

Trong trường không phải chỉ có mình cô theo đuổi anh, những cô gái khác bị anh từ chối đều từ bỏ, cho đến hiện tại chỉ còn mỗi cô mà thôi.

Lời nói của anh như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trái tim cô. Nước mắt cô trào ra không thể kìm nén, cô cố gắng cất giọng:

“Tớ không làm! Tớ thề, không phải tớ…”

Cố Thanh Phong không còn nghe thêm bất kỳ lời nào. Anh lùi lại một bước, ánh mắt lạnh buốt, từng chữ rơi xuống như phán quyết cuối cùng:

“Từ giờ, tránh xa tôi ra. Cậu làm tôi cảm thấy thật ghê tởm.”

Anh quay người bước đi, bóng lưng lạnh lẽo, dứt khoát như cắt đứt mọi thứ giữa hai người.

Lý Vân Huyên ngồi bất động giữa căn phòng, bàn tay run rẩy ôm lấy những mảnh giấy rách nát. Nước mắt cô nhỏ xuống từng mảnh tranh, làm nhòe đi những nét vẽ đầy tâm huyết. Trái tim cô đau nhói như muốn nát vụn theo những gì anh vừa để lại.

Trong căn phòng yên ắng, chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ của cô, hòa lẫn với cảm giác tuyệt vọng tràn ngập đến tận cùng.